Độc Thần

Chương 82: 82: Lại Một Mảnh Tàn Đồ




Tư chất của Độc Nhĩ Kha cũng chẳng cao gì, thậm chí là rất thấp, hắn tu luyện chủ yếu nhờ trong người có sự trợ giúp của Âm Dương Độc Công, Độc kinh và Ngũ Thải Phệ Trùng.

Nếu như để cho hắn tu luyện công pháp bình thường thì có lẽ hắn vẫn là một tên phế vật tại Thanh Đàm Thành rồi.

Giờ phút này có lẽ đang bị Độc Nhĩ Hàm đè đầu lên sỉ nhục rồi.

Đối với Độc Nhĩ Kha hắn đột phá cảnh giới rất nhanh trong thời gian ngắn nhưng tổng thể so với những thiên tài thực sự thì hắn chỉ xứng xách dép cho người ta mà thôi.

Hắn có rất nhiều tài nguyên, tất cả đều là hắn dùng tính mạng đánh cướp được nhưng mà hắn cũng có dùng được đâu, công pháp của hắn khác lạ không giống như những người tu luyện bình thường.

Với lại so với tài nguyên của những thiên tài kia thì tài nguyên trong tay hắn thì quá bình thường, đối với người bình thường thì có lẽ sẽ rất quan tâm tài nguyên trong tay Độc Nhĩ Kha nhưng đối với họ có khi chẳng thèm ngó lấy một cái.

Độc Nhĩ Kha ngoài Âm Dương Độc Công, Ngũ Hành Luyện Thể, Độc Kinh ra thì hắn cũng chẳng có gì đáng nói.

Nhưng những thứ này đều là công pháp hay vũ kỹ tu luyện, nó cũng không thúc đẩy sự tăng trưởng của hắn.

Độc Nhĩ Kha cảm khái, trước kia hắn nếu không được sư phụ Ngả Bân cứu và cho hắn ngâm trong dược dịch thì cho dù có những thứ này thì căn cơ của hắn vẫn rất nhỏ bé, có lẽ giờ chỉ là Linh Đồ Trung Giai hay Thượng Giai là cùng.

Qua đó Độc Nhĩ Kha cũng cảnh tỉnh mình sự quan trọng của những thứ này, nhất thiết không nên để lộ ra ngoài, dù là người thân nhất mặc dù hắn bây giờ chẳng có người thân nào ngoài Tiểu Lang.

Lúc này lại có một nữ tử xinh đẹp ăn mặc quyến rũ bước ra, trên tay nữ tử là một cái khay nhỏ, trên đó cũng không che đậy gì, chỉ có một tấm da thú.

Vừa nhìn thấy tấm da thú này Độc Nhĩ Kha giật nảy mình ra, trong đầu hắn đột nhiên hiện lên mảnh tàn đồ mà hắn lấy được từ tay lão bản của Tự Do Khách Điếm.

Mục quang của mọi người đều đổ dồn về tấm da thú kia, trong lòng có chút mong chờ và nghi hoặc.

Lúc này thanh âm của Lai Hỉ lại cất lên:

- Các vị, vật phẩm tiếp theo chính là một tấm da thú, theo nghiệm chứng của chúng tôi thì tấm da thú này là một mảnh của một tám bản đồ.

Tuy không biết nó là bản đồ của cái gì nhưng từ hoa văn của nó người kiểm nghiệm của bản hội nhận thấy nó rất có thể là một mảnh tàn đồ của một bản đồ dẫn đến một động phủ của một tiền bối xa xưa.

Vị tiền bối này rất có thể là cường giả một phương cách đây ít nhất là hai nghìn năm trước.

Lời này vừa ra khiến cho toàn trường lại sôi trào lên, lần này khác với lần trước, tuy chỉ là một mảnh tàn đồ nhưng trong đó ít nhất còn có dấu hiệu dẫn tới động phủ của vị cường giả kia.

Biết đâu có thể từ đó có thể tìm ra được nó, hoặc sau này có thể tiếp tục tìm được một hai mảnh khác ghép lại có thể tìm được thì sao? Phải biết rằng kia là động phủ của vị cường giả một phương hai ngàn năm trước đó.

Trong lòng mỗi người không khỏi rục rịch một phen.

Lúc này trên những gian phòng lầu hai có rất nhiều người đã động tâm đối với mảnh tàn đồ này.

- Các vị, thời gian cũng không còn sớm nữa, ta xin tuyên bố đấu giá mảnh tàn đồ bắt đầu.

Giá khỏi điểm mười vạn Hạ Phẩm Linh Thạch, mỗi lần tăng giá thấp nhất một ngàn Hạ Phẩm Linh Thạch.

Lại một hồi im lặng, đại sảnh im bặt, những người kia kẻ nào kẻ nấy trong lòng đều buồn bực.

Trong lòng bọn hắn bây giờ chửi rủa tổ tông ba đời của Lai Hỉ, cái này cũng quá đáng đi, chỉ một mảnh tàn đồ không xác định mà dám phán mười vạn Hạ Phẩm Linh Thạch.

Mẹ nó làm như chúng ta giàu có lắm không bằng.

Mười vạn Hạ Phẩm đó, ít nhất số tiền này cũng gấp mấy lần gia sản của bọn họ.

- Mười một vạn Hạ Phẩm Linh Thạch.

Thanh âm vang lên từ một gian phòng số hai trên lầu.

- Mười hai vạn Hạ Phẩm Linh Thạch.

Lời vừa dứt thì một thanh âm khác vang lên, lần này là từ căn phòng số tám ở giữa căn phòng Độc Nhĩ Kha và Ba Lan Khải.

- Mười hai vạn rưỡi Hạ Phẩm Linh Thạch.

Thah âm có chút già nua từ phòng số một vang lên.

- Là Ba Đặc Nhĩ lão tổ sao? Thật không ngờ lão quái vật này cũng tham gia.

Đồng thời những người trong gian phòng tầng hai đều hiện lên ý nghĩ này, trừ Độc Nhĩ Kha ra.

Ba Lặc Nhĩ lão tổ là một tán tu nổi danh toàn bộ Ba La quận, không chỉ bởi tu vi Linh Vương Đại Viên Mãn cực kỳ cao thâm của lão mà còn vì sự độc ác của lão già này.

Người chết dưới tay của lão không thể đếm xuể, ngay cả người của Độc Tông nghe danh lão cũng kiêng kỵ, lão già này làm việc tùy ý không phụ thuộc vào ai, cũng chẳng kiêng kỵ ai.

Những người trên lầu hai này đều nhận ra Ba Đặc Nhĩ lão tổ, hiển nhiên trước khi đến đây họ cũng đã từng nghe hoặc từng gặp lão quái vật này.

Tuy có kiêng kỵ nhưng những người này cũng vẫn tăng giá lên.

Lần này thanh âm thanh thúy như tiếng chuông bạc vang lên từ gian phòng số ba, người này hiển nhiên là một nữ tử trẻ tuổi.

- Mười bốn vạn linh thạch Hạ Phẩm.

Thanh âm vừa dứt thì mục quang mọi người đều hướng về căn phòng số ba.

Lúc này trong phòng số 7 Ba Lan Khải cười tà mị nói:

- Thú vị thật, ngay cả Lam tiểu thư cũng tham gia, ta cũng nên tham gia vào cho cuộc chơi thêm thú vị chứ nhỉ?

- Thiếu tông chủ, Ba Đặc Nhĩ lão tổ?

Tam trưởng lão có chút lo lắng nói.

- Tam trưởng lão yên tâm, ta chỉ góp vui một chút thôi mà.

Tuy hắn nói thế nhưng trong lòng hắn không đặt vị Ba Đặc Nhĩ lão tổ vào trong mắt.

- Mười sáu vạn.

Hắn trực tiếp cất lời.

Lúc này trong căn phòng số một một lão già sáu lăm sáu sáu tuổi một thân thanh bào đang ngồi nằm trên ghế tựa, hai mắt híp lại thành khe nhỏ.

Trên khuôn mặt lão già này chi chít những vết sẹo đan xen khiến cho vẻ mặt của lão dù có cười đi nữa thì cũng đầy vẻ dữ tợn.

Trên đầu đã lớm chớm tóc bạc, nhưng một thân thanh bào lại rất gọn gàng sạch sẽ.

Lúc này vừa nghe thiếu tông chủ Độc Tông Ba Lan Khải báo giá thì lão hừ lạnh một cái.

Lão già này chính là Ba Đặc Nhĩ lão tổ, lúc này Ba Đặc Nhĩ có chút tức giận vì những người kia không có hắn mặt mũi.

Hắn không giống những người kia, hắn là tán tu, bao năm giết người cướp của hắn tích cóp cũng không tới ba mươi vạn Hạ Phẩm Linh Thạch.

Lần này báo ra cái giá kia trong lòng hắn cũng đã chảy máu rồi.

- Mười bảy vạn Hạ Phẩm Linh Thạch.

Ba Đặc Nhĩ lão tổ cắn răng một cái rồi báo ra ái giá mười bảy vạn Hạ Phẩm Linh Thạch.

- Mười tám vạn.

Nhưng giọng hắn vừa vang lên thì thanh âm thanh thúy dễ nghe kia lại vang lên.

- Mười chín vạn.

Ba Lan Khải cũng không chịu buông.

- Hai mươi vạn.

Vị khách trong phòng số hai lại trả giá.

Cái giá này vừa ra thì nhiều người khác ngán ngẩm lắc đầu.

Còn Ba Đặc Nhĩ lão tổ thì cảm thấy cực kỳ tức giận không khỏi cắn răng đứng bật dậy nói:

- Hai mươi hai vạn.

Các vị , xin hãy nể mặt lão phu, ngày sau còn có thể nhìn mặt nhau, Ba Đặc Nhĩ cũng sẽ ghi nhớ ân tình này.

Bằng không thì Ba Đặc Nhĩ cũng dám đảm bảo sự an toàn của các vị khi ra khỏi đây đâu.

Lời này là uy hiếp, trắng trợn uy hiếp.

Ba Đặc Nhĩ lão tổ trực tiếp phát ra khí thế hùng hồn bằng tu vi Linh Vương Đại Viên Mãn của mình, vận dụng thiên địa linh lực trực tiếp ép tới toàn phòng tầng hai.

Khí thế tỏa ra khiến cho nhiều người run rẩy, cảm giác khó có thể chống lại, ngay cả Độc Nhĩ Kha cũng cảm giác như bị một tòa núi nhỏ đè lên ngực mình khiến hắn có cảm giác khó thở.

- Hừ.

Người trong những phòng kia đều hừ lên một tiếng, nhưng cũng không ai nói gì.

Đúng lúc này lão già Lai Hỉ cũng phát ra khí thế ép tới đoàn khí thế của Ba Đặc Nhĩ lão tổ, sau đó cung tay nói.

- Lão bất tử, ta khuyên ngươi hãy kiềm chế một chút, nếu không…

Lai Hỉ nói tới đây thì không nói nữa, nhưng Ba Đặc Nhĩ đã hiểu ra, vội vàng thu lại khí thế sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống.

Rất nhiều người chứng kiến cảnh này, Ba Đặc Nhĩ lão tổ bị thua thiệt chỉ vì một câu của Lai Hỉ.

Điều này càng làm cho người khác cảm giác sự cường đại của Phú Quý thương đội, cũng vì đó mà càng thêm kính sợ.

Nhưng đúng là lời đe dọa của Ba Đặc Nhĩ cũng có tác dụng, chờ rất lâu mà không thấy ai lên tiếng, Ba Đặc Nhĩ đắc ý không khỏi cười ha ha nói:

- Lai Hỉ, có lẽ không còn ai tranh giành với ta tấm da thú kia nữa rồi, có lẽ…

- Ba mươi vạn Hạ Phẩm Linh Thạch.

Hắn còn chưa nói xong câu có lẽ người nên tuyên bố kết quả được rồi thì giọng khàn khàn của Độc Nhĩ Kha lại vang lên, trực tiếp khiến cho Ba Đặc Nhĩ lão tổ cứng họng, ngay cả lời nói tiếp theo cũng bị hắn nuốt lại.

Ánh mắt nhìn về phía căn phòng số 9 đầy vẻ hung ác cùng giận giữ.

Những người khác nghe vậy thì đều nhìn về phía căn phòng Độc Nhĩ Kha với ánh mắt cảm thông.

Nhưng lại có ánh mắt đầy vui vẻ đó là Ba Lan Khải.

Hắn chính là nhờ thời khắc này, chỉ cẩn Độc Nhĩ Kha ra tay thì hắn càng mừng, hắn đã quyết định phải lấy mạng Độc Nhĩ Kha thì sẽ không cần tốn tiền và công sức đi cạnh tranh với hắn, ngược lại thì Độc Nhĩ Kha càng thu được nhiều tài vật thì hắn càng vui, sau khi giết chết Độc Nhĩ Kha thì hắn càng được lợi, những món đó không phải thuộc về hắn hay sao?

- Hừ.

Mong các hạ hãy cẩn thận giữ mình.

Ba Đặc Nhĩ lão tổ bỏ lại một câu rồi xông thẳng ra ngoài bước xuống cầu thang rồi bước ra ngoài , thân ảnh dần dần biến mất.

- Ba mươi vạn Hạ Phẩm Linh Thạch lần thứ nhất, ba mươi vạn Hạ Phẩm Linh Thạch lần hai, ba mươi vạn Hạ Phẩm Linh Thạch lần ba.

Thành giao.

Lai Hỉ miệng cười tươi rói thông báo chủ nhân của mảnh da thú..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.