Độc Phi Ở Đây, Ai Dám Trêu Chọc (Thiên Tài Độc Phi Không Dễ Trêu Đùa

Chương 227: Có lời muốn truyền đạt




Lúc này, nàng nhìn thấy hai viên quan đang đi theo Tấn Vương, có vẻ như bọn họ quản lý binh thư ở trong triều đình, trong lòng nàng ngay tức khắc ngớ ra.

Lẽ nào Tấn Vương đến đây là vì muốn cướp đoạt binh thư của Sở Diệp Hàn?

Nghĩ vậy nàng cũng vội vàng nối gót đi

theo.

Tấn Vương và Tô Thường Tiểu bước vào trong điện thì thấy Mạch Liên đang đứng canh gác ở trước giường. Tấn Vương liếc mắt nhìn hai huynh đệ Mạch Lan bọn họ một cách lạnh lùng, hắn ta không hề để bọn họ vào mắt.

Hắn ta lại nhìn về phía Sở Diệp Hàn đang nằm trên giường, cẩn thận quan sát dáng vẻ của hắn, chỉ thấy Sở Diệp Hàn đang dựa đầu vào giường, thần sắc của hắn hết sức nhợt nhạt, không chút huyết sắc, giống y như một У người sắp chết.

Và miếng gạc trên lưng của hắn bị lộ ra, bên trên máu chảy ra thấm vào không ít.

Hằn ta chợt cười lạnh: “Đường huynh, người thực sự bị thương nặng đến thế à, sống chết không rõ ư?”

Câu trả lời cho hắn ta là sự im lặng của bầu không khí trong căn phòng.

Hắn ta lại nói: “Đường huynh, người vĩnh viễn sẽ không bao giờ tỉnh lại thật sao? Bổn Vương thật sự rất đau lòng, ấy thế mà người lại là người mà bổn Vương kính mến nhất.

Hai huynh đệ Mạch Liên phẫn nộ chừng mắt nhìn Tấn Vương, Vân Nhược Linh ngoảnh mặt về phía bọn đưa mắt ra hiệu, tỏ ý rằng bọn họ cứ bình tĩnh, đừng nóng vội.

Khi Tô Thường Thiếu bước vào điện, nàng ta đi đứng không vững, cơ thể run rẩy.

Nàng ta đi từng bước từng bước một đến trước giường, dường như mỗi bước đi đều nặng nề vô cùng.

Nàng ta buồn rầu nhìn Sở Diệp Hàn, đầy rầy bị thương, nước mắt lưng tròng, tình cảm cảm sâu đậm không thể che giấu được hiện lên rất rõ trong ảnh mặt nàng ta nhìn Sở Diệp Hàn.

Nàng ta không thể nào tin được làm thế nào mà một vị Vương giả như Sở Diệp Hàn, trước kia vẫn vô cùng khỏe mạnh, hơn nữa lại còn bá đạo và độc đoán lại trở thành như vậy, giống như một con hổ không còn chút hơi thở, hoàn toàn mất đi khả năng uy hiếp.

Nàng ta ngây ngốc nhìn hắn, nàng ta thực sự rất muốn đưa tay chạm vào mặt hắn nhưng lại không dám vì sợ Tấn Vương nhìn ra điều gì đó.

Nàng ta đành phải khó chịu đứng sang một bên, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn trộm Sở Diệp Hàn, cố gắng kìm nén nỗi xót xa trong lòng.

Tất cả biểu cảm của nàng ta đều không thể thoát khỏi con mắt của Vân Nhược Linh.

Vân Nhược Linh thầm nghĩ, Sở Diệp Hàn này thật đúng là một chiếc bánh ngọt, ai ai cũng đều thích sự ngọt ngào từ hãn.

Lúc này Tấn Vương lại cẩn thận quan sát Sở Diệp Hàn, sau khi nhận ra hắn thật sự không thể nghe được lời mình nói, hắn ta lập tức làm ra vẻ mặt thương thân trách phận: “Đường huynh, nếu như người thật sự không thể tỉnh lại, vậy thì người cứ yên tâm đi, đừng cổ chấp, người đừng lo, bọn ta sẽ giúp người trông coi Ly Vương phủ thật tốt.”

“Ai nói chàng không thể tỉnh lại? Tấn Vương yên tâm, có ta ở đây, ta nhất định sẽ cố gắng hết sức để cứu chữa cho chàng, không phiền ngươi phải hao tâm tổn trí.” Tấn Vương nói như vậy với Sở Diệp Hàn, Vân Nhược Linh sợ rằng Sở Diệp Hàn sẽ mất ý chí nên nàng cũng không nể nang Tấn Vương mà đứng ra dội cho hắn ta một gáo nước lạnh, để hắn ta đừng tiếp tục hy vọng hão huyền nữa.

Tấn Vương lạnh lùng nhìn Vân Nhược Linh: “Ly Vương phi, ngươi lại đây với bổn Vương, Hoàng thượng có lời cần bốn Vương truyền đạt lại cho người “.

Nói xong, hắn ta xoay người đi vào trong

điện bên cạnh.

Mạch Liên và Mạch Lan căng thẳng nhìn về phía Vân Nhược Linh định nói gì đó, Vân Nhược Linh nói: “Các người ở đây canh trừng Vương gia. Nếu Hoàng thượng muốn truyền lời vậy thì ta nhất định phải nghe.”

Nói xong, nàng đi về hướng điện bên cạnh mà Tấn Vương vừa bước vào.

Trong điện chỉ có Tấn Vương và Vân Nhược Linh.

Tấn Vương lạnh lùng quay người lại, hắn ta dùng ánh mắt ghê tởm nhìn Vân Nhược Linh, nếu không phải do Hoàng thượng đã chỉ thị thì có lẽ cả cuộc đời hắn ta cũng sẽ không bao giờ nói chuyện riêng cùng với loại nữ nhân như Vân Nhược Linh.

Hắn ta trịch thượng nhìn nàng, trong ảnh mắt hẳn toàn là sự khinh thường: “Ly Vương phi, ta thật sự không biết phụ hoàng thích người ở điểm nào mà lại muốn người gả cho Sở Diệp Hàn.”

Nói xong, hắn ta quay đầu rồi khinh thường khịt mũi một cái.

Vân Nhược Linh bình thản nói: “Ta cũng không biết, nếu không thì Vương gia đi hỏi Hoàng thượng đi? Chẳng lẽ Vương gia đây là đang nghi ngờ quyết định của Hoàng thượng?”

Nàng còn muốn hỏi Tấn Vương, vì sao Hoàng thượng lại có thể xúi quẩy như vậy, có một nhi tử tự phụ và nham hiểm như hắn ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.