Đợi Người Nói Yêu Tôi

Chương 36




“Ông nội, chú, dì, con muốn cưới A Kha, mong mọi người đồng ý.”

Hành động quỳ xuống của Trình Đẳng rất đột ngột.

Ba người lớn kinh ngạc gần một phút mới bình tĩnh lại, chuyển tầm nhìn từ Trình Đẳng qua Nhậm Kha, cuối cùng đồng loạt tập trung vào chiếc nhẫn đeo ở ngón áp út cô.

Chiếc nhẫn nho nhỏ, lấp lánh sáng ngời.

Ba người họ nhìn nhau, tất cả đều đoán được con gái của mình đã đồng ý lời cầu hôn của Trình Đẳng.

Nghĩ vậy, biểu cảm của ba người dần trở nên khác biệt.

Ông nội vốn rất thích Trình Đẳng làm cháu rể của mình, thấy thế thì tất nhiên vui vẻ cười vô cùng hớn hở, không hề phản đối.

Ba Nhậm tuy không nỡ nhưng thấy Nhậm Kha cười dịu dàng nhìn Trình Đẳng, trong lòng cũng biết con gái mình bằng lòng. Hơn nữa Trình Đẳng cũng là đứa trẻ ngoan mình nhìn từ bé đến lớn, biết rõ gốc gác, nên ông không nói nhiều, quay lại bảo mẹ Nhậm đi lấy sổ hộ khẩu.

Nếu ba chồng và chồng mình đều đồng tình thì mẹ Nhậm trông lại rất do dự.

Nhưng thần thái và nụ cười trên khuôn mặt Nhậm Kha không hề giả chút nào.

Suy cho cùng vẫn là người con gái mình yêu, mẹ Nhậm chỉ do dự chốc lát, cuối cùng xoay người đi vào phòng lấy sổ hộ khẩu cho Nhậm Kha.

Cuốn sổ được ông nội tận tay đưa cho Trình Đẳng, đặt vào lòng bàn tay anh một cách nặng trĩu.

Đây là sự dặn dò và tin cậy người lớn dành cho anh.

Trước khi đi, Trình Đẳng quay về phía mẹ Nhậm, trịnh trọng hứa: “Dì, dì yên tâm ạ.”

Ngại vì có ông nội ở đây nên Trình Đẳng không nói gì nhiều. Mẹ Nhậm hiểu ý anh, ánh mắt nhìn thoáng qua con gái mình. Mẹ con gắn bó, bà biết trạng thái hiện tại của Nhậm Kha đã khác trước rất nhiều.

Thấy vậy, bà mới gật đầu cười: “Đi đi hai đứa.”

Dứt lời, hốc mắt bà đỏ lên, giọng nghẹn ngào: “Đi sớm về sớm.”

Hai người đáp lời, cầm giấy tờ đã chuẩn bị đầy đủ đi ra ngoài.

Dưới lầu, Đinh Thành đã đổi xe quay lại chờ sẵn bên dưới, đợi hai người lên xe, anh ấy đạp ga nhanh chóng lái đi.

Xe đến một hiệu chụp ảnh trước.

Dương Chiêu xách hai chiếc túi giấy đứng chờ ở cửa hiệu ảnh, thấy Trình Đẳng đỡ Nhậm Kha xuống xe, anh ấy vội vàng tiến lên đón, đưa túi giấy trong tay cho Trình Đẳng.

“Quần áo ở trong đó.” Dương Chiêu dẫn hai người đi về phía phòng thay đồ: “Studio vắng lắm, chỉ có vợ chồng chị Trương ở trong thôi, tôi cũng kiểm tra xung quanh hết rồi, yên tâm.”

Nhậm Kha ngơ ngác được Trình Đẳng dắt tay đi về phía trước, sau khi đóng cửa phòng thay đồ lại, anh lấy quần áo trong túi giấy ra đưa cho cô, vừa thay đồ giúp cô vừa nhàn nhã giải thích: “Chị Trương là thợ trang điểm ở studio của anh, hiệu ảnh này do chồng chị ấy mở. Bây giờ em đang có thai, anh sợ tin tức bị lộ ra ngoài không tốt cho em nên nhờ anh Đinh liên lạc với họ trước.”

Anh giơ tay, vén mái tóc dài xõa sau lưng Nhậm Kha lên rồi kéo khóa từ eo cô lên. Anh bỗng nghiêng người ghé sát đến, hôn lên cổ cô rồi dịu dàng ôm lấy Nhậm Kha đang căng thẳng đến cứng người từ phía sau.

“A Kha, đừng sợ.” Trình Đẳng ôm cô lắc qua lắc lại, thân mật chạm má cô: “Đừng sợ.”

Nghe vậy, Nhậm Kha cũng cười theo.

“Em không sợ.”

Có anh ở bên cạnh, cô không sợ gì cả.

Năm phút sau, hai người đều thay quần áo xong, đi ra khỏi phòng thay đồ.

Ngoại hình bắt mắt nên không cần chỉnh trang thêm gì nhiều, chỉ cần nhoẻn miệng cười đã xinh đẹp mỹ miều.

Trong ống kính, Nhậm Kha mặc váy dài ngang đầu gối màu đỏ sậm, ngồi bên phải. Trình Đẳng thì áo trắng quần đen, ngồi bên trái.

Một đỏ một trắng, nam bên trái nữ bên phải.

Ban đầu hai người hơi lóng ngóng, tay nắm chặt, cứ không kìm được quay sang nhìn nhau.

Nhiếp ảnh gia chụp được vài tấm, tuy ảnh rất đẹp nhưng trực giác cho thấy ảnh này không thể dán vào giấy đăng ký kết hôn được, đành phải nhắc nhở họ: “Hai người nhìn vào camera của tôi chút được không? Chúng ta đang chụp ảnh kết hôn đó! Hai người đứng tình tứ như chụp ảnh cưới thế chứ?”

Dứt lời, hai người vội vàng ngồi ngay ngắn lại. Nụ cười vẫn giữ trên môi, một độ cong vừa vặn.

Ánh đèn flash sáng lên, nụ cười được chụp lại. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy nụ cười của họ hơi ngốc nghếch.

Nhưng chẳng ai để ý chuyện này làm gì, dù sao họ cũng có ngoại hình nổi bật, cười ngốc cũng không bị xấu.

Sau khi lấy được ảnh, Đinh Thành tiếp tục lái xe đưa hai người đến thẳng cục dân chính.

Trên đường đi, Trình Đẳng lấy ra rất nhiều đồ ăn vặt trong hộp đựng đồ trên xe rồi mở từng túi ra cho Nhậm Kha ăn.

Suốt đường đi, Nhậm Kha ngồi trong xe ăn kha khá đồ, thành thử bây giờ không đói bụng mấy, bèn đút bánh quy trong tay cho Trình Đẳng.

Trình Đẳng cười cười, không từ chối, cúi đầu ăn bánh quy trên tay Nhậm Kha. Sau đó anh lấy một chai sữa bò ấm trong hộp đựng đồ ra, cắm ống hút vào đưa cho cô: “Uống chút sữa đi.”

Xe di chuyển rất vững vàng, cuối cùng dừng tại một lối nhỏ ngoài cục dân chính.

Đinh Thành ngồi ở ghế lái nhìn đồng hồ đeo tay, quan sát kim chỉ giây chuyển động.

Mười lăm phút sau, điện thoại đổ chuông, Dương Chiêu gọi đến: “Ok hết rồi.”

Tiếng anh ấy vang lên, Đinh Thành lập tức lái xe ra khỏi đường nhỏ, ngang nhiên đậu xe ngoài cổng chính cục dân chính.

Đậu xe xong, Trình Đẳng mở cửa, xuống xe trước rồi xoay người đỡ Nhậm Kha xuống.

Đinh Thành đã căn chuẩn thời gian, gần đến giờ tan làm nên đại sảnh cục dân chính chỉ có hai người, đôi vợ chồng son ung dung và chậm rãi.

Không biết có phải do Đinh Thành cố ý sắp xếp không.

Người làm thủ tục đăng ký kết hôn cho họ là học trò cũ của ông nội Nhậm thời trẻ.

Nhìn thấy tên Nhậm Kha, đối phương biết ngay cô là cháu gái của ông.

Khi hai người họ tươi cười hỏi thăm nhau, Trình Đẳng cúi đầu tập trung điền phiếu thông tin. Sau khi viết xong xuôi, anh chừa lại chỗ ký tên để Nhậm Kha ký.

Nhậm Kha nhanh chóng ký tên, kiểm tra tài liệu không có sai sót gì.

Ảnh được dán vào cuốn sổ nhỏ màu đỏ, một dấu mộc đỏ hằn sâu lên.

Chị nhân viên đưa sổ đăng ký kết hôn đỏ tươi cho hai người, hiền hậu dặn dò Trình Đẳng: “Nhóc con, đối xử tốt với Kha Kha của chúng tôi đấy nhé.”

Trình Đẳng nhận sổ, cười như một cậu nhóc ngốc. Nghe chị ấy nói vậy, anh vội vàng gật đầu nhưng không nói gì.

Giây tiếp theo, kim giây điểm số 12.

Họ chính thức trở thành đôi vợ chồng son đăng ký cuối cùng của ngày hôm nay.

Mọi thứ xảy ra cứ như một giấc mơ nhưng lại vô cùng chân thực.

Nhậm Kha không thể tưởng tượng được vì hôm nay mà Trình Đẳng phải chuẩn bị mất bao lâu.

Hình như từ khoảnh khắc hai người lên máy bay, tất cả mọi chuyện đều được chuẩn bị chu đáo trong kế hoạch của anh.

Vào thời điểm cô không hay biết gì, Trình Đẳng đã tính toán chuẩn xác tất cả những chuyện có thể xảy ra trong ngày hôm nay và sắp xếp thời gian địa điểm kỹ lưỡng.

Như vậy để đảm bảo việc đăng ký kết hôn của họ diễn ra suôn sẻ.

Ngoài cửa sổ, từng ngọn đèn đường bật sáng, ánh đèn xuyên qua cửa kính, đáp lên khuôn mặt tươi cười của Nhậm Kha.

Cô tựa vào vai Trình Đẳng, ngón tay vu.ốt ve giấy đăng ký kết hôn của hai người. Đến tận bây giờ, lòng cô vẫn cảm thấy không chân thực.

“Đẳng Đẳng.” Cô nhỏ giọng hỏi anh: “Chúng mình kết hôn thật rồi à?”

Cứ thế mà đăng ký kết hôn, cưới người đàn ông bên cạnh làm chồng?

Hỏi xong nhưng chàng trai không trả lời câu nào.

Nhậm Kha ngước mắt nhìn anh, anh cũng cụp mắt nhìn cô.

“Có ngủ đâu nhỉ.” Nhậm Kha dẩu miệng: “Sao lại không để ý em.”

Trong không gian mờ tối, khóe miệng Trình Đẳng cong nhẹ lên khó mà nhận ra.

Anh trầm giọng đáp tiếng “ừ”, đôi mắt đen láy nhìn Nhậm Kha chăm chú. Anh ghé đến gần cô, khẽ khàng nhắc nhở: “Ngoan, gọi chồng anh nghe.”

Chồng?

Nhậm Kha ngớ người, tỉnh táo hẳn lại, mặt đỏ bừng như trái cà chua. May mà ánh sáng trong xe có hạn nên không nhìn rõ quá.

Cô mím môi, ánh mắt nhìn lướt qua Đinh Thành và Dương Chiêu ngồi phía trước, khuôn mặt càng lúc càng đỏ, cũng không dám mở miệng.

Nhưng Trình Đẳng kiên quyết không bỏ qua cho cô.

Dường như anh rất nghiêm túc, tay ôm eo cô, chạm nhẹ từng chút từng chút. Cảm giác vừa nhột vừa tê tê khiến Nhậm Kha gấp gáp muốn tránh đi.

Nhưng anh vẫn kiên trì bảo: “Gọi chồng, có gọi không? Không gọi anh chọc em tiếp.”

Cái người này!

Sao mà trẻ trâu quá!

Nhậm Kha bị anh ép bất lực, lại không dám gây ra tiếng động quá lớn thu hút sự chú ý của người khác. Thế là cô đành tựa lên vai Trình Đẳng, nhỏ giọng gọi anh: “Chồng ơi.”

Âm thanh kia nho nhỏ, yếu ớt, xen lẫn tiếng thở dố.c rất bé, tựa như tiếng mèo con kêu, rót vào tai người nghe lại giống chiếc móng mèo cào cào lên đầu quả tim, râm ran ngứa ngáy.

Trình Đẳng khẽ đáp lại, tay vẫn tiếp tục, ánh mắt trở nên nặng nề.

Nhưng cuối cùng anh vẫn kiềm chế, chỉ vùi đầu vào cổ cô, vươn đầu lưỡi liếm một cái rồi cắn nhẹ cô: “Tự dưng anh hối hận rồi.”

Nhậm Kha cứng đờ:???

“Hối hận vì để em có thai sớm.”

Nhậm Kha không kìm được, lặng lẽ trợn mắt.

Trách em nữa hả?

Mặc dù nghĩ thế nhưng Nhậm Kha buộc phải thừa nhận rằng khoảnh khắc khi cô khẽ gọi Trình Đẳng là chồng, trái tim lơ lửng cả ngày hôm nay tựa như đã đáp xuống đất và mọc rễ.

__

Hai người cầm sổ đăng ký kết hôn về nhà, đương nhiên cũng phải thông báo cho phụ huynh về việc Nhậm Kha đang có thai.

Nghe tin xong, cả ba người nhà họ Nhậm đồng lòng nhốt Trình Đẳng bên ngoài mấy ngày. Mẹ Nhậm đón Nhậm Kha về nhà, đích thân chăm sóc cô.

Trình Đẳng hết cách đành phải dọn đến ở đối diện nhà Nhậm Kha, sáng trưa chiều tối đều đến nhà họ Nhậm báo cáo. Không gặp được vợ thì chào hỏi ông nội, chào hỏi ba mẹ, ngày nào cũng xoay quanh họ.

Nhưng suy cho cùng vẫn là đứa trẻ mình nhìn từ bé đến lớn, thấy anh mỗi ngày đều đứng chờ ngoài cửa đáng thương, thành thử ông nội và ba đã mở cửa cho anh vào nhà, để anh gặp Nhậm Kha. Mẹ Nhậm biết tin sau đó, tuy lòng còn giận nhưng cũng không cản trở anh.

Thường xuyên qua lại như vậy, lệnh cấm cửa của Trình Đẳng tạm thời được bỏ qua.

Ngày Nhậm Kha quay lại bệnh viện, bầu trời dày đặc mây nhiều ngày liền hiếm khi quang đãng như vậy. Trên bầu trời xanh thẳm không một gợn mây, khiến người ta hít thở thoải mái vui vẻ.

Viện trưởng biết tin cô kết hôn và có thai thì vô cùng mừng rỡ, hơn nữa vì tình hình hiện tại của Nhậm Kha nên ông không ép cô đi làm lại.

Ra khỏi văn phòng của viện trưởng, Nhậm Kha đi đến khoa của mình để chào hỏi mọi người.

Cô chỉ mới mang thai một thời gian ngắn, vóc dáng gầy gầy lại mặc áo khoác rộng nên dù là các y bác sĩ mắt tinh tường như cú cũng không hề phát hiện cô có thai.

Mọi người chỉ thấy sắc mặt Nhậm Kha hồng hào tươi tắn hơn, nghĩ rằng cô được nghỉ ngơi đi chơi rất vui. Mọi người hào hứng tán gẫu đôi câu, không hỏi quá nhiều.

Nói chuyện xong, Nhậm Kha cười cười để lại quà, sau đó mới chậm rãi đi ra ngoài bệnh viện.

Trình Đẳng đậu xe ở một góc tại cổng sau bệnh viện chờ cô, nhưng Nhậm Kha đi mãi vẫn chưa ra ngoài, trên đường đi gặp cái gì cũng cảm thấy vui.

Cô không để ý, theo bản năng đi đến cổng chính của bệnh viện.

Sau khi phát hiện không có chiếc xe quen thuộc nào đậu bên đường, cô mới sực nhớ ra Trình Đẳng hẹn cô ở cổng sau.

Người ta thường bảo phụ nữ có thai một lần, ba năm ngốc nghếch.

Nhậm Kha vốn chẳng tin đâu nhưng bây giờ cô lại hơi tin điều này.

Cô lắc đầu, đang định đi ngược về lại thì chợt nghe phía sau có người gọi tên mình.

“Nhậm Kha!”

Giọng nói kia rất quen thuộc, quen thuộc đến nỗi khiến lòng Nhậm Kha căng thẳng, theo bản năng dừng bước.

Sau khi nhịp thở đều đặn hơn, cô chậm rãi xoay người, đối phương nhanh chóng tiến đến trước mặt cô.

“Dì.” Nhậm Kha gượng cười, cất giọng hỏi: “Sao dì lại đến đây? Gặp vấn đề gì về sức khỏe sao?”

Người đến là mẹ Trình — Lưu Tuệ.

“Tôi vẫn khỏe.” Giọng Lưu Tuệ cũng chẳng tốt đẹp gì, ánh mắt sắc bén nhìn vào mắt Nhậm Kha: “Trên mạng bảo Đẳng Đẳng đang hẹn hò, người đó…” Bà ta ngừng nói chốc lát, sau đó giọng càng thêm nghiêm khắc: “Có phải là cô không!”

__

Lời tác giả:

Mẹ Đẳng là cửa ải cuối cùng, dù sao A Kha của chúng ta cũng cần có một cơ hội phản kích chứ ~~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.