Đời Này Em Không Thoát Nổi Tôi Đâu

Chương 20: Là 1 ngày tồi tệ, trong vô số những ngày tồi tệ




Không thể nào......làm sao lại có chuyện đó được. Nàng thầm phủ định trong đầu nhưng tất cả giống hệt đám tơ vò, nghĩ thế nào cũng không ra. Nói không ngoa chứ, bây giờ, nàng bỗng nhiên vẫn còn cảm giác sợ hãi. Cho dù bây giờ nàng cố gắng mạnh mẽ, trưởng thành hơn, bất cần hơn, nhưng mà......

Lợi dụng lúc hắn còn đang ở trong phòng làm việc, nàng ra ngoài. Không biết làm gì, không biết đi đâu, nàng cứ mãi đi ngoài đường thôi. Đi qua không biết bao nhiêu ngã tư, nàng vẫn chưa thật sự dừng lại

Bánh bao ú ngày xưa đã như vậy, nếu như khôn lõi hơn, vậy sẽ thành như thế nào......nàng siết chặt tay lái, tăng tốc độ lên

Anh hẹn gặp nàng. Anh nói rất nhiều về tương lai, và anh ngỏ lời làm người yêu nàng. Bất kì cô gái nào được tỏ tình mà không lân lân cơ chứ, đặc biệt lại còn là người đáng yêu như anh. Nhưng mà kì lạ thay, nàng chỉ trả lời.....muốn suy nghĩ thêm. Anh 1 chút biến sắc cũng không có, chỉ cười hiền với nàng mà thôi

Nàng lại trở về nhà, đối mặt với hiện thực bây giờ. Nàng thở dài, lấy hết sức mở cửa. Đèn nhà vẫn sáng, vẫn thật yên tĩnh, nàng liếc mắt vào bếp, lại thấy hắn đang ngà ngà say, lại rượu bia, hình như hắn sợ rượu để lâu sẽ ẩm mốc hay sao ấy

Nàng mệt mỏi cũng chẳng thèm đoái hoài gì đến hắn luôn. Lực tay của hắn thật mạnh, tóm chặt lấy tay nàng. Nàng không có hất tay ra, vẫn lặng im như tờ

- Chị đi đâu?

- Tôi đi đâu không cần phải báo cáo với cậu chứ?

- Chị là người làm, tự động trốn việc

- Hôm nay tôi bị ốm, không phải cậu cũng để yên đấy sao, coi như là nghỉ 1 ngày đi

- Chị đi với thằng đó sao? - ánh mắt của hắn, sao mà đáng sợ, mà cũng có chút khổ sở thế nhỉ

- Anh ấy không phải thằng nào đó

Thật tức giận đi, trước mặt hắn nàng vẫn không quên bênh vực cho người khác. Rốt cuộc 2 người đã tiến xa đến mức nào rồi. Nắm tay, hôn nhau chưa.....Nghĩ đến đó hắn thật sự tức giận, tay càng siết chặt hơn, làm nàng đau nhói

- Sau này, chị đừng liên lạc với hắn ta nữa - hắn đột nhiên dứng dậy, cúi đầu nhìn nàng. Nàng hoảng sợ thụt lùi vài bước, nhưng tay vẫn bị hắn giữ lấy

- Tại sao chứ? - nàng thật khó hiểu, hắn lấy tư cách gì mà sai khiến nàng chứ

- Tại vì tôi không cho phép.....

- Cậu lấy tư cách gì cấm tôi, dù sao cậu chỉ là..... - nàng gân cổ lên gãi, vốn muốn cãi nhiều hơn nhưng miệng đã bị bịt lại rồi

Thật là khốn nạn mà. Hắn dám dùng cách này chặn miệng nàng lại. Hắn thô bạo kéo nàng vào lòng, siết chặt eo nàng, thô bạo mà hôn. Miệng hắn đầy mùi rượu, hút hết không khí của nàng

Nàng thật sự khó thở, cố đẩy hắn ra, nhưng hắn thế nào mãi cũng không chịu buông, giống nhiều năm trước, có điều,.....khác là, lúc trước nàng không dám đánh hắn, còn bây giờ thì......

CHÁTTTTT.......cái tát điếng người xé tan khoảng lặng giữa 2 người. Hình như hơi men của hắn cũng biến đâu mất. Hắn chợt tỉnh ra, đưa tay ôm 1 bên má đã in hằn 5 ngón tay, đôi mắt thững thờ nhìn nàng

Nàng chột dạ, không hiểu thế nào lại ra tay mạnh như vậy. Giống như mấy năm trước, hắn hôn mà không được sự cho phép của nàng. Nàng cũng đâu phải búp bê, nàng cũng có cảm xúc mà

Cái cách hắn nhìn nàng giống như hắn vô tội lắm vậy. Nàng vừa bực vừa xấu hổ. Không hiểu sao hốc mắt lại đỏ lên, nàng quay lưng vào phòng khóa trái cửa lại

Còn lại 1 mình hắn sững sờ. Hắn sờ sờ đôi môi còn ẩm ướt của mình, miệng lộ ra nụ cười chế giễu. Hắn ngồi thừ lên ghế, tiếp tục uống rượu. Hơi rượu cùng cơn tức giận làm hắn mất kiềm chế

Cứ cho là hắn say, cũng cứ cho như là nàng không thích nên ra tay đánh hắn, nhưng tại sao, nàng sao trái tim nàng lại có cảm giác. Rồi nàng lại nhớ tới lời tỏ tình của anh

Nàng bật khóc, trốn trong chăn mà khóc. Nàng thực rất sợ, giống như quá khứ được lặp lại. Mọi thứ quá đỗi lộn xộn, khiến nàng thật khổ sở sắp xếp lại

Bây giờ, bây giờ trong đầu nàng chỉ cơ 1 ý nghĩ duy nhất, là nàng không muốn giáp mặt hắn nữa thôi...

Nàng quyết định trốn tránh? Rất tốt. Sáng hôm sau hắn thấy mảnh giấy dán trên cửa. Hắn nhếch môi cười lạnh, ngay cả thứ nàng quan tâm nhất là tiền lương cũng không buồn lấy, chỉ như vậy thu dọn đồ đạc đi

Cạch......hắn mở cửa, hơi thở căn phòng phả vào mặt. Quả thật nàng đã đi rồi, không để lại 1 dấu vết. Mà còn, lại để lại 1 vật. Hắn đen mặt cầm cái bao màu đen có gói băng vệ sinh lần trước nàng tặng cho hắn. Không phải nàng định cho hắn thật đấy chứ!!!!????

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

- Alo......Kim hả? Dạo này thế nào rồi.....à.....thằng nhóc hay bám theo cậu dạo này đâu rồi, hôm vừa rồi mình.......

Không để nhỏ lớp trưởng kịp nói hết câu, nàng đã vội cúp máy, thay đồ chuẩn bị đi làm thêm. Từ nay cuộc sống của nàng không còn can hệ gì đến người kia nữa

Nàng cực kỳ hoang mang sợ hãi, dù sao cũng chỉ là nụ hôn đầu, có lẽ nàng phản ứng hơi quá, nhưng mà.....quả thực nàng không còn đủ can đảm để gặp lại mặt hắn

Nàng nói với mấy gã đàn ông trong nhà phải báo là nàng đi vắng trong bất cứ trường hợp nào hắn đến tìm. Hằng ngày nàng cứ kiếm cớ không gặp mặt hắn. Cũng vì nắm rõ lịch học của hắn nên nàng dễ dàng làm được

Mà hắn cũng đâu phải người khôn ngoan mạnh mẽ gì, cứ thấy nhà nàng bảo nàng đi vắng, hắn lại cứ tưởng thật, lủi thủi đi về lần thứ n

Có đôi lúc đang phát tờ rơi ngoài đường, nàng vô tình giáp mặt hắn đi chơi với đám bạn, nàng cũng vội vàng quay mặt đi trốn, đôi khi thấy hắn cười vui như vậy, nàng lại nở nụ cười chua xót

Hắn ngu ngốc tưởng rằng nàng vốn bận thật. Cuộc sống của nàng khổ sở như vậy. Hắn đột nhiên cảm thấy mình phải có trách nhiệm học thật giỏi, phải kiếm thật nhiều tiền, thế là hắn quyết định đi Sài Gòn vào năm sau, tức là sau khi tốt nghiệp 12

Mà nàng khi nghe tin hắn sắp đi, tim thắt lại 1 đợt, nhưng mặt nàng vẫn không biến sắc, tiếp tục cuộc sống, không có vẻ gì là quan tâm

Ngày hôm đó hắn lên máy bay, nàng cũng không có ra tiễn.....

Mãi đến sau này, hắn mới nhận ra là nàng trốn hắn, chứ không phải nàng thật sự bận. Quả nhiên, hắn điên rồi.....

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Nàng vừa vào nhà đã nghe thấy tiếng cãi vã của ai đó. Chị Hòa đã đi rồi, nàng vốn muốn ở ké nhà hắn vài ngày nhưng mà, tình cảnh bắt buộc

- MÀY ĐIÊN RỒI SAO VĨ??? - thằng Vĩ? Anh hai làm gì mắng hắn dữ thế

- EM THÌ LÀM SAO, DÙ SAO BÀ CÔ ĐÓ CŨNG KHÔNG ƯA EM - hắn tỏ ra bất cần đời, tay khoanh trước ngực

- MÀY KHÔNG LO ĐI HỌC CHO ĐÀNG HOÀNG, CHƠI BỜI CÁI GÌ? - không ngờ Kiến Văn bình thường nhã nhặn ít nói, hôm nay cũng to tiếng, chắc phải là chuyện gì ghê gớm lắm đây

- MÀY, CÁI THẰNG CHÓ, MÀY CÓ BIẾT CON KIM NÓ KHÔNG HỌC ĐẠI HỌC CŨNG VÌ MÀY KHÔNG HẢ, NHÀ NÀY NÓ LÀ THIỆT NHẤT. CHỨ CỠ HỌC GIỎI NHƯ NÓ, CÒN SỢ KHÔNG PHÁT TÀI ĐƯỢC SAO - Minh Triết bùng lửa giận đứng phắt dậy

Mà ba Kim vừa bị cô giáo thằng Vĩ mời đến văn phòng làm việc vì hắn trốn học lại cứ ngồi lặng im 1 chỗ không động đậy. Đột nhiên ánh mắt ông dừng trên người đang đứng chết trân ở cửa

- Kim...... - tất cả lập tức im lặng, đổ đồn ánh mắt về phía nàng

Thấy mình đột nhiên trở thành tâm điểm, nàng chỉ cười giả lả vào nhà, đặt túi đồ lên ghế. Nãy giờ đã nghe chuyện, nàng cũng hiểu được 1 phần vấn đề

- Mọi người làm cái gì mà lớn tiếng như thế??

- Kim à.... - Minh Triết là người cảm thấy có lỗi nhất, vô tình nhắc lại vết thương của nàng

Kiến Văn và Khôi Vĩ im thin thít

- Sao, thằng Vĩ lại bị mời lên phòng giám thị uống trà nữa à? - nàng rót 1 cốc nước uống, điệu bộ vô cùng thản nhiên

- Là ba, bị mời lên nói chuyện - ba Kim nhỏ giọng

- Woa....Vĩ, mày đạt được trình độ thế rồi cơ à? - nàng tỏ vẻ ngạc nhiên chọc cười, nhưng tuyệt nhiên chẳng ai hưởng ứng, ngược lại không khí cứ như đi đám tang

- Chị ba......

- Nếu mày đã như vậy, quậy luôn phần của chị, học luôn cả phần của chị luôn được không? - không để Khôi Vĩ nói tiếp, nàng liền mở miệng cất lời - đừng để như chị, bỏ qua cả 1 quãng thời gian quý báu - nàng mỉm cười vô cùng tự nhiên - được rồi, con đi tắm, chút nữa xuống là mọi người đừng bày cái mặt đưa đám như không thích con về nhà như thế nữa đấy

Lên phòng, nàng muốn cười, mà cười không nổi. Hôm nay là 1 ngày chả ra sao cả.....

Ngày thứ 4 nàng trở về, vẫn không có động tĩnh gì đặc biệt. Hắn cũng không có gọi điện hay nhắn tin

Nàng ngồi vất chân ăn bỏng ngô, vừa coi phim vừa cười. Mà chừng đó người ngồi trong nhà chẳng thấy nó có gì đáng cười, ngược lại, nàng mới là người kì lạ

- Chị ba, chị bỏ việc rồi hả? - Kiến Văn là người mở miệng đầu tiên, vốn chẳng để cuộc đối thoại mẹ chồng nàng dâu trên tivi vào tai

Nàng phút chốc sững lại, động tác tay cứng ngắc, nhưng rồi cũng bình thản tiếp tục ăn, tiếp tục cười, mà không có trả lời, cũng làm như câu hỏi của hắn chưa từng tồn tại. Nhận thấy biểu hiện khác thường của nàng, Minh Triết cao giọng:

- Cái gì, không nói anh cũng muốn cho chị mày nghỉ làm rồi. Cái thằng đó nhìn như cái thằng xì ke, đầu tóc xem ra còn bạc hơn cả ba (***cái đó phong cách nhuộm màu tóc của người ta >.<). Kim không thích hợp với chỗ đó

- Chớ chẳng lẽ nhà mình sắp rơi vào viễn cảnh cả nhà bán mì tôm sao? - Khôi Vĩ ôm mặt khóc thét

- Vậy thì sao. Giỡn chớ tiền trong tài khoản anh còn, chưa đến mức thê thảm như vậy. Với lại mày cứ đem tiền cho gái ăn, bảo sao không nghèo - Minh Triết bĩu môi

Mà nàng cứ ngồi bất động tại chỗ nghe tiếng léo nhéo không rõ ý nghĩ trên ti vi và tiếng cãi vã của mấy anh em, bỏng ngô ngọt nhưng đầu lưỡi lại chua, miệng cười nhưng lòng chua xót, trống rỗng


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.