Độc Thần

Chương 152: 152: Giải Độc Châu




Cả ba người Độc Nhĩ Kha đều hướng mục quang về phía giọng nói phát ra.

Trước mặt bọn họ là năm người, tất cả đều là nam, trong đó có một người Độc Nhĩ Kha nhận ra hắn, người này chính là Thạch Phá Sơn, bốn người còn lại thì hắn không biết.

trong năm người thì có hai người dẫn đầu, nhưng trung tâm nhất không phải là Thạch Phá Sơn là một trung niên nam tử khoảng ba tư ba lăm tuổi, nét mặt có chút giống Thạch Phá Sơn.

Không cần nói Độc Nhĩ Kha cũng biết đây chính là huynh đệ của Thạch Phá Sơn.

Ba người kia có lẽ đều là hộ vệ của hai người.

Độc Nhĩ Kha híp mắt lại, Thấu thuật phát động cảm ứng tu vi của năm người.

Thạch Phá Sơn thì không nói vẫn là Linh Tông Đại Viên Mãn, còn ba tên hộ vệ đều là Linh Tướng Đại Viên Mãn, còn kẻ cầm đầu là Linh Tôn Trung Giai.

- Là ngươi.

Độc Nhĩ Kha nhàn nhạt nói.

- Đúng vậy, là ta.

Xem ra chúng ta lại có cơ hội gặp lại.

Thạch Phá Sơn nói.

- Hắn là ai?

Trung niên nam tử dẫn đầu Thạch Phá Thiên hướng Thạch Phá Sơn hỏi.

Thạch Phá Sơn nghe vậy thì ghé tai Thạch Phá Thiên nói nhỏ điều gì đó, chỉ là Độc Nhĩ Kha thấy trong ánh mắt của hắn nhìn mình càng ngày càng lạnh lẽo lại còn có chút sát khí che dấu.

- Bọn họ là ai?

Đúng lúc này Dã Nhi cũng hướng Độc Nhĩ Kha vẻ mặt có chút hứng thú hỏi.

- Hắn là Thạch Phá Sơn, người bị ta loại ở vòng loại.

Không ngờ hôm nay lại gặp hắn.

Đúng lúc này ánh mắt năm người Thạch Phá Thiên đều đổ dồn về phía Dã Nhi, lại thấy sắc đẹp và dáng vóc bốc lửa của Dã Nhi thì Thạch Phá Thiên vẻ mặt ngợ lên, ánh mắt nhìn Dã Nhi hàm ẩn dục vọng, nhưng lại bị hắn che kỹ, nhưng những người khác thì không được như hắn vậy, không hề che dấu sự háo sắc và dục vọng mãnh liệt, đặc biệt là Thạch Phá Sơn.

Ánh mắt những người này khiến cho Dã Nhi cảm giác khó chịu, ngay cả Độc Nhĩ Kha cũng vậy.

Tuy vậy nàng lại ra vẻ không biết, trong đầu lại hiện lên một kế thế là nàng đưa tay khoác lấy tay Độc Nhĩ Kha, sau đó hướng bọn chúng hỏi:

- Các ngươi vừa rồi nói thế là sao?

Cử động của Dã Nhi khiến cho mấy người nóng mắt, đặc biệt là Thạch Phá Sơn và Thạch Phá Thiên.

Mà người khiến cho bọn hắn khó chịu lại chính là Độc Nhĩ Kha.

Thạch Phá Thiên cũng nhanh giấu đi cảm xúc nói:

- Ta chính là muốn khối đá bị rêu phủ kia.

Hắn vừa nói vừa tiến lại trước mặt thanh niên bán đồ, ánh mắt chiếu thẳng nói:

- Ta là Thạch Phá Thiên, đại thiếu gia của thạch gia gia tộc.

Hắn trả ngươi bao nhiêu, ta sẽ trả gấp đôi hắn.

Thứ ta muốn chính là khối đá rêu cùng với gốc linh thảo kia.

Thanh niên vừa nghe cái tên Thạch Phá Thiên thì trong lòng run lên, cái tên này ai trong Ba Lý thành này mà không biết chứ, hắn cũng không ngoại lệ, ác danh của người này hắn cũng nghe rất nhiều.

Lại nói Thạch gia gia tộc thì càng khỏi phải nói, chuyện này khiến hắn bị đẩy vào tình thế khó xử, nhất thời chỉ biết ậm ừ không biết nói gì.

Độc Nhĩ Kha thấy vậy thì giọng nói nhàn nhạt vang lên:

- Thứ ngươi muốn là vật này sao?

Vừa nói hắn đưa tay cầm lấy khối đá bị rêu bao phủ.

- Đáng tiếc thứ này ta đã mua rồi.

Dứt lời tay hắn lật một cái, khối đá rêu bị hắn thu vào giới chỉ.

- Ngươi.

Hành động của Độc Nhĩ Kha khiến cho những người này tức điên lên, Thạch Phá Sơn quát:

- Hỏa tiểu tử, ta mặc kệ ngươi đến trước hay đến sau, nhanh giao khối đá ra, khối đá này chúng ta muốn.

Ngươi có biết đắc tội với Thạch gia gia tộc chúng ta thì sẽ có hậu quả gì không?

Ánh mắt Độc Nhĩ Kha đầy lạnh lẽo quét Thạch Phá Sơn nói:

- Thứ bại tướng như ngươi không có tư cách nói chuyện với ta.

- Ngươi, ta phải cho ngươi trả giá về điều này.

Thạch Phá Sơn nghe vậy thì bừng bừng lửa giận, định xông lên tấn công Độc Nhĩ Kha thì bị Thạch Phá Thiên giơ tay cản lại.

- Sơn đệ, chuyện này cứ để ta lo.

- Nhưng.

- Đệ đừng tham gia, cứ đứng một bên xem ra xử lý.

Thạch Phá Thiên nói xong, mặc kệ Thạch Phá Sơn một bên, sau đó hướng Độc Nhĩ Kha chắp tay nói:

- Hỏa tiểu huynh đệ, vừa tiểu đệ Phá Sơn của ta hơi lỗ mãng một chút, bây giờ như vậy đi.

Ta nguyện ý trả gấp năm lần giá mà ngươi trả cho vị huynh đệ kia, ta chỉ cần khối thạch rêu kia, ngươi thấy thế nào?

- Không bán.

Độc Nhĩ Kha chẳng để lời của Thạch Phá Thiên vào trong đầu, chỉ lạnh nhạt đáp một câu.

- Tại sao? Ta thấy khối đá đó không có mấy giá trị, lại bị rêu mốc lâu như vậy, Hỏa tiểu huynh đệ bán cho ta gấp năm lần không phải là được lời rồi hay sao?

Thạch Phá Thiên lại hết lời khuyên bảo.

- Không có giá trị thì ngươi muốn nó làm cái gì? Chẳng nhẽ ngươi biết nó là cái gì? Ta đã nói là không bán.

Độc Nhĩ Kha một bên mỉa mai, một bên nghi hoặc, hắn cảm giác cái tên Thạch Phá Thiên này có thể biết khối đá rêu kia là cái gì.

- Tất nhiên là không biết.

Chỉ là Thạch Phá Thiên ta thích sưu tầm cổ vật nên ta muốn mua khối đá rêu này mà thôi.

Như vậy đi ta trả cho Hỏa tiểu huynh đệ một ngàn Hạ Phẩm Linh Thạch và một viên đan dược trung phẩm, thế nào?

Độc Nhĩ Kha khẽ kinh ngạc, Thạch Phá Thiên không ngờ lại trả cho một khối đá rêu này với giá cao như vậy.

Độc Nhĩ Kha lúc trước quan tâm là gốc linh thảo kia, còn khối đá rêu này hắn thực sự không mấy chú ý.

Bây giờ nghe Thạch Phá Thiên nói vậy hắn có cảm giác Thạch Phá Thiên này rất có thể biết khối đá rêu kia là cái gì? Cũng vì thế hắn nhận định nhất định nó là đồ vật không đơn giản, nhất định là có công dụng gì đó.

- Ta đã nói là không bán mà lại.

- Một vạn Hạ Phẩm Linh Thạch.

Thạch Phá Thiên lại nghĩ Độc Nhĩ Kha đang làm giá nên trực tiếp tăng giá lên gấp mười lầ.

- Không bán.

Độc Nhĩ Kha vẫn lắc đầu.

- Năm vạn.

Độc Nhĩ Kha lắc đầu.

- Ta đã nói là không bán, cho dù ngươi có trả một trăm vạn Hạ Phẩm Linh Thạch ta cũng không bán.

- Cái gì? Ngươi đây không phải là ăn cướp à.

Ngươi...

Thạch Phá Sơn ở một bên quát lên.

Thạch Phá Thiên đưa tay ngăn lại, ánh mắt híp lại nhìn Độc Nhĩ Kha hỏi:

- Vậy rốt cuộc ngươi muốn gì mới chịu giao vật đó ra.

Độc Nhĩ Kha lắc đầu, nói:

- Ta đã chấm khối đá kia, cho dù ngươi có bao nhiêu Linh Thạch thì ta cũng không bán.

Thạch Phá Thiên ánh mắt chăm chăm Độc Nhĩ Kha một lúc lâu mới nói:

- Hảo.

Ta đã cho ngươi mặt mũi, ngươi lại không biết nắm lấy.

Tốt lắm, ngươi tốt nhất là đừng để ta gặp lại bên ngoài, nếu không kết cục của ngươi sẽ cực kỳ thảm đó.

Nghe những lời này Độc Nhĩ Kha híp mắt lại, ánh mắt hàn ý lạnh lẽo, sát khí trào dâng nhìn đám người Thạch Phá Thiên nói:

- Ta sợ các ngươi sao?

Thạch Phá Thiên cuồng tiếu nói:

- Cuồng vọng, đồ không biết trời cao đất dày, đến lúc đó ta sẽ bắt ngươi phải quỳ xuống dập đầu xin tha đến chết.

Hắn nói xong quay sang phía tên thanh niên bày bán kia nói:

- Theo ta biết thì ngươi và hắn vẫn chưa hoàn toàn là hoàn thành giao dịch mà.

Không phải ngươi chỉ cần trị khỏi độc trong người sao? Nếu ta giải độc hoàn toàn cho ngươi thì có phải ngươi sẽ lấy lại hai đồ vật kia giao cho ta sao?

- Chuyện này.

Ta...

Thanh niên nhất thời không biết nói gì, cứ ta ta hoài một lúc lâu, không biết nói gì, giống như đang đấu tranh vậy, hắn nói:

- Theo lúc đầu mà nói thì chỉ cần người có thể giải được độc trong người ta thì ta sẽ giao hai vật kia cho họ.

Chỉ là hắn lúc nãy đã cho ta đan dược trị thương, bởi vậy ta đã giao cho hắn khối đá rêu kia.

Thanh niên đến lúc này thực sự không đắc tội nổi ai, tình trạng hắn đến lúc này thì làm được gì ai cơ chứ.

Ngươi ta tu vi cũng cao hơn hắn, thế lực cũng mạnh gấp bội, hắn căn cơ mỏng, thế cô lực yếu.

trong lòng hắn lúc này cũng hiểu được khối đá rêu bị Độc Nhĩ Kha thu vào kia khẳng định là không đơn giản.

Trong lòng có chút hối hận nhưng nghĩ tới thương thế trong người thì hắn không còn bận tâm nữa.

- Nói như vậy chỉ cần người nào chữa khỏi độc tính trong người ngươi thì có thể lấy được hai vật kia.

Thanh niên nghe vậy thì gật đầu xác định:

- Đúng vậy.

Tuy rằng hắn cũng sợ Độc Nhĩ Kha nhưng mà so với đám người này thì hắn thà đắc tội Độc Nhĩ Kha còn hơn.

- Ngươi nói vậy là có ý gì? Ngươi định lật lọng sao? Ngươi có muốn ta rêu rao lên cho mọi người biết ngươi buôn bán lừa bịp không? Để ta xem ngươi làm sao mà có chỗ đứng ở đất này?

Dã Nhi ở một bên đã rất tức giận, lúc này không chịu được thái độ xoay chuyển một trăm tám mươi độ của thanh niên kia nên mới nói vậy.

Thanh niên nghe vậy thì hơi xấu hổ, nhưng rất nhanh làm ra quyết định.

Thạch Phá Thiên một bên cười nhạt, tay móc ra một viên hạt châu, đưa tới trươc mặt thanh niên nói:

- Đây là giải độc châu, chỉ cần có nó ta bảo đảm đôc tính trong người ngươi hoàn toàn giải được.

Bây giờ ngươi tin ta rồi chứ.

- Cái gì? Giải độc châu.

Thanh niên nghe vậy thì thốt lên kinh ngạc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào viên châu có màu hơi xanh lục, lại pha màu tím tím trên tay Thạch Phá Thiên kia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.