"Việc này vi thần không làm chủ được, Vương phi vẫn nên hôi Hoàng thượng thì hơn.”
Vương thái y lạnh lùng nói.
t
Hành Nguyên Đế nghe xong liền cảm thấy mơ hồ.
Ồng ta nhìn về phía Vân Nhược Linh, vẩn đem hy vọng đặt lên trên người nàng.
Ông ta có thể ngồi vào cái vị trí cao này, đương nhiên không phải kẻ ngốc.
, "
Ông ta biết Vân Nhược Linh cổ hai cái bàn chải,
ông ta liền nói.
Vương thái y, ngươi cấn thận nói cho ta nghe, hôm nay Thái hậu làm sao lại cám thấy nóng ruột, khó chịu?"
"Đám người vi thần cho Thái hậu uống thuốc do Vương phi trước đó đã để lai cho Thái hậu, Thái hậu lập tức cảm thấy nóng ruột khó chịu, Thái Hậu vẫn nằm ở trên giường, không ngừng rên ri, đau đớn
đến mức co gập người lại, vi thần không có biện pháp, mới cho Thái Hậu uống chén thuốc đó.
Mọi người đều nhìn thấy, Thái hậu cảm thấy khó chịu là bới vì uống thuốc của Vương phi, vi thần đã uống trước để thứ độc cũng không bị sao cá, vần bình thường, vậy chì có thế nói rõ ràng nguyẻn do là
thuốc của Vương phi có vấn đề, là Vương phi hại Thái hậu.”
Vương thái y nói.
"Trương thái y, Lý thái y, là như vậy sao?" Hành Nguyên Đế hỏi.
Trương thái y và Lý thái y vội vàng chắp tay, trả lời:
"Hoàng thượng, chuyện đúng là như vậy, quả thật là sau khi uống thuốc của Vương phi, Thái hậu bắt đầu cảm thấy toàn thân không thoải mái, vẫn kêu đau, kêu khó chịu.”
Tân vương ở bên cạnh lạnh lùng nói:
"Phụ hoàng, bởi vậy có thế chứng minh, Thái hậu sở dĩ hôn mê, là bởi vì uổng thuốc của Vương phi.
Tuy rằng lúc sau Vương thái y cung cho Thái hậu uống
thuốc, nhưng loại thuốc này đã được kiếm chứng lâu dài từ trước, thuốc này không có hại gì, là thuốc
bảo vệ phổi bảo vệ gan.
Điều này chứng minh, Thái hậu là do Vương phi hại, nếu như nàng không tự cho là mình thông minh, cho Thái hậu uống loại thuốc này, chưa biết chừng Thái hậu còn không có việc gì.
Sở Diệp Hàn nghe xong, lập tức nói:
"Tấn vương, Bổn vương không đồng ý với lời của ngươi, nếu như thuốc của Vương thái y không có việc gì, vậy vì sao lúc trước bệnh tình của Thái hậu lại đột nhiên xấu đi? Vừa rồi Thái hậu đồng thời uống hai loại thuốc, cho thấy hai loại thuốc đều đáng nghi ngờ, ngươi
làm sao có thể kết luận chính là thuốc cúa Vương phi có vấn đề? Nếu thuòc của Vương phi có vấn đề, vi sao mấy ngáy trước không xảy ra chuyện gi, hôm nay khi chúng ta không ở đây lại xảy ra chuyện?"
"Ly Vương, ý ngươi là sao? Ngươi nghi ngờ có người đầu độc Thái hậu?” Tấn vương lạnh lùng, tức giận đến mức sẳc mặt trở nên tái xanh.
"Bổn vương không nói là ngươi, ngươi khấn trương làm cái gì?" sỏ’ Diệp Hàn nói.
"Ngươi, ngươi nói bậy, bốn vương cũng không
hạ độc Thái hậu, ngươi nói chuyện phải chú ý một chút.”
Tấn vương bị lời nói của Sớ Diệp Hàn làm cho
tức giận đến mức giậm chân.
Tô Thường Tiếu thấy Tấn vương dẻ bị chọc giận như vậy, vội vàng kéo tay áo hắn ta, ý bảo hắn ta bớt tranh cãi đi
Tấn vương được nhắc nhớ, lúc này mới phát hiện phản ứng của mình hơi quá khích, hắn ta vội vàng lui về phía sau hai bước, làm ra một dáng vẻ thâm trầm.
Vân Nhược Linh nhìn Tấn vương một cái, luôn cảm thấy hẳn ta có vẩn đề, nhưng nàng lại không thế nói ra vấn đẻ ở đâu.
Nàng đột nhiên nhìn về phía Tuyết ma ma, nói:
"Tuyết ma ma, có thế đem thuốc mà các ngươi đưa cho Thái hậu uống cho ta xem một chút được hay không.”
"Vâng, thưa Vương phi, tất cả thuốc cúa Thái hậu đều ở chồ này, người xem.”
Tuyết ma ma cầm lấy gói thuốc trên bàn đưa cho nàng.
Vân Nhược Linh tiếp nhận thuốc, bảt đầu kiếm tra.
Đột nhiên, nàng phát hiện trong thuốc này lại thiếu vài viên thuốc bảo vệ niêm mạc dạ dày, sắc mặt của nàng lập tức thay đối, kinh hãi nói:. Bạn đang đọc truyện tại == TRUMtruye n.м E ==
"Hoàng thượng, thuốc này bị người ta động tay động chân
vào, trong này thiếu vài viên thuốc bảo vệ niêm mạc dạ dày.
Tuyết ma ma, bình thường thuốc của Thái hậu đều là ngươi phụ trách hầu hạ Thái Hậu uống, hôm nay ngươi cho Thái hậu uống thuốc, có uống thuốc bảo hộ này hay không?"
***