Độc Phi Ở Đây, Ai Dám Trêu Chọc (Thiên Tài Độc Phi Không Dễ Trêu Đùa

Chương 174: Ngươi cũng xứng làm chủ mẫu sao?




Trong nội tâm của nàng ta là sự không bằng lòng với mọi thứ, nên nàng ta tỏ vẻ oan ức nói: “Vương Gia, có phải thần thiếp có chỗ nào làm không đúng không? Chàng yên tâm, thần thiếp sẽ sửa đổi hết.

“Không phải, nàng vẫn luôn làm rất tốt, nàng yên tâm, Bản Vương sẽ đền bù cho nàng.” Sở Diệp Hàn nói.

“Nhưng tỷ tỷ chưa từng quản lý nhà nên không có kinh nghiệm, thân thể của tỷ ấy lại không khỏe, còn phải thường xuyên tiến cung đi chữa bệnh cho Thải Hậu, thân thiếp e là một mình tỷ ấy không quản lý được, muốn giúp tỷ ấy chia sẻ một chút. Nam Cung Nguyệt quan tâm nói.

Vân Nhược Linh lạnh lùng chen vào nói: “Ai nói ta không biết quản nhà? Coi như là ta chưa từng quản, vậy ta không biết học sao? Ta tiến cung vấn an Thái Hậu, với việc ta quản nhà có bất đồng gì chứ? Còn nữa, khi người làm quản lý nhà, người quản cho Vương phủ rối tinh rối mù, còn dám nói quản lý tốt? Người nhìn xem cái sân này của ta, chi phí ăn mặc này, cái nào có thể so sánh với phòng của một thiếp thất như ngươi? Một người làm thiếp như ngươi, bộ dạng lại có thể vượt qua một người làm Vương Phi như ta về mọi mặt, ai mà không biết còn tưởng rằng ngươi mới là Vương Phi của Vương phủ, còn Bản Vương Phi chỉ là một thiếp không làm được gì trên bàn tiệc”

“Tỷ tỷ, chúng ta là tỷ muội, tại sao tỷ lại nói chuyện khó nghe như vậy?” Nam Cung Nguyệt nói xong, nàng ta cầm khăn che nước mắt, thoáng cái đã nhào vào trong lồng ngực của Sở Diệp Hàn.

Sở Diệp Hàn lại không đưa tay lên ôm nàng ta, ánh mắt sâu thẳm của hắn liếc nhìn gian phòng của Vân Nhược Linh.

Trước đây hắn chưa từng tới đây bao giờ, bây giờ mới phát hiện, với tư cách chủ viện của Vương Phi, trong phòng của nàng ấy toàn là gió lạnh rót vào, vô cùng lạnh.

Gian phòng này bày biện đơn sơ, bố trí keo kiệt, trước giờ tự nàng ấy đều phải ăn màn thầu mà sống, gần đây bởi vì cứu Mạch Lan nên nàng mới có phòng bếp nhỏ, mới có đồ ăn ngon.

Hắn lại nhìn màn trưởng, vạt áo đang treo trong phòng của nàng, phát hiện màn trưởng đã cũ, bên trên có chỗ rách, vạt áo còn bị giặt tới bạc màu.

Thảo nào hắn toàn thấy nàng chỉ mặc một, hai bộ quần áo, hóa ra là như vậy.

Mà ở Vũ Nguyệt Các, mùa đông so với mùa hè ở đây còn càng ấm áp hơn, bên trong trang trí hoa lệ, chi phí ăn mặc vô cùng xa xỉ phung phí, trang sức bằng vàng và bạc ở khắp mọi nơi, tơ lụa lộng lẫy phủ kín căn phòng, mà trong phòng liên tục đốt chậu than nóng hừng hực, làm người ta thấy thật không thoải mái.

Chỉ có điều, hắn cũng biết Nam Cung Nguyệt mới gả vào Vương phủ một tháng, ranh giới với Vân Nhược Linh, không có quan hệ với nàng ta nhiều lắm.

Nam Cung Nguyệt có được những thứ đó đều là hắn đặc biệt ban thưởng cho.

Mà tất cả chỗ này của Vân Nhược Linh đều là hắn hạ lệnh đám người Trương ma ma phát.

Nàng là nữ nhi của Vân Thịnh, hắn làm sao có thể để nàng sống dễ chịu.

Có cơm canh đạm bạc đã là tốt rồi, nàng còn muốn cầu xin gì nữa?

Chỉ là không ngờ đến, mặt ngoài Nguyệt Nhi lương thiện, tỏ ra tôn trọng và quý mến Vương Phi, một tháng nay, nàng ta tạm thay chức chủ mẫu quản lý nhà, nhưng lại không sắp xếp chút đồ vào cho Vân Nhược Linh.

Hơn nữa lần trước hắn ngửi được mùi cơm thiu, lúc này, ánh mắt hắn nhìn Nam Cung Nguyệt không khỏi sâu hơn một chút.

Chứng kiến dáng vẻ Nam Cung Nguyệt làm bộ làm tịch, Vân Nhược Linh lạnh giọng nói: “Ta mới là Chính Phi của Ly Vương phủ, nếu như để tin người làm quản gia truyền đi trong nội cung, e rằng thứ bị tổn hại là mặt mũi của Vương Gia. Lần trước ta và người tiến cung, trên người người treo đầy đồ trang sức, ăn mặc hoa phục cao quý, lúc đó đã có phi tần ở sau lưng nói người vượt rào, đeo đồ trang sức không phù hợp với thân phận, ăn mặc không xứng với thân phận. Loại lời ong tiếng ve này làm Bản Vương Phi bốc hỏa, người làm như vậy là công khai kéo chân sau của Vương Gia, muốn để người khác đặt cho hắn cái tội danh ái thiếp diệt vợ, muốn hại chết toàn bộ Vương phủ chúng ta sao?”

Dọa người, ai mà không biết chuyện này chứ.

Thật ra căn bản Vân Nhược Linh không nghe được phi tần nào nói như vậy, nhưng nàng cảm giác được có phi tần nào đó đã dùng ánh mắt khác thường dò xét cách ăn mặc của nàng và Nam Cung Nguyệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.