Độc Phi Ở Đây, Ai Dám Trêu Chọc (Thiên Tài Độc Phi Không Dễ Trêu Đùa

Chương 180: Muốn có đứa con




Hắn không chịu được Vân Nhược Linh lại dám kêu một đứa nha hoàn ngủ cùng nàng, làm ấm giường cho nàng.

Hắn cũng không biết là hắn đang ghen với Thu Nhi, những người ở

đây cũng không nghĩ đến chuyện

này.

Hắn nói một cách lạnh lùng rồi dặn dò nói: “Lý ma ma, từ bây giờ người sẽ trông coi Thu Nhi”

Nói xong, hắn ôm lấy Nam Cung Nguyệt rồi đi thẳng về Phi Nguyệt Các.

Dung ma ma thấy Sở Diệp Hàn không ở nơi này, dường như không còn chỗ dựa nên cũng chán nản mà chạy rồi.

Hiện tại Vương Phi đã thành đương gia chủ mẫu, ngộ nhỡ Vương Phi muốn gây ra phiền phức cho bà ta thì bà ta cũng sẽ trốn không thoát đầu.

Nhìn thấy bóng dáng lạnh lùng của Sở Diệp Hàn, Vân Nhược Linh giận đến giậm chân,

Lúc này, Lý ma ma nói với nàng:”Nương nương, xin người yên tâm, nỗi tài sẽ chăm sóc tốt cho Thu Nhi và tuyệt đối sẽ không bắt nạt cô bé đâu.”

Vân Nhược Linh âm thầm đánh giả Lý ma ma, “Bản vương phi tưởng rằng người và Dung ma ma giống nhau.”

“Không phải, nô tài với bà ta luôn luôn có ý kiến không hợp nhau, nô tài chắc chắn sẽ không thông đồng làm bậy với loại tiểu nhân này đâu.” Lý ma ma nói.

Nghĩ đến việc vừa rồi Lý ma ma thật sự không bắt nạt Thu Nhi, hơn nữa còn chỉ tùy tiện kiểm tra một chút là đã để cho Thu Nhi vượt qua, Vân Nhược Linh nói: “Ta nhớ trước nay ta và người không thân, tại sao người lại đột nhiên giúp đỡ Thu Nhi?”

“Bởi vì nô tài cũng có một đứa con gái lớn giống như cô bé, nô tài không muốn nhìn thấy người khác ức hiếp một cô nương bé như vậy.” Lý ma ma nói.

Quan trọng nhất là, gia phong của Vương phủ nghiêm ngặt, phần lớn nỗi bộc nơi đây đều tuân thủ quy củ, có hạ nhân có lương tri.

Loại phân chuột giống như Dung ma ma già đấy thì chỉ có mấy viên mà thôi.

Bọn họ suốt ngày đi theo Vương gia, mỗi hành động cử chỉ đều đại diện cho Vương phủ, sẽ không có khả năng làm những chuyện hại người để hắt nước bẩn lên người Vương phủ.

“Tốt, Thu Nhi, em qua đây.” Vân Nhược Linh nghĩ đến không thể làm trái mệnh lệnh của Sở Diệp Hàn nên vội lấy một ít thuốc từ trong túi rồi đưa cho cô bé, Thu Nhi mới vừa rồi bị Sở Diệp Hàn đá ra ngoài thế nên khỏe miệng chảy máu, có lẽ đã làm bị thương đến nội tạng.

Nàng cho cô bé một chút thuốc để uống trước, lúc này mới nói: “Thu Nhi, em đi với Lý ma ma trước đi, em yên tâm, ta sẽ nghĩ cách để cứu em trở về, muộn nhất là vào ngày mai, ta sẽ đòi em trở lại bên cạnh ta.”

Thu Nhi nghẹn ngào gật đầu, “Cảm ơn nương nương, nương nương người cũng phải chăm sóc tốt cho chính mình.”

Lý ma ma cũng nói: “Nương nương cứ yên tâm, đêm nay nô tài sẽ ở cùng với Thu Nhi cô nương.”

Vương gia hạ lệnh, phải nhốt Thu Nhi vào kho củi mà bà ta không thể chống lại mệnh lệnh của Vương gia được, thế nhưng ở cùng Thu Nhi cũng không có vấn đề nha.

Vân Nhược Linh không nghĩ tới Lý ma ma lại thiện lương như vậy nên nàng nói: “Tốt, ngươi yên tâm, chỉ cần người chăm sóc cho cô bé thật tốt thì ta nhất định sẽ không bạc đãi ngươi.”

Lý ma ma gật đầu rồi dẫn theo Thu Nhi lui xuống dưới.

Sau khi đại phu đến băng bỏ bồi thuốc cho cổ tay của Nam Cung Nguyệt lần nữa thì cuối cùng nàng ta đã tỉnh lại.

Nàng ta vừa tỉnh dậy là đã nhìn thấy đôi mắt ấm áp và lo lắng của Sở Diệp Hàn.

“Vương gia…” Nam Cung Nguyệt nhẹ giọng lên tiếng.

Sở Diệp Hàn nắm chặt cổ tay của nàng ta rồi nhìn bằng gạc thấm tuyết ở phía trên, trong mắt tràn ngập là đau lòng với thương tiếc, “Nguyệt Nhi, cuối cùng thì nàng cũng tỉnh rồi, nàng cảm thấy như thế nào? Tay rất đau sao?”

Còn may, đại phu nói miệng vết thương của nàng ta không sâu, chỉ chảy chút máu, sẽ không có trở ngại gì đến thân thể.

“Ta không sao, đa tạ vương gia quan tâm.” Nam Cung Nguyệt nỗ lực nặn ra một nụ cười rất là đau khổ.

Sở Diệp Hàn lập tức ôm chặt lấy nàng ta rồi tự trách mà nói: “Thật xin lỗi, đều là lỗi của bản vương nên mới khiến cho nàng ta đả thương nàng. Nguyệt Nhi, bản vương đã từng nói rằng, bản vương sẽ đền bù tổn thất cho nàng, nàng muốn bất kể thứ gì, cứ nói cho bản vương biết. Chỉ cần là bản vương có, cho dù là núi vàng núi bạc, hay vàng bạc châu báu, tơ lụa, cái gì cũng đều có thể cho nàng.”

Trong mắt Nam Cung Nguyệt chứa nước mắt mà lắc đầu nói: “Ta không cần núi vàng núi bạc cái gì cả, ta chỉ muốn có một đứa con thuộc về hai chúng ta mà thôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.