Độc Thần

Chương 237: 237: Chương Dương Võ Quán




Độc Nhĩ Kha thấy hơi khó hiểu, hắn thường thường thấy trước cửa võ quán thường để hai con sư tử đá hoặc là kỳ lân, nhưng mà võ quán này lại để hai con chó đá, đã thế lại nhỏ đến đáng thương.

Nhưng võ quán này sao lại nằm tuốt luốt trong cái hẻm này, con hẻm này tính ra cũng chỉ vừa một người một ngựa đi qua mà thôi.

Vốn cũng tò mò, Độc Nhĩ Kha định đưa tay đẩy cửa thì bỗng nhiên nghe tiếng bước chân từ phía xa vang lại, bước chân có vẻ dồn dập, tiếng bước chân càng ngày càng tới gần, Độc Nhĩ Kha cũng nhận ra đó là tiếng bước chân của một người, ngoảnh mặt nhìn lại thì thấy một phụ nhân trên người đầy máu me, tóc tai bù xù, quần áo xộc xệch dơ dáy đang vô cùng vội vã chạy về phía hắn, vẻ mặt vô cùng hoảng hốt, cùng với đó là sự lo lắng và oán hận.

Trên tay cầm đại đao, trên vai đeo một cái túi vải nhỏ, phụ nhân hồng hộc chạy đi.

Bỗng nhiên Độc Nhĩ Kha nhíu mày, hắn đưa mắt nhìn xa thì thấy phía sau cách phụ nhân khoảng gần trăm thước, từ một khúc cua con hẻm xuất hiện một đoàn người, tất cả bọn họ đều mặc quần áo màu đỏ tía, tay lăm lăm loan đao, khuôn mặt đầy sát khí hung tợn đuối theo phụ nhân.

Phụ nhân hoảng hốt, ngẩng đầu nhìn thấy Độc Nhĩ Kha, ánh mắt ánh lên vẻ áy náy, nhưng chỉ sau đó lại hiện lên vẻ cương quyết, phụ nhân bật khóc kêu lên:

- Cứu, cứu! Cứu mạng…

Lúc phụ nhân chỉ còn cách Độc Nhĩ Kha hai mươi thước thì đám người mặc quần áo đỏ tía đã cách nàng không tới bốn mươi thước, khoảng cách vẫn tiếp tục gần lại.

- Vèo, phập!

Phía sau vang lên tiếng rít gió, Độc Nhĩ Kha đưa mắt nhìn thì thấy một cái Kim Luân xé gió lao tới phụ nhân, sau đó nghe tiếng phập một cái, cùng một tiếng hự, phụ nhân hai mắt mở to, ánh mắt hiện lên vẻ đầy xót xa, không cam lòng, oán hận, lại có chút mê man như được giải thoát.

Nhưng ngay sau đó lại chuyển thành vẻ cầu khẩn, ánh mắt cầu khẩn nhìn Độc Nhĩ Kha.

Phụ nhân cả người quay một vòng, bước chân lảo đảo, từ sau lưng nàng máu tươi phun ra vẽ lên không trung như một dải lụa màu đỏ, tóc xõa tung bay hòa cùng máu tươi, cùng với khuôn mặt trắng bệch, ánh mắt vô vàn cảm xúc khiến cho cảnh tượng càng thêm thê lương.

Khi phụ nhân chỉ còn cách Độc Nhĩ Kha năm thước, hắn liền nhoáng lên một cái, hoảng hốt hô lên:

- Dì à!

Đưa tay đỡ nàng, máu tươi ướt đẫm bàn tay, nữ phụ nhân miệng sủi bọt máu, hơi thở dồn dập, sắc mặt trắng bệch nhưng ánh mắt lúc này lại cực kỳ thanh minh.

Nàng nhìn Độc Nhĩ Kha gắng gượng nói:

- Xin…lỗi..đã ã..liên lụy!

Đám người áo đỏ tía gồm năm người, tên cầm đầu ở giữa, trên quần áo có treo một quả cầu len màu đỏ tía, dường như là một dấu hiệu gì đó, hắn đưa tay ngáng lại, bốn người khác cùng dừng lại, loan đao lăm le nhìn Độc Nhĩ Kha và phụ nhân, bọn họ dần tản ra hai bên, nhưng mà cái hẻm nhỏ này quá nhỏ cho nên chỉ vừa cho hai tên đi trước, cứ vậy năm tên bọn chúng từng bước tiến lại.

Độc Nhĩ Kha không nói gì, gật đầu sau đó hai tay vận kình, vận chuyển Âm Dương Độc Công điều động linh khí vô thuộc tính truyền vào người phụ nhân.

Linh lực vào người, phụ nhân ho khụ một tiếng, ánh mắt nhìn Độc Nhĩ Kha đầy cảm kích, nàng nói:

- Công tử, khụ, ta xin nhờ người một chuyện được không?

Độc Nhĩ Kha nhìn đám người áo đỏ tía truy sát phụ nhân biết là gặp rắc rối to rồi, nhưng đến nước này hắn đã dính vào rồi, không thể rút ra, lại nhìn đám người kia từng bước tiến tới, loan đao lóe lên, sát khí nồng nặc, hắn nheo mắt một cái, sau đó gật đầu nói:

- Được, dì nói đi, nếu làm được ta sẽ làm giúp nàng!

Giọng hắn càng lúc càng đanh thép, vẻ mặt cũng thêm cương nghị, trong lời nói còn chứa một chút sát khí.

Nữ phụ nhân mỉm cười, nụ cười có chút thanh thản, nàng ngoẹo cổ sáng cái túi trên vai, ánh mắt nhìn về nó nói:

- Xin công tử chuyển cái bọc này cho một người tên là Thiết Cương, ở trong đó có một bao thư, trong thư có địa chỉ của nó.

Xin công tử hãy giúp ta chuyển tới cho nó, tất cả nhờ công tử!

Độc Nhĩ Kha đưa mắt nhìn cái túi vải trên vai nữ phụ nhân hắn gật đầu nói:

- Được, ta đáp ứng dì!

Nữ phụ nhân thấy Độc Nhĩ Kha đáp ứng, ánh mắt như được giải thoát, khuôn mặt bỗng nhiên ửng hồng lên, sau đó hộc ra một ngụm máu, bàn tay rơi xuống, đầu nghiêng một bên, nhắm mắt ra đi.

Trước khi phụ nhân chết, Độc Nhĩ Kha còn nhìn thấy trong ánh mắt nàng còn mang vẻ xin lỗi hắn vì liên lụy cho hắn.

Độc Nhĩ Kha nhẹ nhàng đặt nàng ngồi đựa vào tường, tay vung lên, hỏa độc công hong khô máu huyết trên đất, hắn làm xong đưa tay gỡ túi vải trên vai phụ nhân.

Nhưng khi hắn vừa chạm tay vào thì tên cầm đầu đám người áo đỏ tía quát lên:

- Tiểu tử, bỏ cái đó xuống!

Tiếng quát mang theo tiếng uy hiếp cùng với vẻ ra lệnh.

Nghe vậy nhưng tay Độc Nhĩ Kha không dừng lại chút nào, bàn tay tiếp tục nhấc cánh tay đang cương cứng của phụ nhân lên sau đó lấy túi vải ra.

- Tiểu tử, không nghe đại gia ta nói sao? Ngươi muốn chết!

- Vụt!

Bỗng nhiên túi vải biến mất, Độc Nhĩ Kha ngẩng đầu, nheo mắt nhìn lên, lúc này thấy năm tên kia đã cách hắn ba thước, tên cầm đầu vẻ mặt bặm trợn, cái mặt đầy sẹo, cái mũi to, hàng râu mép thô rậm, ánh mắt đầy sát khí nhìn Độc Nhĩ Kha như muốn ăn thịt hắn.

- Tiểu tử khá lắm! Dám đoạt đồ của đại gia! Giết…

Hắn còn chưa kịp phát ra hai chữ “cho ta” thì đã thấy Độc Nhĩ Kha vọt lên, trong tay là thanh tam sắc chủy thủ, Âm Dương Độc Công được vận chuyển tới mức tận cùng, độc công được nén lại, sau đó điên cuồng vận chuyển chu thiên, đại chu thiên, tốc độ vận chuyển càng lúc càng nhanh, hỏa độc công, hàn băng khí tràn ra, cả người Độc Nhĩ Kha vọt lên, tam sắc chủy thủ quét qua tường nhà, đi tới đâu chỗ đó như dao khía qua đậu hũ, đều bị rạch ra một đường.

- Vèo!

- Băng Hỏa Lưỡng Nghi Kiếm - Băng Hỏa Cuồng Bạo!

- Keng! Roẹt!

Nhoáng lên một cái, Độc Nhĩ Kha đã xuất hiện trước hai tên áo đỏ tía đi đầu, tam sắc chủy thủ rạch một đường xéo hướng thẳng sườn tên thứ nhất tới yết hầu tên thứ hai.

Hai tên kia cũng không phải tầm thường, hai người đều là Linh Tôn Thượng Giai cho nên tốc độ phản ứng không chậm, thậm chí rất nhanh, bọn chúng đều là lính thiện chiến của Ba Thiết đại nhân cho nên Độc Nhĩ Kha vừa chém ra, hai tên này cũng kịp giơ loan đao ra trước người cản lại.

Nhưng nào ngờ được một chiêu này của Độc Nhĩ Kha mạnh mẽ vô cùng, vừa va chạm lực đạo đã đẩy loan đao tên kia lệch sang một bên, đập thẳng vào loan đao tên bên kia, thế chủy thủ không chút dừng lại, rạch một đường trên sườn tên bên phải này lên tới ngực, tiếp đó lại tiếp tục quét tới yết hầu tên còn lại.

- Khặc!

Máu tươi bắn lên, cùng với tiếng kêu thảm thiết, tên bên phải chỉ kịp kêu khặc khặc một tiếng, máu tươi từ yết hầu tràn ra như nước tràn ly, cả người theo đó mà ngã xuống.

Chỉ là sau khi hắn ngã xuống thì một nửa người tên bên trái cũng trượt xuống, sau đó lại thấy nửa bên dưới cũng đổ xuống đất.

Một chiêu của Độc Nhĩ Kha khiến cho ba tên còn lại chấn kinh, đặc biệt là tên thủ lĩnh, vừa rồi còn hô to chém giết Độc Nhĩ Kha không ngờ bây giờ lại bị hắn một chiêu tiêu diệt hai người của mình.

Đã thế ra tay cực kỳ dứt khoát, cực kỳ ác độc.

Hai tên áo đỏ tía đang định xông lên thì bước chân khựng lại, Độc Nhĩ Kha lợi dụng chiều ngang con hẻm nhỏ bé mà tiếp tục vọt lên.

Tam sắc chủy thủ trong tay chém ra.

- Băng Hỏa Tĩnh Mịch!

Tam sắc chủy thủ vẽ lên không trung thế tới bỗng dưng trở nên chậm chạp, ba tên áo đỏ nhìn thấy còn tưởng rằng thanh kiếm kia như không hề di chuyển.

Chỉ là bọn chúng lại ẩn ẩn cảm giác được nguy hiểm rình rập, giống như con rắn vồ mồi được quay chậm lại vô số lần, lặng lẽ tới đáng kinh, nhưng sau đó kết quả thì con mồi cũng nằm trong miệng con rắn kia.

- Cẩn thận!

Người hô lên là tên cầm đầu, hai tên áo đỏ tía kia cũng không phải kẻ ngốc, cùng lúc bật người lên, một trái một phải chân đạp lên tường rướn mình loan đao trong tay bổ tới đầu hắn.

- Vụt!

- Rẹt!

Khi hai lưỡi loan đao còn cách Độc Nhĩ Kha nửa xích thì bỗng nhiên chiêu thức Độc Nhĩ Kha lại trở nên nhanh vô cùng, với thế sấm sét trước khi loan đao hạ xuống đã chém xuống hai tên áo đỏ tía này, một chiêu từ phải qua trái, chém như chém dưa hấu, hai tên này bị chém thành hai nửa, thân thể trượt xuống, nội tạng lòi ra, máu tươi tuôn ra như suối.

- Vèo!

Nhưng khi chiêu thức Độc Nhĩ Kha hết lực, hắn chưa kịp thu chiêu thì một tiếng xé gió vang lên.

Tên thủ lĩnh còn lại vung tay phóng ra một cái Kim Luân còn lại,bắn thẳng tới ngực Độc Nhĩ Kha.

Trong tay hắn lúc này chỉ còn lại 1 cái Kim Luân, cái còn lại lúc trước còn nằm chỗ thi thể phụ nhân kia.

Độc Nhĩ Kha biến sắc, không chút do dự, tay buông tam sắc chủy thủ ra, sau đó hai tay rút về, hàn băng khí tràn ra hình thành một lớp băng mỏng đón đỡ Kim Luân chém tới, theo đó hắn cũng không quên dẫn hàn băng khí tạo lớp phòng hộ trên ngực mình.

-Hàn Băng Thuẫn!

- Băng, băng! Rắc rắc!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.