Độc Thần

Chương 132: 132: Độc Phát




Phụt.

Vừa đáp xuống khiến cho Độc Nhĩ Kha phun ra một ngụm máu, tuy hắn rất nỗ lực kìm nén không phun ra nhưng lại không thể ngăn cản nổi cú sốc này.

Trong lòng nổi lên tư vị khó tả, móc ra một viên đan được chữa thương nuốt vào.

Hai tay lại bắt đầu múa lên, hình thành hai thái cực nhìn giống như thái cực âm dương, ngón tay cong lại, năm đầu ngón tay phải ánh lên đoàn liệt hỏa đỏ rực, còn năm đầu ngón tay trái thì ánh lên Hàn Băng Khí màu trắng lạnh lẽo, ý lực đã được dồn tới đầu ngón tay, mà ý tới lực tới mười đầu ngón tay của Độc Nhĩ Kha hình thành hai trảo âm dương sau đó cuốn lấy nhau, hung quang càng thịnh, sát khí trào dâng, cả người Độc Nhĩ Kha vọt về phía Lỗ Khắc.

- Âm Dương trảo.

Âm Dương trảo vừa ra khiến cho đại trưởng lão Phả Lai và Đại tổng quản trên hàng ghế khách quý biến sắc, ngay cả Bạch Sát cũng biến sắc, hai người cảm thấy một chiêu này của Độc Nhĩ Kha cũng khiến cho họ cảm thấy có chút sợ hãi.

Lực lượng Âm Dương trảo trào ra khiến cho Lỗ Khắc cũng thanh tỉnh đi vài phần, trong ánh mắt đã có chút linh hoạt, cả người Lỗ Khắc hơi cúi xuống, hai tay xòe ra, hai chân đứng trung bình tấn, thổ linh lực cuồng bạo tràn ra, hai tay hắn không ngờ lại kết ấn, một ấn pháp cực kỳ lạ mắt nhưng khi ấn pháp vừa kết thì không khí bỗng nhiên trầm xuống, hai chân của Lỗ Khắc cũng lún xuống, nền đã vỡ nát kêu răng rắc.

- Địa Hùng Phổn Ấn.

Ấn pháp vừa thành, Lỗ Khắc gào lên một tiếng, cả người vọt lên, bụi đá bắn lên tung tóe, ấn pháp đánh về phía Âm Dương trảo của Độc Nhĩ Kha.

Oành.

Ấn trảo xé rách không khí đánh vào nhau, trảo thế âm dương mang khí thế sắc bén, lực lượng hai thế cực không gì không cản nổi, găm sâu vào Địa Hùng Phổn Ấn đầy rắn chắc và đầy uy lực kia của Lỗ Khắc.

Mười đầu ngón tay liên tục phát ra từng trảo găm vào Địa Hùng Phổn Ấn của Lỗ Khắc khiến cho nó ngày càng bị ăn sâu vào, có khả năng bị xé toạc ra, nhưng mỗi lần xuất trảo thì uy lực của Âm Dương trảo lại giảm đi một phần, tuy vậy nó vẫn xé rách đạo ấn của Lỗ Khắc đánh sâu vào da thịt Lỗ Khắc.

Nhưng khi hai trảo của Độc Nhĩ Kha xuyên qua đạo ấn của Lỗ Khắc thì bàn tay Lỗ Khắc cũng đánh tới ngực Độc Nhĩ Kha, không ngờ hai bàn tay hắn lại vẫn là một đạo ấn, chỉ là uy lực nhỏ hơn đạo ấn vừa rồi rất nhiều.

Nhưng nhiêu đó cũng đủ để cho da thịt Độc Nhĩ Kha đau đớn, cả người phải thổ máu bắn ra.

- ấn trong ấn.

Độc Nhĩ Kha không ngờ Lỗ Khắc lại có chiêu này, hắn không ngờ ẩn tàng một ấn khác trong một cái ấn này.

Một ấn này của Lỗ Khắc uy lực không kém gì một chiêu toàn lực của một Linh Tôn Thượng Giai, dù da thịt Độc Nhĩ Kha dày, lại mặc hộ giáp nhưng vẫn bị đánh cho thổ huyết, tuy vậy vẫn may xương của hắn lại không bị gãy, mà chỉ đau đớn và nhộn nhạo mà thôi.

Độc Nhĩ Kha nhìn lại Lỗ Khắc thì lúc này hắn thê thàm hơn nhiều, không ngờ hai trảo của Độc Nhĩ Kha găm vào xé ra hai vết thương trên ngực hắn, nếu nhìn kỹ mỗi vết thương đều là từ năm đầu ngón tay gây ra, nhưng chúng lại hơi khép vào nhau, máu tươi lại chảy ra đỏ loẹt nên khó nhận ra.

Lúc này trạng thái của Lỗ Khắc đã trở lại bình thường, hắn không còn cuồng hóa nữa, nhưng sắc mặt của hắn lại cực kỳ tái đi, thậm chí đen lại, co mặt cũng co lại, gân xanh nổi lên vì đau đớn.

Độc Nhĩ Kha vừa nhìn thấy sắc mặt tím tái của Lỗ Khắc là cảm giác không ổn rồi, hắn biết chuyện lớn xảy ra rồi.

Quả nhiên ánh mắt Lỗ Khắc nhìn về phía hắn đầy miệt thị và rét lạnh nói:

- Thật không ngờ ngươi lại hạ độc ta.

Giọng nói của Lỗ Khắc vang vọng, lời này lọt vào tai mấy vạn người khiến cho không khí đột nhiên sôi trào, mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao.

Trong lòng Độc Nhĩ Kha khó xử, chuyện này rắc rối lớn rồi.

- Ta e rằng có sự hiểu lầm.

Lỗ Khắc nghe thế thì giận dữ, chỉ Độc Nhĩ Kha sau đó quay sang trọng tài nói:

- Trọng tài, hắn trong trận đấu hạ độc ta, ta không chấp nhận, ta yêu cầu hắn phải bị loại khỏi trận đấu này.

- Cái này.

Sự tình bỗng nhiên xoay chuyển khiến cho trọng tài không kịp phản ứng, vừa nãy đánh nhau ngươi sống ta chết vậy mà bây giờ lại chỉ chỉ chỏ chỏ nhau như vậy.

Đã vậy còn tố giác nữa chứ.

Nhưng dựa theo quy định của ban tổ chức thì việc này không có trong quy định thì phải.

- Ngài không nghe ta nói sao.

Ta yêu cầu loại bỏ hắn, hắn đã dùng thủ đoạn đê tiện hạ độc ta.

Trọng tài bối rối nhìn về phía Bạch Sát, hắn cũng muốn hỏi ý của Bạch Sát, hắn cũng nhận được ánh nhìn tin tưởng của hắn, ý là cứ theo ý hắn.

Trong lòng đã có ý, trọng tài nói:

- Theo quy định của đấu võ hội thì việc hạ độc đối phương không có vi phạm, yêu cầu của ngươi ta không thể chấp nhận.

Lỗ Khắc nghe vậy thì hai mắt phun lửa kêu lên:

- Tại sao vậy? Tại sao hắn dùng thủ đoạn đê tiện như vậy lại không bị loại bỏ cơ chứ.

Khán giả nghe vậy cũng gật đầu, hầu hết mọi người đều đồng tình với Lỗ Khắc, ánh mắt nhìn Độc Nhĩ Kha đã thêm vẻ xem thường, khinh bạc.

Độc Nhĩ Kha cười khổ, hắn biết có giải thích cũng ít người tin tưởng, hắn trầm mặc chẳng nói.

Dù gì hắn cũng không vi phạm quy tắc.

- Hắn không có hạ độc ngươi.

Bỗng nhiên giọng nói từ hàng ghế khách quý vang lên.

Mọi người vừa nghe thì mục quang đều hướng về phía đó, ngay cả Độc Nhĩ Kha cũng vậy chỉ là trong ánh mắt của hắn là vẻ kiêng kỵ.

Đại trưởng lão Phả Lai lúc này không ngờ lại lên tiếng.

lời của hắn không có nhiều người không tin tưởng, nhưng mà bọn họ vẫn chờ đợi một câu trả lời.

- Hắn không hạ độc ta? Tại sao ta lại bị trúng độc.

Lỗ Khắc nhìn Đại trưởng lão Phả Lai đầy vẻ kiêng nể nhưng vẫn chất vấn ngài.

- Hắn tu luyện chính là độc công.

Đại trưởng lão Phả Lai hừ một tiếng, ánh mắt đầy vẻ xem thường Lỗ Khắc, giọng nói lạnh nhạt vang lên.

Lời vừa dứt khiến cho bao nhiêu người ở đây hiểu ra, nhìn Độc Nhĩ Kha lại nhìn về phía Đại Trưởng lão Phả Lai, trong lòng thầm nhủ:

“Đúng là chỉ có người trong nghề mới nhìn ra, chúng ta sao lại quên việc này chứ.”

Độc Nhĩ Kha lắc đầu cười khổ.

Điều hắn kiêng kỵ và không mong đợi nhất đã tới, trong lòng có chút chột dạ, mình giết bao nhiêu người của Độc Tông, lại giết thiếu Tông chủ Ba Lan Khải như vậy liệu có khi nào Đại Trưởng lão Phả Lai này có thể vì thế mà nhìn ra lai lịch của mình không?

Trong lòng nghĩ vậy nhưng bề ngoài hắn chắp tay miệng cười cười nói với Đại Trưởng lão Phả Lai:

- Đa tạ đại trưởng lão đã giải vây cho vãn bối.

Đại trưởng lão gật đầu, ánh mắt híp lại nhìn Độc Nhĩ Kha không biết là đang thưởng thức hay là đang nghi vấn, chỉ là ngoài miệng lại nói một câu khiến cho Độc Nhĩ Kha giật thót tim:

- Lão phu cảm thấy rất hứng thú với ngươi..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.