Chỉ là hắn ta cẩn thận nghe theo lời dặn dò của Vương phi, luôn nằm trên giường nghỉ ngơi, để cho chân của hắn ta càng nhanh khỏi, không có di chứng về sau.
Vân Nhược Linh kiểm tra vết thương cho Mạch Liên một lần nữa, phát hiện chỗ vết thương của hắn ta đã lên nhiều da non, vết thương khôi phục rất tốt, lúc này nàng mới gật đầu.
Nếu mỗi một người bệnh đều nghe lời giống Mạch Liên, vậy thì tốt quá rồi.
Sau khi xem vết thương cho Mạch
Lan xong, Vân Nhược Linh và sở Diệp Hàn mới rời khỏi Vương phủ, họ đang chuẩn bị lên xe ngựa vào cung.
Đột nhiên, Liễu công công đã ngồi xe ngựa đến trước Vương phủ.
Vừa mới xuống xe ngựa, hắn ta vừa chạy vừa khóc về phía Sở Diệp Hàn:.
" Vương gia, không xong rồi, Thái hậu hôn mê rồi, bệnh tình của người đột nhièn trở nặng.”
"Cái gì hả? Bệnh tình của Thái hậu đã có chuyển biến tốt rồi, rõ ràng đang khỏe dần, tại sao chuyến biến xấu nhanh như vậy?" sở Diệp Hàn tức
giận đến mức túm chặt lấy y phục của Liễu công công, ánh mát hung ác vô cùng, giọng nói khủng bố như muốn giết người vậy.
Liễu công công sợ đến mức run lẩy bẩy, ánh mắt có chút e dè:
"Nô tải cũng không biết, tóm lại là Thái hậu đỗ hôn mê rất lâu rồi, hôn mê mãi không hề tỉnh lại, Hoàng thượng bảo nô tài đến thông báo cho mọi người.”
"Được rồi, bốn vương và Vương phi lập tức tiến cung” Sở Diệp Hàn nói xong, liền không ngồi xe ngựa.
Hẳn nhìn thấy bên cạnh có một con tuấn mã, nhanh thoắt nhảy lên yên ngựa.
Sau đó, hắn nắm chặt dây cương, giơ tay ra đón Vân Nhược Linh:
"Ngươi lên đi.”
"Cưỡi ngựa?" Vân Nhược Linh muốn nól cưỡi ngựa giữa thời tiết mùa đông như này thật sự rất lạnh.
"Vậy ngươi nghĩa sao?” Sớ Diệp Hàn lạnh lùng nói, hắn không để ý đến lời của Vân Nhược Linh, trực tiếp cúi lưng vươn tay ra tóm lấỵ nàng kéo lên yên ngựa.
Vân Nhược Linh bỗng chốc sừng sờ, nàng nghĩ rằng hắn sẽ lại để nàng bò lên yên ngựa nữa, lần trước lục phủ ngũ tạng của nàng sắp rời ra rồi, nàng thực sự không muốn nếm trải cảm giác đó nữa.
Nàng nhanh chóng nói:
"Ta không muốn cưỡi ngựa, ta không muốn không có tôn nghiêm mà nằm bò ở phía trước, ta sợ lạnh, ta muốn ngồi xe ngựa.”
"Đừng phí lời.”
sở Diệp Hàn lạnh lùng nói, một taỵ đỡ Vân Nhược Linh ngồi thẳng ở phía trước, dùng tay ôm lấy eo của nàng.
Lúc này hắn mới phát hiện, eo của nàng rất mềm mại, mà còn rất thon gọn.
Cảm giác ôm vào lòng thật kì diệu.
Cùng lúc đó, hắn lạnh lùng phất áo bào trên người, dung áo choàng bọc lấy Vân Nhược Linh, không đế nàng bị gió lạnh thổi vào.
Làm xong tất cả những việc đó, hắn mới quất ngựa đi tới.
Nam Cung Nguyệt nghe được tin này liền chạy ra cửa phủ.
Khi chạy ra đến ngoài Vương phủ, nàng ta liền nhìn thấy hai người họ ôm nhau rời đi, nhìn thấy bóng dáng đôi tình nhân, trái tim của nàng ta như tan vỡ.
"Vương gia...”
Hắn về vương phủ, lại không hề nội với nàng ta một câu liền đi luôn, lại còn ôm lấy Vân Nhược Linh trong lòng cưỡi ngựa rời đi.
Từ lúc nào hắn trở nên yêu quý Vân Nhược Linh như vậy?
Nâng niu nàng như vậy, sợ nàng bị gió lạnh thổi, nhìn thấy cảnh này khiến tim của nàng ta như thắt lại, giống như bị người khác đoạt mất, không thể thở nổi.
"Phu nhân, người còn chưa mặc áo choàng, nào người nhanh mặc áo choàng lên đi, tránh bị cảm lạnh.”
Đàm Nhi nhìn Nam Cung Nguyệt mà cảm thấy đau lòng, khoác lên người nàng ta một bộ áo choàng lòng chồn.
'Ta không muốn!" Nam Cung Nguyệt tức giận hất tung bộ áo choàng đó, tức tối nói:
"Vương gia không còn muốn ta nữa rồi, ngải ấy đã thay đối rồi, ta còn giữ gìn sức khỏe làm gì chứ? Để ta bệnh chết đi cho xong.”
"Phu nhân, người tuyệt đối đừng nghĩ nhiều vậỵ, Vương gia đó là đưa Vương phi vào cung chữa bệnh cho Thái hậu, có thể là ngài ấy sợ chậm trễ sẽ bị Hoàng thượng trách phạt, mới cưỡi ngựa cùng Vương phi.”
Đàm Nhi không hề biết bệnh tình của Thái hậu chuyển biển xấu, nàng ta lên tiếng khuyên nhủ.
Sắc mặt của Nam Cung Nguyệt bỗng trở nên giận dữ, trong mắt ánh lên ngọn lửa đố kỵ:
"Mang ả tiến cung cũng cần phải áp sát như vậy sao? Ngải ấy còn lấy áo bào che cho ả, sợ ả bị lạnh, ngài ấy thật sự là nâng niu ả.
Ta còn nghe nói, khi bọn họ trong cung đã ngủ cùng nhau rồi, lâu rồi mà ngài ấy không chạm vào ta, thế nhưng lại ngủ với ả, ta cảm
thấy mình thật nực cười.”
***