“Bản Vương còn có quân vụ phải xử lý, còn phải về quân doanh, Nguyệt Nhi, nàng về trước đi.” Sở Diệp Hàn nói.
Nam Cung Nguyệt vẻ mặt cảm động nói: “Thần thiếp có tài đức gì, khiến Vương Gia trong lúc bận trăm công nghìn việc vẫn dành thời gian đến đây, chuyện này đều là lỗi của thần thiếp, thần thiếp tuy là đáng chết, cũng khó từ.”
Nàng ta là đang khoe khoang với Vân Nhược Linh, Sở Diệp Hàn vì bảo vệ nàng ta, không tiếc vội trở về từ trong quân doanh. .
Vân Nhược Linh nghe xong, lạnh lùng nói: “Nguyệt Trắc Phi, Vương Gia vì muội bỏ bê quân vụ, về sớm hơn thời hạn, đây nếu như truyền vào trong cung, Hoàng Thượng sẽ nghĩ về hắn thế nào? Thế nào, muội không lấy làm hổ thẹn, ngược lại còn rất dương dương tự đắc sao?”
Nam Cung Nguyệt lập tức sợ đến sắc mặt trắng bệch: “Thần thiếp không dám, xin tỷ tỷ thứ tội”
“Không dám thì sau này nói ít đi, tránh cho làm hại tới Vương gia Vân Nhược Linh nói xong, lạnh lùng phất tay áo, liền mang người đi.
Nàng cũng không thèm nhìn Sở Diệp Hàn lấy một cái, cũng không quay đầu mà đi vào trong phòng.
Sở Diệp Hàn nhìn bóng lưng kiêu ngạo tự cao kia của nàng, hung hãn xiết chặt nắm tay.
Hết lần này tới lần khác, lời nàng nói đều không sai, khiến hắn không tìm được khuyết điểm, nếu không hẳn liền có thể trừng phạt nàng.
Mạch Liên nhận ra chủ tử nhà mình rất tức giận, nhưng phải kìm nén dáng vẻ phẫn nộ, nhịn không được mà mặc niệm vì chủ tử.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy có nữ nhân có thể khiến chủ tử tức giận đến như vậy.
Sở Diệp Hàn nhìn chăm chăm bóng lưng của Vân Nhược Linh, hung hãng lạnh lùng hừ một tiếng, quay người rời khỏi Phi Nguyệt Các.
Lúc này, các thị vệ trói Đàm Nhi lên ghế, hung hãn đánh.
Mấy bảng được đánh xuống, Đàm Nhi bị đánh đến bong da tróc thịt, máu me khắp người, đau tới nàng ta kêu lên khó chịu, nhìn ra vẻ mặt không chịu nổi của Nam Cung Nguyệt.
Nàng ta cầm khăn lau nước mắt, khóc thút thít nói với Mạch Liên “Mạch thị vệ, thân thể Đàm Nhi yếu ớt, có thể để các thị vệ thủ hạ lưu tình hay không, ra tay nhẹ một chút, nếu không ba mươi bảng này đánh xuống, nàng ấy sẽ mất mạng mất.
Mạch Liên lạnh lùng nhíu mày: “Đánh bảng còn có thể xin tha? Nếu như bọn họ dám thủ hạ lưu tình, không nghe Vương lệnh, vậy đến lúc đó người bị đánh chính là bọn họ.”
Mạch Liên vừa nói tới đây, các thị vệ đột nhiên còn đánh mạnh hơn.
Vốn là bọn họ thương tiếc Đàm Nhi là một nữ nhân, không dám ra tay quá mạnh.
Nhưng nghe Mạch Liên vừa nói, bọn họ nào dám thủ hạ lưu tình, toàn bộ đều dùng lực hoàn toàn, tàn nhẫn đánh.
Lần này, tiếng kêu thảm thiết của Đàm Nhi to hơn so với vừa nãy nhiều.
Nam Cung Nguyệt nhìn máu trên lưng của Đàm Nhi, sợ đến cả người mềm nhũn, thiếu chút nữa ngất đi.
Mạch Liên lạnh lùng nói: “Trắc Phi, Vương Gia lệnh thuộc hạ tiễn người về Vũ Nguyệt Các, mời.”
Nam Cung Nguyệt còn muốn cứu Đàm Nhi, nghe được lời nói của Mạch Liên, chỉ đành hai mắt đẫm lệ đầm đìa mà rời đi.
Vương Gia biết rất rõ ràng nàng ta và Đàm Nhi tỷ muội tình thâm, nàng ta muốn cứu Đàm Nhi, nhưng bảo Mạch Liên đưa nàng ta quay về, có phải là Vương Gia căn bản không muốn bỏ qua cho Đàm Nhi, muốn cho người trực tiếp đánh chết nàng ta.
Bây giờ, nàng ta chỉ có cầu nguyện sau khi Đàm Nhi bị đánh xong, vẫn còn có thể có một hơi thở.
Ở nội viện lúc này, sớm nghe được tin tức của Lý ma ma, đã dẫn theo Thu Nhi trở về.
Lúc Thu Nhi bước vào nội điện, nhìn thấy các thị vệ đang đánh Đàm Nhì, nhìn thấy Đàm Nhi bị đánh đến gào khóc không ngừng, nàng ấy liền cảm thấy hả giận.
Ai kêu chủ tử của nàng ta muốn khiến Dung ma ma vũ nhục nàng.
“Vương Phi, Thu Nhi về rồi.” Lý ma ma đi vào, nhanh chóng nói với Vân Nhược Linh.
Vân Nhược Linh và bốn nha đầu vừa thấy Thu Nhi về rồi, vội vã quay người, toàn bộ vây lại quanh nàng ấy.
“Thu Nhi, em vẫn ổn chứ?” Vân Nhược Linh tiến lên, kéo một tay của Thu Nhi, quan tâm hỏi.
Thu nhi thấy mọi người quan tâm nàng ấy như vậy, lập tức cảm động đến rơi nước mắt: “Vương Phi, nô tỳ rất tốt, đa tạ Vương Phi và mọi người quan tâm.”