Dòng Chảy Vô Tận Của Nước Mắt

Chương 208: Ngoại Truyện 23: Điều Bất Ngờ




Tại sở cảnh sát…

Trong khi Thiên Dương thì chỉ ngồi một chỗ im lặng thì Thiên An lại ươn cổ cãi lại. Vân Anh đứng một bên cũng chẳng khuyên được con bé. Thật là, chẳng biết sao con gái cô lại hung dữ đến thế. Mà cũng khó trách con bé, hai mẹ con kia thì miệng mồm cũng chẳng tầm thường. Luôn miệng vừa nói vừa chửi những lời vô cùng khó nghe.

" Cô là loại đàn bà gì mà không biết dạy con hả? Xem xem? Con cô còn nhỏ như thế mà đánh tay chân con trai tôi chảy máu, bầm dập như vậy! Cô tính sao đây? "

" Thật xin lỗi, chị à là tôi quản con không nghiêm rồi hay là tôi dẫn bé đến viện kiểm tra nha thật xin lỗi là con tôi sai rồi. Chị đừng "

" Mẹ à, tại sao mẹ lại xin lỗi dì ta chứ, rõ ràng là cái anh đó kiếm chuyện với anh hai trước vì thế con với anh hai mới không chịu được mà ra tay thôi. "

" An An, em im cho anh " - Nhóc Dương khẽ quát rồi kéo con bé ra sau lưng mình.

" Được rồi, các chị bình tĩnh đi, đây là đồn cảnh sát chứ không phải cái chợ đâu. Phiền hai bên điền đầy đủ thông tin và tường trình lại sự việc " - một anh cảnh sát nói.

Lúc này Thiên Minh cũng vừa đến. Khi nãy còn ở công ty, anh vốn định gọi cho cô có chút việc nhưng lại nghe thư ký là cô đến đồn cảnh sát. Anh lo sợ với tính khí nóng nảy của vợ mà sẽ làm hỏng việc nên mới đành theo sau. Đến nơi, anh dù rất giận việc hai đứa quỷ nhỏ mình đánh nhau nhưng tận mắt chứng kiến cảnh vợ mình ’ ngoan ngoãn ’ nhu thuận như thế thì lại càng giận người đàn bà kia hơn. Hừ, dám mắng bảo bối của anh. Không tự nhìn lại mình là loại tôm tép gì, thật là tức chết.

" Xin lỗi mọi người, tôi đến trễ " - anh điềm tĩnh bước vào.

" Papa~~ " - An An khẽ gọi. Thiên Minh không nói gì mà chỉ lườm hai đứa con một cái.

" Chuyện này tôi sẽ chịu trách nhiệm, phiền các anh rồi " - anh quay sang nói với vị cảnh sát trẻ.

" Dù sao đây cũng là chuyện trẻ con, chúng tôi cũng không muốn làm lớn. Nếu hai bên thỏa thuận được thì tốt rồi " - anh cảnh sát đáp.

Thiên Minh khẽ cảm ơn rồi quay sang nhìn hai mẹ con kia. Lấy một cái thẻ rồi tiến đến đưa cho ả ta, thong thả lên tiếng: " Là Đặng phu nhân phải không? Thật ngại quá là tôi quản giáo con không nghiêm nên mới gây ra thương tổn cho con chị. Dù sao chuyện này là hai đứa con tôi có lỗi trước. Chị cứ đưa cháu đến bệnh viện kiểm tra, mọi chi phí tôi đều chi trả. Đây là ít tiền, chị cứ cầm rồi đi khám cho cháu nếu không đủ chị có thể đến thẳng Thiên Long để gặp tôi. Trần Thiên Minh tôi tuyệt đối không để mẹ con hai người phải thiệt thòi " - anh lịch sự nói.

Thiên Long? Nghe thấy thế ả ta lập tức ngẫn người, bắt đầu lắp bắp.

" Anh… Anh là chủ tịch của tập đoàn Thiên Long? Vậy …? Đây là vợ con của anh…?"

" Phải, đây là vợ con của tôi. Cô ấy là Lâm Phương Đình, con gái của cố chủ tịch Đằng Phương - Lâm Vũ Phong cũng là ba vợ của tôi. Chị có gì không hài lòng sao?"

Ả ta nghe đến Lâm Vũ Phong thì mặt mày xanh như tàu lá chuối. Trong giới kinh doanh ai mà không biết danh tiếng của Lâm Vũ Phong, tuy ông đã qua đời nhưng thế lực vẫn còn ở đó. Mọi tài sản và quyền lực đều giao lại cho con rể là chủ tịch của tập đoàn Thiên Long. Gần 10 năm nay cả Thiên Long và Đằng Phương đều cùng nhau song song phát triển trở thành hai tập đoàn có quy mô rất lớn không chỉ ở trong nước mà còn cả ở ngoài nước. Vị thế không thể xem thường.

" Thật…thật xin lỗi, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm… Tôi… tôi làm phiền đến gia đình rồi… Thật thất lễ " - Đặng phu nhân liền biết mình vừa đắc tội với nhân vật lớn cỡ nào nên liền cúi đầu xin lỗi.

" Không có gì, vậy xin phép chị tôi đưa vợ con mình về trước " - anh nói rồi cười nhẹ mà cùng cô và hai nhóc rời đi.

Ả ta cùng cậu con trai ngẩn người. Kiểu này thật là xong rồi. Bỗng có một anh cảnh sát tốt bụng nhắc nhở.

" Là Đặng phu nhân phải không? Dù không biết chị là ai nhưng chắc hẵn là có tí địa vị đi. Tôi vẫn thành thật khuyên chị nên đến Thiên Long kiếm thêm ít chi phiếu bồi thương nha. Nhớ. Phải nhanh một chút, kiếm chác tí tiền để tích luỹ, rất nhanh thôi… Tôi bảo đảm việc làm ăn của nhà chị sẽ nhanh chóng quay lại nơi bắt đầu. Cũng tốt nhất là nên rời khỏi thành phố này, cô út của Lâm tiểu thư là thẩm phán cấp cao ở tòa án thành phố, còn dượng út lại là cảnh sát trưởng. Thiết nghĩ chị nên suy nghĩ kỹ "

Anh cảnh sát đó nói rồi cười khẩy một cái. Thiên Minh từ trước đến nay là nhân vật lớn, việc quen biết với nhiều người và đặc biệt là với cảnh sát vốn không có gì khó hiểu. Hơn nữa, đụng đến ai không đụng mà đụng đến vợ con anh thì là chán sống rồi.

Về đến nhà, Thiên Minh cùng Vân Anh ngồi trên ghế mà nhìn hai anh em nhóc.

" Nói cho ba nghe, ai là người ra tay trước?"

" Dạ là con " - Thiên Dương liền đáp.

" Tại sao?"

Nhóc bỗng im lặng cúi đầu, Thiên Minh thấy con trai cứng đầu mà không khỏi phát hỏa.

" NÓI "

" Papa. Papa đừng la anh hai mà, là An An rủ anh hai đi. Anh hai không có đánh anh đó, anh hai chỉ là xô anh ấy ra thôi là con đã bắt chân mới khiến anh đó ngã rồi bị mảnh vỡ ghim vào người "

" Hôm nay còn biết nói dối. Con nghĩ ba không điều tra rõ hay sao mà tính qua mặt ba?"

Anh nghiêm giọng nhìn sang An An. Trước khi về đây anh cũng đã cho người check lại camera trong quán, anh đã thấy rõ ràng là Thiên Dương ra tay đánh thằng nhóc đó trước sau đó là tới An An.

" Ba con sai rồi, ba phạt mình con là được rồi, tại con không chịu về nhà liền nên mới có chuyện "

" Papa, là con rủ anh hai đi, anh hai không có lỗi, papa đừng phạt anh hai mà "

" An An, em lộn xộn quá đó "

" Im lặng " - anh khẽ quát - " Đứa nào cũng đáng phạt hết, lên phòng quỳ hết cho ba "

Hai anh em nhóc thở dài rồi cũng buồn bã đi lên lầu. Vân Anh lúc này mới quay sang anh, tiện tay rót ly nước cho anh uống vào cho hạ hỏa.

" Anh đừng nóng mà. Thiên Dương ra tay đánh người chắc chắn là bị kích động rất lớn "

" Thật là, cái thằng nhóc đó lần nào có chuyện cũng đều im lặng không thèm giải thích, đến tội cũng tự mình gánh. "

" Nó giống hệt anh rồi còn gì "

" Đáng ghét, camera trong quán chỉ ghi lại hình chứ không có ghi lại âm thanh khiến anh chả biết bọn nhóc đó nói gì. Hỏi Thiên Dương thì nó không chịu nói, đúng là khiến anh tức chết mà "

" Từ từ rồi nói chuyện " - Vân Anh nhẹ an ủi anh.

Lúc này ở trên phòng. Thiên Dương với Thiên An đang cùng quỳ với nhau.

" An An, sao em không về phòng của mình mà quỳ đi, sang phòng anh làm gì chứ?"

" Thôi, quỳ một mình buồn lắm " - An An cười nói.

" Chúng ta đang bị phạt đấy " - nhóc Dương nghiêm giọng.

" Em biết mà " - An An nói rồi cố gắng quỳ thẳng.

" Em đúng thật là ngốc, lúc nãy không lanh chanh thì đâu có bị phạt đâu, mỏi ráng chịu "

" Anh hai nhận hết tội anh hai cũng ngốc luôn. Vậy hai anh em mình cùng ngốc " - An An nói rồi cười thích thú. Thiên Dương lườm con bé một cái rồi cũng nhìn sang chỗ khác.

" Mà này, lúc nãy em…em biết anh không phải là anh ruột của em… Đúng không?"

" Em biết lâu rồi, là papa nói em biết đấy. Nhưng vậy thì sao chứ? Dù ruột hay không ruột thì anh cũng thương em mà đúng không?"

" Con mèo ngốc " - Thiên Dương nói rồi khẽ cười. An An thì cũng cười rồi ôm lấy cánh tay của nhóc.

Hai anh em cứ thế vừa quỳ vừa trêu đùa lẫn nhau mà không để ý đến phía ngoài cánh cửa luôn có một người đứng nghe hết mọi chuyện.

" Cạnh "

Cánh cửa sau lưng mở toang ra, Thiên Dương và Thiên An ngay lập tức im lặng mà quỳ thẳng.

" Hai đứa chê phạt bao nhiêu chưa đủ hay sao mà còn huyên thuyên vui đùa? Nếu vậy thì cứ quỳ nữa đi " - Anh nhàn nhạt nói rồi bước sang ngồi lên giường. Còn Dương - An thì khóc thầm trong lòng, đúng là cái miệng hại cái thân quả không sai mà.

15 phút sau, Thiên Minh ngồi trên giường chăm chú nhìn hai đứa quỷ con mà không khỏi bật cười. Tiểu Dương tuy mỏi nhưng vẫn mà trụ được còn An An thì mỏi rồi uốn ẹo như một con sâu róm khiến anh vừa thương vừa tội.

" Hai đứa sang đây "

Thiên Dương liền đứng lên rồi quay sang đỡ em gái. Cả hai sau đó cùng bước lại đứng trước mặt anh.

" Thiên Dương, con kể mọi chuyện lại cho ba nghe "

" Con… con lúc tan học thì có cùng An An đi ăn sau đó thì gặp cậu ta ở quán rồi bọn con có cự cãi rồi xô xác lẫn nhau "

" Tại sao con ra tay đánh bạn trước?"

Thiên Dương lại phân vân không biết nên nói thế nào. Anh trước đây đã từng nói với nhóc là miệng người đời rất cay độc, bản thân càng phải biết điều tiết cảm xúc của bản thân. Nhưng mà lúc đó nhóc thật sự nghe không lọt tai nên mới ra tay.

" Tiểu Dương, ba hỏi tại sao? Con còn không nói thì đừng trách ba mạnh tay "

" Con…con… "

" Papa, để An An nói cho "

" Con im lặng cho ba, ba hỏi anh con chứ không phải con. Lộn xộn thì liệu hồn. Còn con nữa? Chịu nói không?"

" Con… con tức nên mới ra tay nhưng mà do cậu ta nói lời khó nghe "

" Khó nghe thế nào?"

" Cậu ta nói… con… con là đứa con hoang còn nói là… Nói…nói chung là cậu ấy xúc phạm với ba nên con mới tức "

" Thiên Dương, vậy là con cho rằng bản thân con là đứa con hoang hay sao? Chẳng lẽ tình cảm của ba và mẹ Vân Anh đối với con vẫn còn chưa đủ để con vượt qua cái mác đó hay sao? Ba nói cho con biết nếu trong lòng con vẫn cứ tự ti thì cho dù không có ai nói thì con cũng sẽ tự thấy tổn thương thôi. Điều đầu tiên là con phải vượt qua được bản thân mình "

" Ba… con… "

" Thiên Dương, con nên suy nghĩ cho tốt rồi hãy sang nói chuyện với ba. An An, đi về phòng đi " - anh nói rồi thì đứng dậy cùng An An rời khỏi.

Từ sáng sớm, Thiên Dương và Thiên An đã chuẩn bị đầy đủ cặp sách rồi đi xuống dưới nhà. Thấm thoát thì Thiên Dương cũng đã lên lớp 9 trở thành một cậu thanh niên chững chạc hơn. Năm nay là năm cuối cấp nên cậu càng muốn nổ lực để có thể đạt kết quả thi chuyển cấp thật tốt, giúp anh an lòng hơn. Kể ra cũng từ sự việc năm đó mà Thiên Dương mới dần suy nghĩ thấu đáu và chính chắn hơn trước. Giờ đây, Thiên Dương không còn là cậu bé hay mặc cảm mà đã trở thành cậu thanh niên tự tin và tài giỏi hơn rất nhiều. Thiên Minh thường ngày vẫn hay dạy cậu cách kinh doanh rồi những công việc của anh để sau này cậu có thể gánh vác một cách tốt nhất. Trong mắt mọi người Thiên Dương chính là con nhà người ta trong truyền thuyết, học giỏi, đẹp trai có thiên bẩm về máy tính và càng có đầu óc kinh doanh giống ba của cậu vậy.

" An An, lên cấp hai rồi con đừng có mà gây chuyện nữa đấy " - Thiên Minh nhắc nhở con gái.

" Con biết rồi, ba cứ xem con là con nít hoài "

" Chứ con thì lớn hơn ai trong nhà này chứ. Còn Thiên Dương nữa, bớt chăm chằm vào máy tính cho ba, lo mà học cho đàng hoàng "

" Con có chơi đâu ạ, có ba lấy công sức của con đem đi thu lợi nhuận thì có " - Thiên Dương nói.

Cậu từ nhỏ đã có tài năng thiên bẩm về máy tính, việc lập trình, nâng cấp hệ thống máy tính cầu đều làm rất rành rọt. Năm lớp 7, cậu có hack vào máy tính chủ của nguyên tập đoàn Thiên Long làm cả ngày hôm đó Thiên Minh phải đau đầu mà khắc phục sự cố, cũng may là dữ liệu bảo mật không mất đi. Mà đến khi biết kẻ chủ mưu đằng sau là thằng con trai phá phách này thì anh tức điên cả lên. Lần đó cậu bị anh thưởng cho một trận đòn nhừ xương luôn, còn bị tịch thu cả máy tính hơn một tháng trời.

Rồi đến sau này Thiên Dương mới bỏ đi cái tính phá phách đó mà quay trở lại giúp anh nâng cấp hệ thống bảo mật rồi cài đặt thêm chương trình vào các sản phẩm mới của công ty. Dần dần, Thiên Dương như một cánh tay đắc lực của anh vậy, mấy cái chương trình mà cậu viết ra ngay cả Thiên Minh hay Thuận Phát đều không thể nào mà đánh sập được. Cũng nhờ đó mà dữ liệu bảo mật của tập đoàn mấy năm nay đều không bị hacker của các công ty đối thủ quấy phá.

" Đúng rồi, bác Thành Trung lần trước gặp con, bác ấy nói là rất thích con. Chiều nay, ba có hẹn với bác ấy ăn cơm, con có muốn đi không?"

" Dạ thôi, con không thích bác ấy. Ba tự đi một mình đi, tối nay con sang nhà daddy chơi rồi "

Thiên Minh chau mày, ai mà chả biết Thiên Dương đây sang nhà Thái Phương mà để " ăn cắp " vài món đồ để đem về nghiên cứu chứ.

" Anh đấy nhé, bớt bớt lại đi. Thiên Dương nó có chút xíu mà anh đã dạy nó kinh doanh rồi gặp người này, người kia để bàn việc, anh phải để cho nó vui chơi chứ" - Vân Anh rồi kế bên lên tiếng cằn nhằn.

" Anh ép nó hồi nào, em đừng có vu oan cho anh. Tại nó nói nó thích nên anh mới dạy kia mà "

" An An, mau ăn đi rồi anh em mình đi học. Kẻo đây lại gặp gió bão, sóng thần nữa "

Hai vợ chồng anh quay sang nhìn Thiên Dương. Thằng oắt con này càng lớn càng lí sự, càng nhiều chuyện khiến cả hai phải đau đầu.

Sau khi dùng sáng thì cả hai cùng đi học. An An thì vào lớp 6 còn Thiên Dương thì vào lớp 9. Hai anh em tuy học chung một trường nhưng lại là hai khu cách biệt. Một bên là cho học sinh giỏi còn một bên là dành cho học sinh có năng khiếu nghệ thuật. An An học cũng không phải là quá têh nhưng cô bé đam mê nghệ thuật nên Thiên Minh cũng đành chiều theo. Đến trường, Thiên Dương trong bộ đồng phục nam sinh của trường quốc tế trông vô cùng đẹp trai. Cậu đã quen với việc hiện tại mình là con nhà giàu, tuy không kiêu căng phong thái soái ca của cậu đều luôn khiến đám con gái trong trường phải mê mệt.

" An An, em đừng có gây họa nữa nhé. Gặp chuyện gì rắc rối thì gọi cho anh, đừng có một chút là động tay động chân "

" Em biết rồi mà, anh với ba cứ càm ràm suốt thôi "

" Hừm, anh đã dặn rồi đấy, còn gây chuyện thì tự mình gánh anh không biết gì đâu. Giờ thì vào lớp đi "

" Vâng, anh hai học vui nhé " - An An nói rồi vẫy tay chào cậu.

Thiên Dương nhìn em gái rời đi rồi mới bước vào trong khu còn lại của trường. Vừa đi vừa nhận thấy có rất nhiều học sinh đến đây bằng siêu xe giống cậu và An An. Ngôi trường này toàn là con nhà giàu có vào học cho nên việc các tiểu thiếu gia và tiểu thư được đưa đón bằng siêu xe cũng không có gì lạ. Tuy nhiên việc học sinh nghèo dành học bổng vào học ở trong này thật sự không hiếm mà ngôi trường này lại rất hay chiêu mộ nhân tài nên các kì thi dành học bổng tổ chức khá thường xuyên. Tuy nhiên đám học sinh dành được học bổng lại không hoàn toàn là con nhà nghèo những học sinh của trường vẫn thường tham gia thi như một cách chứng minh bản thân khiến ba mẹ nở mày nở mặt điển hình như chính bản thân Thiên Dương.

Bỏ qua đám nhà giàu đi, đám học sinh nghèo kia thường ngồi tập trung một chỗ nơi khoảnh sân với những chiếc ghế đá và họ cố tránh xa bọn nhà giàu. Cảnh này cũng quá quen mắt rồi.

" Thiên Dương, mau tới đây" – một nhóm bạn của cậu vẫy gọi.

Cậu cho hai tay vào túi quần mà bước đi về phía đó.

" Này, các cậu nhớ cái con nhỏ mới chuyển vào trường tụi mình 3 ngày nay không?" – Một nhóc hỏi.

" Có phải là cái con nhỏ nhà quê dưới bọn mình một lớp không?" – Một cô bé bĩu môi nói.

" Phải phải, nghe nói nó tên Huỳnh Ánh Nguyệt, đoạt học bổng môn Lý "

" Hừ, chẳng qua là ăn may thôi "

" Này, các cậu nhìn kìa vừa nhắc là xuất hiện " – một nhóc chỉ vào một cô bé đang đi vào trường.

Thiên Dương đứng trên lầu cũng ghé mắt xuống nhìn. Cô bé này có vẻ khép nép, thân người nhỏ nhắn. Cô bé mặc đồng phục chắc là size nhỏ nhất của trường, đầu đội một cái nón lưỡi trai và cúi mặt. Cô bé cố đi nhanh đến chỗ dành cho những bạn có hoàn cảnh nghèo như mình. Mặc cho các bạn cười cợt cô bé đó. Thiên Dương thì chẳng nói gì nhưng trong lòng thầm ngưỡng mộ.

Đợi đến giờ giải lao thì tất cả mọi người cùng ùa ra căn tin. Thiên Dương thì chỉ ngồi một bàn trong căn tin rồi bấm điện thoại chứ không tụ tập tám chuyện với đám thiếu gia, tiểu thư kia. Đang mãi ngồi xem lại mấy cái website mới tạo thì cậu nhận thấy Ánh Nguyệt đang thẫn thờ đứng trước quầy nước. Thiên Dương tắt điện thoại rồi ngồi xem thử cô nhóc sẽ làm gì. Nhưng cô nhóc vẫn mãi đứng ở đấy, Thiên Dương tinh mắt nhìn thấy trên tay cô cũng chỉ cầm vài tờ tiền lẽ, thầm nghĩ chắc là không đủ tiền đây mà.

Cậu khẽ cười rồi đứng dậy bước sang quầy nước. Cô nhìn thấy cậu thì liền né sang một bên. Thiên Dương mở tủ lấy ra hai chai nước trái cây rồi bước sang một bên tính tiền sau đó thì tiến lại phía của cô.

" Cầm " - Thiên Dương đưa ra một chai nước.

" Gì cơ?"

" Chê sao?"

" Không có, chỉ là… "

Thiên Dương không nói nữa mà trực tiếp đặt chai nước vào tay của cô rồi không nói gì nữa mà rời đi. Ánh Nguyệt to mắt ngạc nhiên. Lúc nãy nhìn bảng tên của cậu thì mới nhận ra đây là liên đội trưởng của trường Trần Thiên Dương.

" Có nên uống không đây?" - Ánh Nguyệt nhìn chai nước rồi tự nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.