Độc Phi Ở Đây, Ai Dám Trêu Chọc (Thiên Tài Độc Phi Không Dễ Trêu Đùa

Chương 4




Chương 4: Vương gia lạnh lùng

Thuốc này do chính nàng nghiên cứu chế tạo, có thể dùng để điều trị nhan sắc đã từng bị hủy hoại, loại bỏ độc tố, mụn mủ và u nhọt. Thuốc này được chiết xuất từ hạt nho và các vị thuốc khác, có thể chữa khỏi chất độc trên da mặt của nàng.

Vân Nhược Linh suy nghĩ một lát rồi chợt nghĩ ra, nàng chìa tay ra và lấy đi anthocyandin.

Nàng dùng thêm một vài lọ thuốc kháng viêm và mấy miếng vải thưa nữa thì mới có thể tỉnh táo trở lại.

“Nương nương, người ngủ chưa? Nước lạnh rồi, để nô tỳ thêm chút nước ấm cho người, nếu không người sẽ bị nhiễm lạnh.”

Lúc này, giọng nói của Thu Nhi truyền đến tai của Vân Nhược Linh.

Nàng bất ngờ mở mắt vì sợ hãi, nhìn thấy Thu Nhi đang xách một cái thùng và đổ nước nóng vào bồn tắm của nàng.

Nàng lại nhìn trong tay mình, phát hiện nàng đang cầm thứ thuốc mà nàng đã lấy được trong giấc mơ.

Ngay lập tức nàng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Nàng không dám tin vào mắt mình mà cứ nhìn chằm chằm vào lọ thuốc trong tay, hơi thở như chậm lại, toàn thân căng thẳng, ngay cả lỗ chân lông cũng đều dựng hết cả lên.

Vừa rồi nàng chỉ mới suy nghĩ một chút thì đã có thể lấy được mấy thứ trong phòng thí nghiệm, chẳng lẽ phòng thí nghiệm của nàng cũng theo nàng xuyên không về đây sao, hơn nữa còn tồn tại trong không gian ý thức của nàng nữa.

Nói cách khác, bây giờ nàng đang sở hữu hệ thống không gian điều trị trước đây của bản thân, không phải điều này cũng lạ lùng quá sao!

Trên đời này có rất nhiều thứ vô cùng kỳ diệu, đến linh hồn của nàng cũng có thể xuyên không đến đây, thì chuyện hệ thống điều trị của nàng cùng nàng xuyên không về đây cũng có thể dễ dàng hiểu được.

Nghĩ đến đây, bỗng nhiên cả người của Vân Nhược Linh run lên vì phấn khích, máu của nàng sôi trào sùng sục.

Nàng nói với Thu Nhi: “Ta không tắm nữa, em ra ngoài trước đi, ta sẽ tự mặc quần áo.”

“Nương nương, người không cần nô tỳ giúp người mặc quần áo sao?” Thu Nhi hỏi.

“Không cần đâu, ta thích tự mình làm.”

Thu Nhi sững sờ một lúc, nàng ấy cảm thấy từ sau khi nương nương nhảy xuống hồ nước, tính cách của nương nương đã thay đổi rồi, không còn giống như trước đây nữa.

Sau khi Thu Nhi đi ra ngoài, Vân Nhược Linh lê thân thể mệt mỏi đứng dậy, cơ thể của nàng vẫn còn rất yếu, hơn nữa vì nhảy xuống hồ nên đã bị cảm lạnh, cho nên bây giờ nàng thấy ớn lạnh và cả người run rẩy, vả lại còn đang sốt cao nữa.

Quần áo của người xưa rất phức tạp, không có người giúp thì thật sự rất khó mặc, phải chật vật rất lâu Vân Nhược Linh mới mặc xong quần áo, sau đó nàng vội vàng ngồi trước gương trang điểm, bày ra thuốc đã lấy từ trong hệ thống điều trị.

Nàng nhìn vào má phải của mình và phát hiện chất độc trên đó đã đọng lại rất sâu, phải mất một chút công sức mới có thể giải được loại chất độc này.

Trước tiên nàng làm sạch má phải rồi bôi thuốc chống viêm lên, sau đó bôi một ít thuốc từ lọ oligomeric proanthocyanidins, cuối cùng nàng đắp một miếng vải thưa lên mặt, nếu trên mặt có máu độc chảy ra thì miếng vải thưa này có thể hút hết lượng máu độc đó.

Anthocyandin này do nàng đặc biệt nghiên cứu bào chế, khác hẳn với những loại bình thường khác, chỉ cần sau một đêm là có thể chữa khỏi khuôn mặt của nàng, vì thế nàng thật sự rất mong chờ vào sáng ngày mai, khuôn mặt này của nàng sẽ thay đổi ra sao.

Đúng lúc này, giọng nói hoảng sợ của Thu Nhi từ bên ngoài truyền đến: “Vương gia à, nương nương đang tắm rửa, người không thể vào trong.”

Thu Nhi thật sự sợ rằng Ly Vương sẽ lại ngược đãi nương nương của mình.

Giọng nói của Sở Diệp Hàn vừa lạnh lùng, vừa thâm độc: “Ngươi tưởng bổn vương muốn bước vào chỗ quái quỷ này sao? Bổn vương chỉ muốn xem thử, nàng ta vì sao lại chưa chết?”

Vân Nhược Linh nhanh chóng đeo mạng che mặt, dùng mạng che mặt che kín toàn bộ gương mặt của nàng, nàng lạnh lùng cong môi, đi tới trước cửa phòng rồi lạnh lùng dặn dò Thu Nhi đang canh giữ bên ngoài: “Thu Nhi, nói Vương gia, đêm đã khuya, bổn vương phi cũng mệt rồi, thứ lỗi cho ta không thể gặp chàng.”

Ý của nàng là ra lệnh cho Thu Nhi đuổi khách.

Nghe những gì Vân Nhược Linh vừa nói, Sở Diệp Hàn nghĩ rằng bản thân đã nghe nhầm rồi, không phải niềm ao ước lớn nhất của người phụ nữ này là muốn hắn vào phòng của nàng hay sao? Không tiếc hạ độc hắn, còn dụ dỗ đưa hắn lên giường, bây giờ nàng lại giả bộ trong sạch thanh cao cái gì đây?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.