Độc Sủng Vương Phi

Chương c91: Cứu hắn




Khi Liễu Tư Nhiễm tỉnh dậy, đôi đồng tử chua xót chậm rãi mở ra, chỉ thấy nam tử đang ở bên cạnh nắm tay nàng.

Vẻ mặt nam tử uể oải, hai mắt đỏ bừng, môi sắc trắng xanh, ánh mắt lại tràn đầy  nhu tình, khiến cho nàng không khỏi sửng sốt.

"Ngươi......" Liễu Tư Nhiễm nhẹ nhàng mở miệng nói.

Nam tử này chính  là nàng nam tử lạnh nhạt nàng quen biết hay sao? Vì sao ánh mắt lại thâm tình như vậy?

Lăng Dạ Ảnh khẽ xoa mặt nàng, khóe môi chậm rãi giơ lên, nhưng mà nụ cười này lại có vẻ vô lực, sáng lạn như quỳnh hoa, khiến  Liễu Tư Nhiễm cảm thấy bất an.

"Năm đó, lần đầu tiên ta gặp nàng ở ngoài cung, khi đó nàng chỉ chín tuổi rất ngây thơ, chính là nụ cười thuần khiết kia đã chiếm lấy trái tim ta, về sau ta đi khắp nới tìm hiểu về nàng, tìm bốn năm lại không có kết quả, nhưng mà ta tuyệt đối không nghĩ tới, tìm lâu như vậy, mà nàng lại là người trong cung, ta tra được nàng là cung nữ bên cạnh thái hậu, vốn muốn cầu bà ta ban nàng cho ta, nhưng ở cửa cung lại nghe thấy nàng thỉnh cầu thái hậu phải gả cho Lăng Dạ Vũ."

Nói đến đây, ánh mắt Lăng Dạ Ảnh tràn đầy đau khổ, mang theo nồng đậm chua sót.

Liễu Tư Nhiễm vẻ mặt chấn kinh, khó có thể tin nhìn hắn, ý của hắn là hắn thích nàng rất nhiều năm rồi hả?

Vì sao nàng lại chấn kinh như vậy? Bởi vì ở trước mặt nàng hắn luôn tỏ vẻ hờ hững, kỳ thật chỉ là hắn sợ nói ra rồi nàng sẽ hung hăng cự tuyệt hắn.

"Ta hi vọng nàng hạnh phúc, cho nên không thỉnh cầu thái hậu tứ hôn, cũng là trong một năm đó, ta bị Lăng Dạ Vũ giết chết, ta đối với hắn như thân huynh đệ, vậy mà hắn lại đối với ta như vậy. Khi đó ta bị thương nặng nhưng cũng chưa chết, lúc ta thức dậy đã nằm ở trong quan tài, ta dùng chút khí lực cuối cùng để mở quan tài ra, về sau, ta ở trong một sơn động chữa thương, phát hiện một bản võ công bí tịch, ta liều mạng luyện công, chính là vì một ngày kia sẽ trở về báo thù. Sau khi võ công ta đại thành liền xuất quan, thành lập thế lực của chính mình, chống đối Lăng Dạ Vũ, khi đó nàng đã gả cho hắn, chỉ là nàng ở trong vương phủ một chút cũng không vui vẻ, ta muốn mang nàng đi, nhưng chắc hẳn nàng sẽ không đi theo ta, nàng yêu Lăng Dạ Vũ nhiều như vậy a! Sao có thể rời khỏi hắn?"

Lăng Dạ Ảnh cười tự giễu, tiếp tục nói: "Sau khi nàng bị thái hậu hạ dược, ta cứu nàng trở về, chỉ là trong lòng nàng vẫn còn có Lăng Dạ Vũ, một lần lại một lần mạo hiểm đi tìm hắn, nàng đâu biết trái tim của ta có bao nhiêu đau khổ, cho nên ta vẫn tỏ ra thờ với nàng”.

Nghe đến đó, tim Liễu Tư Nhiễm run rẩy một phen, nổi lên một làn song lăn tăn, nhếch môi không nói gì.

Bỗng dưng Lăng Dạ Ảnh hôn nàng, giống như chuồn chuồn lướt nước, cực kỳ ôn nhu.

Liễu Tư Nhiễm kinh ngạc trợn to mắt, không khỏi xoa mặt mình. Xấu xí không chịu nổi  như vậy, vậy mà hắn không để ý còn hôn lên?

Trong lúc nàng kinh ngạc, trên đỉnh đầu lại truyền đến một tiếng nói ôn nhuận: "Về sau phải bảo vệ chính mình cho thật tốt, nhớ kỹ, không được lại để cho mình bị thương nữa."

Nàng mê mang nhìn hắn, dường như ánh mắt kia chính là ánh mắt trong suốt không chút tạp chất mà năm đó hắn nhìn thấy.

Lúc Liễu Tư Nhiễm còn chưa phản ứng kịp, hắn dùng dao găm sắc bén cắt cổ tay nàng, tiếp theo liền lưu loát đem dao găm xẹt qua cổ tay của mình, máu tươi tràn ra,xinh đẹp giống như Mạn Châu Sa Hoa vậy.

Lăng Dạ Ảnh đang ngồi vận công, Liễu Tư Nhiễm chỉ cảm thấy máu trên người  như bị rút ra, đau đớn kịch liệt quét qua toàn thân nàng, cắn răng khốn khổ miệng hỏi: "Ngươi làm gì."

Lăng Dạ Ảnh không để ý đến nàng, máu hai người trao đổi cho nhau. Thật lâu sau, Lăng Dạ Ảnh vô lực ngã xuống, Liễu Tư Nhiễm xoa mặt mình, phát giác khuôn mặt bóng loáng, không khỏi có chút vui sướng, nhưng mà lúc đảo mắt nhìn về phía Lăng Dạ Ảnh, nước mắt tràn mi mà ra.

Nàng trúng độc của Ly Yên nên gương mặt mới bị hủy, hiện giờ Lăng Dạ Ảnh trao đổi máu với nàng, mặt nàng khôi phục, chỉ là Lăng Dạ Ảnh lại bị huỷ dung.

"Vì sao? Vì sao lại tốt với ta như vậy, ta không đáng." Liễu Tư Nhiễm nâng hắn dậy, nước mắt tuôn như mưa.

Lăng Dạ Ảnh cười thê lương: " Chỉ có nàng mới đáng để cho ta làm như vậy, nhớ kỹ, đừng để chính mình bị thương, hiện giờ võ công của nàng có thể so ngang Lăng Dạ Vũ, nhưng vẫn phải cẩn thận, nếu như nàng vẫn muốn cướp hắn về liền đi đi! Mộc Ly Yên khó đối phó, nàng không thể miễn cưỡng, cho dù bây giờ võ công của nàng đã cao, nhưng độc thuật của nàng ta cao minh, không cẩn thận sẽ bị trúng độc."

Liễu Tư Nhiễm ngẩn người: "Có ý gì, hiện giờ võ công của ta cao hơn cả Lăng Dạ Vũ sao?"

Hắn nở nụ cười, hơi thở mong manh nói: "Một chưởng Lăng Dạ Vũ chưởng kia dùng hết toàn lực, nàng phải chết là điều không thể nghi ngờ, chỉ là ta đem toàn bộ võ công chuyển cho nàng."

Bọn hắn luyện tà công này có thể cứu người, chỉ là tương đương lấy mạng đổi mạng, sau khi đem nội lực toàn thân dời đi, chính hắn sẽ phải chết. 

"Không......" Liễu Tư Nhiễm quát to một tiếng, càng thêm đau lòng, giống như có cái gì đó đang tan vỡ ở trong lòng nàng.

"Nhớ kỹ lời của ta, ta đã phân phó xuống, toàn bộ thế lực trong tay ta toàn bộ thuộc về nàng, đi đoạt thứ nàng muốn đi."  Nói xong lời cuối cùng, giọng nói Lăng Dạ Ảnh càng ngày càng nhỏ, đôi mắt từ từ nhắm lại, vẻ mặt yên bình.

Liễu Tư Nhiễm nhìn mặt hắn, im lặng nghẹn ngào, ánh mắt nhất thời tràn ngập âm ngoan, cắn răng nói: "Ta sẽ lấy lại tất cả mọi thứ cho chàng, tuyệt không để bọn chúng dễ chịu."

Một khắc sau cùng kia, nàng mới phát hiện người nàng thật sự yêu chính là hắn, nàng cố chấp cướp đoạt Lăng Dạ Vũ trong tay Mộc LY Yên chỉ là vì không cam lòng, chân chính yêu chính là nam tử đã cứu mình a! Mặc dù nam tử này luôn luôn đối xử thờ ơ với nàng, nhưng đáy mắt lại cất dấu vô tận ưu thương cùng nhu tình.

Liễu Tư Nhiễm chậm rãi kể ra chuyện năm đó của bọn họ, nói xong lời cuối cùng, ánh mắt trở nên âm ngoan, phẫn hận nhìn Ly Yên nói: "Ngươi nói, có phải là các ngươi sai hay không? Chính bởi vì các ngươi, Ảnh mới có thể biến thành như vậy."

Năm đó sau khi Lăng Dạ Ảnh chết, nàng đưa thi thể hắn chuyển lên ngọn núi Tuyết sơn này,  nàng biết xe trượt tuyết ở đây có thể giữ cho thi thể không tổn hao gì, cho nên mới an trí Lăng Dạ Ảnh ở chỗ này. Vốn nàng chỉ ôm hi vọng bé nhỏ làm cho Lăng Dạ Ảnh sống lại, lại không nghĩ rằng thật là có phương pháp, máu của Mộc Ly Yên có thể làm cho Lăng Dạ Ảnh khởi tử hồi sinh, cơ hội tốt như vậy sao nàng có thể bỏ qua chứ?

Ly Yên gắt gao mím môi, không nói gì, dù sao bây giờ cảm xúc của nàng ta không ổn định, nếu như nàng nói sai cái gì kích thích đến nàng ta, còn không biết sẽ làm ra chuyện gì với nàng.

Chớp mắt, Liễu Tư Nhiễm chậm rãi cười lên,dịu dàng vuốt ve khuôn mặt của Lăng Dạ Ảnh, nói: "Ảnh, rất nhanh chàng có thể mở mắt thấy ta rồi."

Ly Yên cau mày, ngưng mắt cảnh giác nhìn nàng ta, trong lòng cảm giác bất an.

Liễu Tư Nhiễm xoay về phía Ly Yên, nắm cằm  của nàng nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ không cho ngươi chết dễ dàng như vậy, chẳng qua chỉ là muốn hỏi mượn ngươi vài thứ thôi."

Mượn vài thứ?

Rốt cuộc Ly Yên cũng hiểu rõ nàng ta bắt chính mình qua đây là muốn lấy máu của nàng, chỉ sợ chuyện máu của nàng có thể khởi tử hồi sinh cũng là do Vân Hàm nói cho nàng ta biết.

Liễu Tư Nhiễm lấy ra một cây đao, đầu đao lóe ra ánh sáng lạnh lẽo, gạch lên tay Ly Yên một đường, từ từ chảy ra một dòng máu tươi, Liễu Tư Nhiễm kéo tay nàng phóng đưa đến bên miệng Lăng Dạ Ảnh, từng giọt máu tươi rơi vào trong miệng Lăng Dạ Ảnh.

Sắc mặt Ly Yên càng ngày càng trắng bệch, Liễu Tư Nhiễm mới buông tay nàng ra, ánh mắt mang theo mong chờ canh giữ bên người Lăng Dạ Ảnh, đợi hắn tỉnh lại.

Nhưng mà, thật lâu sau, Lăng Dạ Ảnh cũng không có dấu hiệu muốn tỉnh lại, sắc mặt Liễu Tư Nhiễm liền trở nên âm trầm, có chút sốt ruột, giữ chặt tay Ly Yên  chất vấn: "Có phải ngươi đã động tay động chân gì hay không? Sao Ảnh còn chưa tỉnh dậy?"

Nàng y thuật độc thuật cao minh, muốn giở trò cũng không khó.

Ly Yên nâng ánh mắt trong veo mà lạnh lùng lên nhìn nàng ta, thản nhiên nói: "Hắn nằm ở trong này lâu như vậy, nhất định phải sau một tháng mới có thể  tỉnh lại."

Liễu Tư Nhiễm suy nghĩ thấy cũng có lý, dù sao Lăng Dạ Ảnh nằm ở trong này đã sáu năm, có lẽ cần chút thời gian mới có thể tỉnh lại.

Nàng nheo mắt lại, nửa tin nửa ngờ mà hỏi: "Thật sự? Ngươi xác định?"

Ly Yên gật đầu một cái, cúi đầu tự băng bó vết thương cho mình, đáy mắt hiện lên tinh quang.

Thật sự là nàng đã giở trò, trước khi Liễu Tư Nhiễm cắt cổ tay nàng, nàng đã thoa mê dược ở trên tay, máu của nàng có thể Giải Bách Độc, cho nên nàng chỉ có thể vẽ loạn mê dược, đợi thời cơ thích hợp lại giết hắn, chấm dứt hậu hoạn

Liễu Tư Nhiễm nghi ngờ nhìn nàng vài lần, sau cùng vẫn là lựa chọn tạm thời tin tưởng nàng.

"Chủ tử."

Đột nhiên một bóng dáng màu hồng phấn đi đến, cung kính quỳ xuống nói.

Liễu Tư Nhiễm gật gật đầu, tán thưởng nói: "Lần này ngươi làm rất tốt."

"Tạ chủ tử, Vân Hàm chỉ là nghe theo chủ tử phân phó." Lúc đó thanh âm của Vân Hàm thanh lạnh lùng vô cùng, giống như người máy không có cảm tình vậy, so với Vân Hàm ngày thường Ly Yên gặp cách biệt một trời một vực.

Vân Hàm vẫn cúi đầu, sâu trong đáy mắt dường như đang đè nén gì đó.

"Ngươi trông chừng nàng ta cẩn thận, đừng để nàng ta trốn, lấy tất cả độc dược trên người nàng ta ra, ta còn có việc đi trước." Liễu Tư Nhiễm chậm rãi phân phó nói.

"Vâng

"

Vân Hàm lên tiếng, Liễu Tư Nhiễm đi ra ngoài.

Ánh mắt Ly Yên chăm chú khóa ở trên người Vân Hàm, mà vẻ mặt Vân Hàm chỉ là thản nhiên tìm độc dược trên người nàng.

"Vìsao?" Ly Yên lạng lùng nhìn chằm chằm nàng hỏi.

"Cái gì mà vì sao?"

"Ngươi đối với ta như vậy, tiểu Cẩn sẽ không tha thứ cho ngươi."

Tay Vân Hàm dừng một chút, lập tức khẽ mở môi đỏ mọng nói: "Hắn sẽ không biết."

Ly Yên cười lạnh một tiếng: "Ngươi là thật sự thích Tiểu Cẩn sao? Ngươi thương hắn lại đi thương tổn người thân của hắn, thật sự là buồn cười."

Trong giọng nói tràn đầy trào phúng, Vân Hàm mấp máy môi, đáy mắt chợt lóe phức tạp.

"Ta chỉ là nghe theo phân phó của chủ tử mà thôi."

"Ngươi là người, ngươi có suy nghĩ của chính mình, vì sao chuyện gì cũng phải nghe theo người khác?"Ly Yên cao giọng nói. (Vivian: Ly yên, nếu Nhược Phong Nhược Vũ cũng có suy nghĩ như vậy thì sao? = =’)

"Mạng của ta là chủ tử cứu, đời này đều phải nghe chủ tử." Vân Hàm mặt không thay đổi nói, dừng một chút, lại nói: "Chúng ta là sát thủ không cảm tình, ta sẽ không yêu bất luận kẻ nào."

Ly Yên cong khóe môi, nhìn thẳng nàng: "Thật sự không thích sao?"

Cho dù đứng ở trước mặt Liễu Tư Nhiễm nàng ấy che dấu vô cùng tốt, nhưng ánh mắt nhìn người nàng ấy yêu thương tuyệt đối không phải là giả.

Vân Hàm không có nhìn thẳng ánh mắt nàng, trong lòng căng thẳng, thản nhiên nói: "Không thích."

"Vân Hàm, ta cũng đã từng là sát thủ, tình yêu đến thì bất luận là ai cũng không cản được."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.