Đời Này Em Không Thoát Nổi Tôi Đâu

Chương 25: Hẹn hò




Đám cưới được đãi ở nhà hàng Hưng Gia Trần, nàng thở dài, chỉnh sửa lại vạt váy và đầu tóc, chuẩn bị tiến vào bên trong. Ở ngoài người xe như mắc cửi, ai cũng cười nói vui vẻ, mặc đầy phấn trắng, người nồng nàn nước hoa. Và hiện tại, nàng đang phải cúi người thấp đầu cầu nguyện không đứa bạn nào thấy bộ dạng đáng thương của nàng

Nàng liếc mắt sang cái tên đi xe cup màu đỏ thật mất mặt. Trong cả đám xe máy, có lẽ xe hắn là nhỏ nhất, vậy mà còn phải chở thêm nàng, 1 tuyệt sắc giai nhân ở đằng sau. Cho dù hắn có phong độ ngời ngời, tóc vuốt keo dựng đứng như tháp ép-phen, đồ tây phẳng phiu, đẹp trai hơn cả chú rể, thì người mất mặt, vẫn cứ là nàng

- Anh biết anh hôm nay rất đẹp trai, em không cần phải sợ người khác không biết chúng ta đi với nhau. Đợi khi về nhà, anh có thể cho em ngắm thoải mái, có thể ngắm trên giường cũng được - không hiểu thế nào từ chuyện của Diệu Anh, hắn lại trở nên vô cùng biến thái, hở 1 chút là động đến vấn đề nhạy cảm, không lẽ nàng thật sự phải đổi tên hắn thành cẩu động.....

- Bà bán bỏng ngô cũng đã dẹp hàng rồi, đừng nổ nữa. Chút nữa ngồi vào bàn, cậu liệu hồn mà lựa lời nói cho cẩn thận 1 chút - nàng hằn giọng cảnh cáo hắn

Sau khi diễn màn chào hỏi tình thương mến thương, bạn bè cũ tái hợp với đám chị em bạn dì trong phòng cô dâu, cả đám ra bàn tròn ngồi dự tiệc. Mà từ đầu tới cuối, nàng chưa từng rời mắt khỏi 2 vợ chồng Diệu Anh, làm nó cũng hơi lạnh sống lưng. Lần này mấy người chết chắc rồi

- Ai, Kim, bạn trai mày đây sao, đẹp trai quá à - bạn học 1 nói

- Đúng đó, có rồi mà giấu, định chừng nào phát thiệp cưới đây? - bạn học 2 hỏi tiếp

Hắn chỉ cười cười mà chưa nói gì, chăm chú quan sát biểu hiện bất thường của nàng, dường như mối quan hệ của nàng với Diệu Anh tốt đến nỗi phải nhìn nhau 24/7 mới chịu thì phải

- Đúng đó, ai cũng cưới hết rồi, đợi mỗi mình mày thôi đó, mày định làm bà cô ế suốt đời luôn sao? - lời nói của bạn học 3 thật chua chát, thành công xát muối vào vết thương, đổ dầu vào lửa. Nàng lập tức cười mỉa mai

- Ai yo, còn phải đợi bạn thân của mình sinh xong mới có thể đám cưới được chứ - dựa theo sự hiểu biết của nàng, nó chắc chắn chưa nói ra chuyện đó

Mặt Diệu Anh lập tức tái mét, tay bắt đầu run, trán bắt đầu đổ mồ hôi mặc dù bàn nàng ở ngay máy điều hòa. Bắt đầu những bà tám buông chuyện hoạt động, chủ đề cuộc nói chuyện lại xoay sang nó. Nó cười khổ nhìn nàng như cầu xin tha thứ, nàng thì hất mặt làm ngơ, ai bảo day dưa với nàng, kết cục chỉ có không tốt trở xuống, mà hắn trong lòng thầm tội nghiệp cho Diệu Anh

Hôm nay quả là 1 ngày đen đủi đối với nàng. Đi với hắn đã đành, đang đi tự nhiên trời mưa giông, mưa như trút nước. Ông trời, con biết ông khóc vì thương con cũng nên khóc nhỏ 1 chút, đàn ông sao cứ khóc sướt mướt như vậy, để bà trời biết được ông khóc vì con, chắc hành con chớt

Nàng với hắn vì mưa to quá, mà cũng không thể đi về được thì đành thú vào 1 mái hiên nhỏ, dựng xe bên cạnh. Mà khổ nổi khu này đâu có bao nhiêu nhà đâu, thành thử chỗ trú cũng được gọi là khiêm tốn, chật hẹp, cho nên, nàng và hắn lại vô tình thu hẹp khoảng cách

- Em định tính quan hệ của chúng ta như thế nào đây? - hắn tin, hắn đã cho nàng đủ thời gian để suy nghĩ

- Tôi...... - nàng lưỡng lự không biết nên nói thế nào cho phải

- Để anh cho em 2 lựa chọn, 1 là bây giờ đồng ý làm bạn gái anh, 2 là không đồng ý làm bạn gái nhưng sau này sẽ làm vợ

- Câu hỏi kiểu gì đấy? - nàng nhíu mày buồn cười

- Thế nào?

Nàng trầm ngâm. Không trả lời, hắn cũng im lặng. Nàng chăm chú nhìn ra ngoài trời mưa. Trời mưa rất to, mưa xối xả, đường bắt đầu có dấu hiệu ngập lụt. Gió quật quật người đi trên đường thấy mà tội. Còn nàng đang nép bên người con trai tỏ tình với mình. Ấm áp, không chỉ ở bên ngoài

- Ừ thì anh rất tốt nhưng than ôi ừ thì em rất tiếc~~~~ - im lặng 1 lúc đột nhiên cất tiếng hát, mà ca từ trong câu thì vô cùng là làm hắn, bấn loạn

- Em nói cái gì? - hắn đột nhiên nghi ngờ, nàng chọn phương án thứ 3

Trong âm thanh ồn ào của tiếng mưa, hắn loáng thoáng nghe được câu trả lời của nàng "đồng ý". Hắn suýt nữa mừng đến phát điên. Mặc dù rất nhỏ, rất nhỏ, nhưng hắn vẫn nghe rất rõ. Hắn kiềm nén để không bị kích động, chỉ nắm thật chặt tay nàng

Nàng không hiểu tại sao, mình rất quý cái nắm tay này, hơn nữa cũng không bài xích, còn đan 10 ngón tay vào nhau, rất tự nhiên, rất thoải mái, không giống như mấy chi tiết tim đập chân run, mồ hôi đầm đìa hư cấu trong tiểu thuyết, mà giống như đây là chuyện hiển nhiên, đương nhiên phải trải qua

- Ngày trước chúng ta cũng nắm tay như vây, chỉ là bây giờ thân phận nó khác thôi

- Vì sao em lại chọn 1? - đứng ngắm mưa mãi cũng chán, hắn tìm 1 đề tài nói chuyện

- Thà rằng quen nhau, nếu không hợp sẽ chia tay, chứ nếu cưới anh sợ ly dị sẽ khổ lắm, hơn nữa ra đường còn bị gán cái mác góa phụ

-........ - hắn cũng có linh cảm đầu óc nàng không có được bình thường rồi

- Sau này đừng gửi đồ đến nữa

*Gật đầu*, thiệt tình là ví hắn sắp cạn rồi

- Hầy, trời mưa thế này, xe anh lại thấp như vậy, em lại mặc váy, nước tạt ướt hết thì sao? Cũng tại tên ngốc như anh hết, mua cái xe thảm như vậy làm gì - nàng đánh 2 cái vào vai hắn

- Cái gì, ngày xưa em thích cái này, nên anh mới mua chứ bộ. Hàng hiếm lắm đấy - hắn oan oan kêu ca

- Gì? Ngày xưa, ông nội, làm ơn, ngày xưa xe đó là hàng xịn khác, bây giờ khác - nàng ai oán sầu não - còn nữa, hiếm cái đầu anh, là không ai thèm đi thì có

- Em thật là độc đoán

- Cái gì? Nói lại nghe xem - nàng trợn mắt chống nạnh, không khí lãng mạn phút chốc thành lãng xẹt

Hắn lắc đầu nguầy nguậy, khóc không ra nước mắt, bây giờ hắn mới thực hiểu rõ ách cai trị tàn ác võ lâm của nàng, thầm tội nghiệp cùng gia nhập hiệp hội bị hiếp, à không, bị ăn hiếp ở nhà

Vậy là, bọn họ quen nhau?? Chính thức rồi sao? Ơn bờ li vơ bồ, nàng nằm trằn trọc trên giường mãi không ngủ được. Nàng rất hồi hộp a, cũng có chút lo lo, có chút mong chờ. Hắn vừa nhắn tin, ngày mai muốn cùng nàng hẹn hò, chiều qua đón nàng đi. Ai yo, người ta hẹn hò, tại sao tác giả phải ngồi đây bọc bạch cho bạn đọc chớ >.< thiệt quá ghen tỵ

Như thường lệ, sáng hôm sau hắn đến đón nàng đi ăn sáng, sau đó đi xem phim đến trưa, ăn trưa xong lại đi xem nhạc kịch. Buổi chiều đi công viên sau đó kết thúc ngày bằng bữa tối lãng mạn dưới ánh nến. Thì ra, đó chính là kế hoạch hoàn mĩ mà cẩu động kinh dành hẳn một tối để suy nghĩ. Thậm chí hắn còn xin nghỉ một ngày này, nàng hết sức cảm động, hạnh phúc sánh bước cùng hắn. Tuy rằng hai người bắt đầu có hơi muộn nhưng cũng đạt được kết quả mĩ mãn. Cẩu động kinh bây giờ trưởng thành rồi, cũng biết đối xử tốt với bạn gái là thế nào

Đã là kế hoạch thì không thể tránh những rủi ro

Sau khi ăn sáng xong, hắn đưa nàng đến rạp chiếu phim, hai người chọn một bộ phim của Disney đang hot. Thật may sở thích của họ giống nhau, đều thích xem phim hoạt hình nên việc chọn phim không quá khó khăn. Đang xem nửa chừng, cẩu động kinh nói là có nhu cầu cần giải quyết, nàng chỉ ậm ừ gật đầu, mắt vẫn dán chặt như kẹo mè sửng vào màn hình. Cẩu động kinh nhịn đến sắp phát khóc, bộ dạng vặn vẹo nghiêng ngả chạy vào nhà vệ sinh

Giải quyết xong, cả người hắn nhẹ nhõm hắn. Cẩu động kinh đang rửa tay bằng xà phòng thì người đàn ông cũng đang làm động tác tương tự bắt chuyện với hắn

- Em trai, thân hình....nhìn không tệ! - gã đàn ông nọ cười quái dị, mắt đảo từ trên xuống dưới đánh giá hắn

- Anh có ý gì? - nhận ra biểu hiện kì quái, cẩu động kinh cẩn thận đề phòng

- Em có nhu cầu không? - lời vừa nói xong, một bàn tay lạnh lẽo lướt dọc sống lưng hắn. Cẩu động kinh hết hồn, vội nhảy cẫng ra phía sau hai bước, môi run run

- Anh, anh nói cái gì? Ở đây là nơi công cộng, anh dám giở trò biến thái sao? - nhà vệ sinh nam ngày thường đông đúc đột nhiên hôm nay vắng hẳn làm hắn có chút hoảng. Càng nói, cẩu động kinh thấy mình giống như gái sắp bị lừa vào khách sạn

- Em trai à, hiểu lầm rồi..... - người đàn ông nọ vừa mở miệng, hắn đã co giò chạy mất dép

Vừa hay, phim hoạt hình cũng đã chiếu hết, người người ùa ra, nàng đảo mắt tìm kiếm cẩu động kinh. Rốt cuộc hắn đi vệ sinh hay là đi leo núi? Chết trong đó rồi hay sao? Vừa lục tìm điện thoại trong túi, bả vai đã có người vỗ

- Anh làm sao vậy? - nhìn hắn mồ hôi đầm đìa, sắc mặt trắng bệt, bực tức trong lòng sớm đã không còn

- Có, có biến thái! - hắn thở lấy hơi, rồi kéo nàng đi nhanh - đi nhanh lên, nếu không lại gặp hắn. Thấy hắn tránh như tránh tà, nàng cười xấu xa. Cẩu động kinh gặp biến thái?! Không biết lúc đó hắn như thế nào?

- Ê, cẩu động kinh, anh gặp biến thái? Thế nào, cảm giác kích thích chứ?

- Kích thích? Em có bệnh sao? - hắn kinh ngạc nhìn nàng, tốc độ vẫn không giảm, phía trước bây giờ đã xuất hiện vài vệt đen trắng

- Ai, đã ở đây thì anh phải tập quen dần với biến thái đi, bộ dạng lúc nãy giống như gái sắp mất trinh của anh thật chẳng có phong độ - nàng khoanh tay xem thường

- Phong độ? Em thật khác người đó bánh bèo, gặp biến thái còn bắt anh giữ phong độ. Có bạn gái nào như em không, chả trách không có ai thèm quan tâm

- Anh nói sao?

Hai người một lúc sau đã đứng chiến tranh. Mặc kệ ánh mắt của người qua đường, bọn họ vẫn tiếp tục cãi nhau. Đang cao giọng chiếm thế thượng phong đột nhiên cánh tay bị ai đó kéo lại. Cẩu động kinh cau mày, thuận tiện định mở miệng nói vài câu khó nghe thì cả người cứng đờ, sống lưng toát mồ hôi lạnh, da đầu tê rần, không đến hai giây sau liền nhảy ra sau lưng nàng. Đối với những tên biến thái, chỉ có đệ nhất biến thái như nàng mới trị lại. Nàng trơ mắt nhìn vẻ mặt sợ hãi nép sau gà mẹ của hắn, rồi nhìn người đàn ông mặc vest tao nhã trước mặt, cũng đoán được vài phần kẻ biến thái là ai

Nét mặt trái lại vô cùng bình tĩnh, nàng âm thầm quan sát người đàn ông nọ. Mặt tròn, mày rậm, môi dày, tóc vuốt keo, khẳng định chính là công. Còn cẩu động kinh nhà nàng, nhìn thế nào cũng có vài phần giống thụ, nhưng đáng tiếc không phải thụ

- Có việc gì sao?

- À, không có, thật ra..... - người đàn ông cười xuề xòa - tôi đây muốn mời anh tham gia vào công ti người mẫu của chúng tôi. Ngoại hình anh rất được lại còn cao ráo mạnh khỏe. Vậy mà bị anh hiểu lầm, thật xin lỗi

Khóe môi hắn giật giật, sắc mặt đã vô cùng khó coi. Người đàn ông vừa đi khuất, nàng run run bụm miệng, sau đó không kiềm chế được mà tuôn trào, cười như nắc nẻ. Cẩu động kinh siết chặt nắm tay, nén giận trong lòng. Đến khi cả hai đã yên vị trong quán ăn, nàng vẫn chưa ngừng cười được. Này thì hơi quá đáng rồi, hắn cũng đâu ngờ lí do của người kia lại chín chắn như vậy

- Em cười đủ chưa? - hắn gằn giọng hỏi, cố bày ra nụ cười co giật

- Chưa, vĩnh viễn chưa.... - nàng nhìn hắn rồi lại ôm bụng cười tiếp, tay quệt giọt nước mắt - a, cẩu động kinh à, anh làm sao lại nói người ta là biến thái? Hơn nữa, làm sao người như anh lại được tuyển đi làm người mẫu, mắt nhìn người của ông ta có vấn đề rồi

- Em thật không biết trân trọng anh. Anh nói cho em biết, anh chính là người đàn ông độc thân hoàng kim, được người ta mời làm người mẫu là chuyện thường ngày ở huyện - hắn ấm ức nói. Có ai như nàng không chứ? Chẳng bao giờ công nhận nhưng ưu điểm của hắn

- Vậy sao? Thật quý quá, em nhất định trân trọng - lời này thì nàng nói thật

Kim phát tiết hiếm khi nào có vẻ chân thành như thế này, cẩu động kinh lại lạc nhịp tim của mình. Nhưng giây phút đó chỉ thoáng qua, hắn vẫn không quen ngắm gương mặt điềm tĩnh này của nàng. Cẩu động kinh suýt xoa búng vào trán này một cái rõ to, trên trán ẩn hiện vết hồng hồng

- Ê, anh bị điên hả? Tự nhiên búng trán em? - đó đó, nàng đập bàn trợn mắt, đây mới chính là nàng thường ngày. Theo như tính cách của nàng, nàng sẽ trả thù dân tộc, bám sống bám chết vươn người cào xé cẩu động kinh cho bằng được, bất chấp hình tượng

Rồi thì, hắn hối hận! Hối hận vì trò đùa dai của mình, rượu ngon không uống lại muốn uống rượu phạt

Sau đó, cả hai bước vào công viên giải trí. Thông thường, chẳng phải nàng sẽ chọn những trò cảm giác mạnh? Đúng rồi, dựa vào tính cách của nàng thì đúng là như vậy. Nhưng hôm nay thì khác, Kim phát tiết đột nhiên nổi hứng muốn chơi trò gắp thú. Cái này mà là trò chơi sao? Là trò chơi sao? Không, là cái máy chết tiệt chuyên lừa tiền người khác

Cẩu động kinh vò vò tóc rối bời, nhìn hắn giờ thê thảm chịu không nổi. Công viên cũng không phải là không có trò chơi, tại sao cứ nhất thiết phải chăm chú vào thứ đồ chơi máy móc này. Hắn hít vào, thở ra, hít vào, thở ra, vuốt trán

- Chúng ta còn phải ở đây bao lâu nữa?

- Sắp được rồi, em sắp gắp được rồi này - nàng liếm môi, lươn lẹo cái cần câu bằng kim loại

- Em đã nói câu này nửa tiếng trước rồi đó

- Hay là bỏ đi - nàng thở dài, hắn không nhắc nàng cũng để ý, buông tay lui về phía sau. Ách, vẻ mặt thất vọng này của nàng là sao? Giống như hắn ép nàng từ bỏ thứ gì đó vậy. Cẩu động kinh bất giác hơi áy náy, nhưng hắn không nói gì, nếu nói nữa, chắc chắn nàng sẽ lại nhào vào thứ đó như phát nghiện cho coi

Kim phát tiết di di chân trên đất, gió sông Hàn thổi bay mái tóc ngắn đã dài ra đôi chút của cô. Ăn tối xong, cẩu động kinh liền chở cô đến đây rồi chỉ để lại một câu "Đợi anh một chút" sau đó biến đi đâu mất. Đứng một mình, nàng lại bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ. Hai người bọn họ đã quen nhau bao lâu rồi nhỉ? Chính thức biết nhau từ khi còn nhỏ xíu, nếu là tiếp xúc lâu ngày thì là từ lúc nàng đến nhà hắn làm việc

Thật đúng là, rất lâu rồi. Tại sao nàng lại không để ý đến điều đó? Phải chăng sự tồn tại của cẩu động kinh chính là tự nhiên, là điều hiển nhiên như không khí. Nghe có tiếng bước chân lại gần, Kim phát tiết nhạy cảm xoay lưng, đập vào mắt nàng là con thỏ bảy màu trắng tinh, kích cỡ vừa phải. Nàng không biết nói gì, chỉ máy móc đưa tay nhận lấy, rồi lại ngước mắt nhìn cẩu động kinh. Hắn cười vô cùng sáng chói

- Tưởng anh không biết em đang cố gắng lấy thứ gì sao? - hắn cũng không phải vô cảm, đứng bên cạnh nàng cũng rất tinh tế

- Nhưng..... - giọng nàng hơi nghẹn - em chỉ muốn tặng anh thứ gì đó, bởi vì trước giờ em chưa từng cho anh thứ gì - hôm nay đột nhiên Kim phát tiết đa cảm thế, nhưng hắn biết, chỉ thật lòng với một người nàng mới có biểu hiện đáng yêu như vậy

- Muốn tặng anh? Vậy tặng em đi, anh thích nó nhất - nàng buồn cười nhìn hắn, nhưng cũng không có bực mình, chỉ hơi cảm động - Kim phát tiết, anh gả cho em nhé?

Cẩu động kinh đến gần nàng thêm vào bước, khi mà chóp mũi cả hai gần chạm vào nhau, hắn nỉ non đề nghị. Nàng ôm con gấu trong người, mũi hơi hồng nhìn hắn. Nàng không trả lời hắn, bởi vì đây là chuyện quan trọng cả đời, cả hai người đều cẩn một khoảng thời gian suy nghĩ để quyết định. Nhưng mà thời khắc đó sẽ đến nhanh thôi, và nàng chắc rằng câu trả lời sẽ là "Có"

Cẩu động kinh không ngạc nhiên, hắn kéo khoé môi, cúi đầu xuống một chút, chỉ một chút thôi, đôi môi đã chạm vào nhau. Hắn chỉ nói ra suy nghĩ thoáng qua của mình, nhưng hắn tin một chân lý rằng "Đời này nàng không thoát khỏi hắn đâu"

Hết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.