Độc Phi Ở Đây, Ai Dám Trêu Chọc (Thiên Tài Độc Phi Không Dễ Trêu Đùa

Chương 222: Tiểu thiếp tranh súng




“Ta là nữ nhân của vương gia, sao ta lại quấy rầy chàng được? Chàng bị thương ta đến thăm chàng.

Vân Nhược linh nghe thấy vậy thì lạnh lùng đi ra ngoài, nhìn thấy Nam Cung Nguyệt đang kích động đứng bên ngoài cửa chính và tranh chấp với đám người Tửu Nhi.

Vừa nhìn thấy Vân Nhược Linh, nàng ta lập tức đẩy Tửu Nhi ra rồi trách mắng Vân Nhược Linh: “Tỷ tỷ, tại sao tỷ không để cho muội đến thăm Vương Gia. Có phải tỷ muốn độc chiếm chàng không? Chàng cũng là phu quân của ta, ta cũng có quyền thăm chàng”

Nam Cung Nguyệt vừa lên tiếng nói, ảnh mắt của tất cả mọi người lập tức tập trung lại.

Đảm hạ nhân nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng của hàng đúng là cảm thấy Vương Phi không hợp tình hợp lý mà nhân cơ hội đó độc chiếm vương gia.

Vân Nhược Linh liếc nhìn Nam Cung Nguyệt với ánh mắt lạnh lùng, trầm giọng nói: “Ta nói không để cho muội vào thăm vương gia khi nào? Bây giờ vương gia đang bị thương nặng, cần phải tĩnh dưỡng, không ai được đến quấy rầy chàng cả. Muội tưởng đây là trò đùa sao? Muội khóc lóc ầm ĩ kêu gào ở nơi này còn ra thể thống gì? Muội không sợ làm phiền đến sự thanh tịnh của vương gia và ảnh hưởng đến bệnh tình của chàng sao?”

Nam Cung Nguyệt nhìn Vân Nhược Linh với ảnh mất uất hận: “Tỷ tỷ, tỷ nói cho muội biết tại sao vương gia lại bị thương? Chàng luôn trí kế vô song, võ nghệ cao cường, có thể lấy một chọi trăm, người bình thường vốn không phải là đối thủ của chàng thì sao có thể bị thương nặng như vậy được? Có phải tỷ ý vào mình là vương phi nên ép vương gia đưa tỷ hồi phủ, làm liên luỵ đến chàng. Chàng vì bảo vệ tỷ nên mới bị thương đúng không?”

Nam Cung Nguyệt vừa dứt lời, xung quanh lập tức yên lặng như tờ

Ngay cả hai huynh đệ là Mạch Liên và

Mạch Lan cũng ngần người ra.

Tất cả mọi người đều nhìn Vân Nhược Linh với vẻ không dám tin, sự oán hận và trách móc ngập tràn trong ánh mắt

Nếu như vương gia không vì cứu nàng thì sao lại bị thương được?

Nhìn thấy ánh mắt tức giận của mọi người, Vân Nhược Linh bình tĩnh nhíu mày rồi bình thản nói: “Chiều hôm nay ta đến trại lính chữa tay cho Trầm phó tướng, khi định hồi phủ bốn là Mạch Lan và Tửu Nhi hộ tống ta về phủ. Nhưng không biết tại sao vương gia lại chạy ra nói chàng muốn đích thân đưa ta về phủ và muốn để cho Mạch Lan và Tửu Nhi ở lại trại lính chăm sóc Trầm phó tưởng. Kết quả trên đường quay về phủ, bọn ta gặp thích khách. Khi đó có quá nhiều thích khách, ta lại không biết võ công. Vương gia nói nếu như ta xảy ra chuyện thì sẽ không cứu được thải hậu, vương gia thương xót cho thái hậu cho nên mới cố gắng hết sức để bảo vệ ta. Vì vậy sau lưng chàng bị đâm bởi thích khách đánh lên, bị thương. Không phải ta muốn kết cục như vậy, nhưng xin mọi người hãy yên tâm ta nhất định sẽ cố gắng cứu chữa cho vương gia “

Lúc này Mạch Lan ở bên cạnh cũng nói: “Ta có thể làm chứng là vương gia chủ động muốn đưa vương phi về phủ, không phải là vương phi ép vương gia.

Tửu nhi cũng nói: “Ban đầu vương phi bảo Mạch Lan đưa về, nhưng không biết tại sao vương gia lại đến nói ngài ấy muốn đích thân hộ tống vương phi. Ta nghĩ có lẽ vương gia thương xót và yêu thích vương phi nên mới làm như vậy “

Lần này mọi người mới đột nhiên bừng tỉnh ngộ.

Hoá ra là vương gia chủ động muốn đưa vương phi về nhà, là hắn thích vương phi nên chuyện này không liên quan gì đến vương phi cá.

Vương phi không có ép vương gia.

Vương gia thật sự vì bảo vệ vương phi nên bị thương, nhưng hãn là vì bảo vệ thái hậu vì vậy bảo vệ vương phi tốt mới có thể cứu được thái hậu.

Đây là chuyện vương gia tự nguyện, không liên quan gì đến vương phi cả.

Ảnh mắt mọi người nhìn vương phi cũng không còn oán hận nữa, ngược lại là tràn ngập sự kính nể.

Vẻ mặt Nam Cung Nguyệt cứng đờ, lần này nàng ta thất bại khi gây xích mích rồi.

Nàng ta cắn môi nói: “Ta không cần biết, ta muốn vào thăm vương gia, ta muốn ở bên cạnh chàng. Nếu như không có ta, ta sợ chàng sẽ không chống đỡ nổi.”

“Muội muốn nguyền rủa vương gia sao? Không có muội chàng sẽ không chống đỡ nổi? Muội là thần đan linh đơn hay là người hiểu về y thuật mà không có muội Vương gia sẽ không xong?” Vân Nhược Linh lạnh lùng nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.