Chương 5: Tự mình biết mình
Nàng nhảy xuống hồ nhưng lại không chết, hắn chẳng qua chỉ là cảm thấy kì lạ nên mới muốn đến đây xem thử.
Nghe được giọng của nàng, hắn đột nhiên chắc chắn nàng thật sự chưa chết.
Đúng là hơi tiếc nuối mà.
Hắn chợt hừ lạnh một tiếng: “Vân Nhược Linh, bổn vương đến đây là để cảnh cáo ngươi, ngày mai bổn vương sẽ cưới Nguyệt Nhi thành trắc phi, tốt nhất ngươi nên sống ở chỗ này cho thật tốt, nơi nào cũng không nên đi, nếu như để bổn vương biết ngươi dám phá đám, bổn vương nhất định sẽ không tha cho ngươi!”
“Ngươi yên tâm, ta chắc chắn sẽ không phá đám.” Vân Nhược Linh lạnh lùng lên tiếng.
Nàng sẽ không phá đám mà chỉ biết chế tạo để phá hư thôi.
Sở Diệp Hàng vì Nam Cung Nguyệt mà đối xử với nàng như vậy, sao nàng có thể cho bọn chúng sống tốt hơn được đây.
Chỉ cần nàng còn ở vương phủ này một ngày, thì nàng chính là nữ chủ nhân của vương phủ, nàng tuyệt đối sẽ không cho nữ nhân khác vượt qua mình, nàng sẽ cướp lại hết tất cả mọi thứ đáng ra thuộc về nàng.
Nàng là một cô gái yếu đuối tay trói gà không chặt, muốn sinh tồn ở thế giới khác này thì nhất định phải lớn mạnh, nếu ngay cả mình cũng không bảo vệ được thì cũng chỉ đành giống như trước đây, bị người khác bắt nạt đến nổi nhảy xuống hồ tử tự vậy.
Sau khi nói xong, Vân Nhược Linh nhìn nam nhân qua kẽ hở của ô cửa.
Nàng chuyển kiếp tới đây, còn chưa xem kĩ nam nhân này.
Trong đầu mặc dù có trí nhớ của nguyên chủ về Sở Diệp Hàn, nhưng nàng vẫn chưa có xem người thật.
Vừa ngước mắt lên, nàng đã nhìn thấy một nam nhân cao lớn và vững chãi như cây tùng bách đang đứng ở ngoài cửa, hắn mặc đồ gấm đen, mão bằng ngọc trắng, thắt lưng bằng ngọc vàng xanh làm tôn lên vẻ uy nghiêm, kiêu ngạo, cả người hắn phát ra khí chất của bậc vương giả, nhìn đời chỉ bằng nửa con mắt.
Nàng không ngờ tới, Sở Diệp Thần lại là một tên nam nhân bá đạo và kiêu ngạo như thế.
Quan trọng là gương mặt của hắn lại rất đẹp, so với những đại minh tinh mà nàng xem qua sợ rằng còn đẹp hơn, ngũ quan của hắn giống như được thợ thủ công tỉ mỉ điêu khắc, trên dưới đẹp đẽ, đôi môi đỏ đỏ, mắt lạnh như sao, lông mày như tranh vẽ, độ cong của cằm hết sức tuyệt vời, đôi mắt đen láy, sâu xa nhìn thẳng vào trong phòng giống như là nhìn thấy rõ hết cả con người nàng vậy.
Vân Nhược Linh bị ánh mắt đó của hắn dọa sợ hết hồn, nàng phát hiện đây là một loài sinh vật thuộc giống đực hết sức nguy hiểm, không có kẻ nào dám làm loạn ở trước mặt hắn cả.
Lúc này tiếng của Sở Diệp Hàn vang lên: “Tốt nhất là ngươi tự mình biết mình, nếu không, hậu quả ngươi gánh không nổi đâu.”
“Vương gia, đêm đã khuya rồi, nếu người còn không trở về thì ở lại ngồi một chút?” Vân Nhược Linh không chịu nổi giọng uy hiếp của tên nam nhân này, nàng lạnh giọng nói.
“Ngươi mơ đẹp đi, đừng tưởng rằng ngươi như vậy, bổn vương sẽ nhìn ngươi lâu hơn, Mạch Liên, chúng ta đi.”
Sở Diệp Hàn nghiến răng nghiến lợi nói, hắn không chút thương tiếc đưa Mạch Liên rời khỏi Phi Nguyệt Các trong màn đêm.
Nhìn thấy bóng lưng hắn đi xa, Vân Nhược Linh hừ lạnh ra tiếng: “Đáng tiếc, đúng là mặt người dạ thú mà, gương mặt thì như thế nhưng hành động lại làm cho người ta chán ghét.”
Thu Nhi đẩy cửa ra, không tin được nhìn tiểu thư nhà mình: “Nương nương, không phải người rất yêu vương gia sao? Tại sao mới vừa rồi người lại không giữ ngài ấy lại còn nói chán ghét ngài ấy?”
“Đó là lúc trước, sau khi ta rơi xuống nước, ta đã nghĩ thông suốt rồi, yêu một nam nhân không yêu mình, ta thà rằng tự yêu bản thân.” Vân Nhược Linh thờ ơ nói.
Thu Nhi đột nhiên cười thành tiếng, giơ ngón cái về phía Vân Nhược Linh: “Nương nương, người có thể nghĩ thông suốt là tốt rồi, lúc trước người không nghĩ thông, đúng là đã làm rất nhiều chuyện ngốc, nô tỳ đều rất đau lòng cho người, bây giờ người biết yêu bản thân mình, vậy thì tốt quá rồi!”
“Ngươi yên tâm, lúc ta khó khăn nhất chỉ có ngươi luôn ở bên cạnh ta, sau này ta tuyệt đối sẽ không để cho người khác bắt nạt ngươi.”
Nghe được lời này của chủ tử, Thu Nhi cảm động đến rơi nước mắt.