Độc Phi Ở Đây, Ai Dám Trêu Chọc (Thiên Tài Độc Phi Không Dễ Trêu Đùa

Chương 194: Vương gia đến rồi




Nghĩ tới những việc sai trái mà bản thân từng làm sẽ được tha thứ, hơn nữa sau này cũng không còn cơ hội để tham ô nữa.

Mọi người dứt khoát gạt bỏ suy nghĩ về phe Nam Cung Nguyệt mà lập tức tranh nhau nói: “Vương phi anh minh, tạ ơn Vương phi đã không trách tội.”

“Vương phi nương nương, người nói rất đúng, quả thực phải chấn chỉnh lại tác phong không đứng đắn này của Vương phủ chúng ta, đám người Đàm nhi tham ô nhiều bạc như vậy thực sự đáng bị trừng phạt nghiêm khắc.”

“Vương phi làm rất đúng mà Trắc phi chỉ biết cố tình gây sự, cố ý dung túng cho Đàm nhi gây lỗi, còn ngỗ nghịch khinh thường Vương phi trước mặt mọi người. Có mấy người vừa to gan vừa thẳng thắn đang gần cổ hét lên.

Nghe thấy thế, vẻ mặt của Nam Cung Nguyệt co rúm lại tức giận không thôi.

Vân Nhược Linh đi tới trước mặt Nam Cung Nguyệt, trầm giọng bảo:“Trắc phi, nếu mọi người đều đã nói người vô cớ làm loạn, dung túng cho điều nô gây chuyện, vậy thì trước tiên người hãy đi ra ngoài sân phạt đứng cho tới khi nào bọn họ khám xét xong mới được dừng lại.”

“Sao cơ? Tỷ bắt ta đứng phạt ư?” Nam Cung Nguyệt chỉ vào mình rồi nhìn Vân Nhược Linh bằng vẻ không thể tin nổi.

“Làm sao thế, chẳng lẽ bổn Vương phi không thể phạt ngươi sao?” Vân Nhược Linh lạnh lùng hỏi: “Tỷ dựa vào đâu mà muốn phạt ta, tỷ còn chưa đủ tư cách, Vương gia yêu thương ta như vậy, ngài ấy không nỡ đụng vào cho dù là một đầu ngón tay của ta, thế mà tỷ lại dám nhân lúc ngài ấy không ở nhà để ức hiếp ta như thế sao?” Nam Cung Nguyệt nói tới đây nước mắt chực trào ra, khóc như hoa lê đái vũ.

Nàng ta lại muốn dùng thủ đoạn quen thuộc để nhận được sự đồng cảm của mọi người bằng cách giả vờ yếu đuối.

Vân Nhược Linh cười nhạt: “Ta cũng không phải nam nhân nên cách này của người không có tác dụng gì với ta cả, nhanh chóng đi đứng phạt đi, nếu không đợi lát nữa tìm được chứng cứ thì không đơn giản chỉ là phạt đứng thôi đâu.”

“Tỷ, tỷ thật là quá đáng.” Nam Cung Nguyệt nói xong lạnh lùng phất tay áo rồi tức giận lui ra ngoài sân.

Có thị vệ đứng canh ở đó để không cho người khác tự ý ra vào vì vậy nàng ta không thể đi ra ngoài được mà chỉ đành phải đứng ngoài sân rét run vì gió lạnh.

Vào tháng Giêng thời tiết rất lạnh, gió rét thổi vào mặt Nam Cung Nguyệt giống như dao cắt, lạnh tới nỗi khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta đau đớn.

Nàng ta khó chịu đứng ở đó, cơ thể yếu ớt tưởng chừng như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào khiến cho Đàm nhi lo lắng không thôi.

Đàm nhì quỳ dưới chân Vân Nhược Linh cầu xin nàng: “Nương nương, xin người hãy bỏ qua cho phu nhân chúng ta, cơ thể nàng ấy yếu ớt không thể chịu được hình phạt như vậy, nếu người muốn phạt thì hãy phạt nô tì đi.”

“Ngươi không cần phải vội đâu, đợi lát nữa sẽ tới lượt người rồi. Vân Nhược Linh nói.

Đúng lúc này, giọng nói của thị vệ từ ngoài sân truyền vào: “Tham kiến Vương gia.”

Vân Nhược Linh lạnh lùng ngẩng đầu lên, nàng không ngờ rằng Sở Diệp Hàn lại tới nhanh như vậy, hắn là người của Nam Cung Nguyệt đã ra ngoài thông báo trước cho hắn.

Trong chớp mắt, bóng dáng Sở Diệp Hàn mặc bộ giáp màu bạc, một chiếc áo choàng đỏ lất phất, đeo một thanh kiếm ở thắt lưng, đội một chiếc mũ lông vũ trên đầu đã bước vào với ảnh hào quang rực rỡ giống như một vị chiến thần từ trên trời hạ xuống.

Khuôn mặt tuấn tú sắc sảo của hắn mang theo vẻ lo lắng.

Vừa bước vào, hắn đã nhìn thấy Nam Cung Nguyệt đang yếu ớt đứng ở đó, dáng vẻ lảo đảo muốn ngã như thể bị hành hạ rất thê thảm.

“Nguyệt nhi.” Sở Diệp Hàn đau lòng sải bước đi tới.

“Vương gia, sao chàng lại tới đây?” Nam Cung Nguyệt đang cầm khăn tay lau nước mắt, vừa ngước lên đã nhìn thấy tình lang trong lòng đang đi vào.

Nhìn thấy hắn bước về phía mình, đột nhiên nàng ta bước chậm lại, cơ thể nghiêng ngả, nặng nề ngất xỉu trên mặt đất.

“Nguyệt nhi!” Sở Diệp Hàn hét lên một tiếng rồi chạy như bay tới ôm lấy Nam Cung Nguyệt trước khi nàng ta ngã xuống đất.

Đàm nhi thấy Sở Diệp Hàn đã tới bèn nhanh chóng chạy đến trước mặt hẳn vừa khóc vừa tố cáo: “Vương gia, ngài tới rồi, phu nhân nhà chúng ta bị Vương phi ức hiếp rất thê thảm, ngài đến cứu phu nhân nhanh đi, phu nhân bị Vương phi phạt đứng nhưng vốn dĩ cơ thể của nàng ấy đã rất yếu đuổi, vết thương trên tay vẫn chưa khỏi thế mà Vương phi lại tàn nhẫn trừng phạt nàng ấy như vậy, phu nhân quả thực là khổ quá mà.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.