Tức thì có tức, nhưng nàng vẫn phái ngồi xe ngựa cùng Sớ Diệp Hàn đi quân doanh cứu Trầm phó tướng.
Có điều trước khi rời cung, Vân Nhược Linh gọi Tuyết ma ma đến, cấn thận căn dặn bà ấy: "Ngươi phải nhớ kỹ, hễ tới giờ, ngươi phải đúng giờ phục vụ cho Thái hậu uống thuốc, mồi loại thuốc ở đây đều phái uống, không được nhiều quá mà cũng không được ít quá. Nếu thuốc uổng quá nhiều hoặc quá ít thì sẽ không tốt cho sức khỏe của Thái hậu. Còn nữa, ngươi chỉ được dâng thuốc của ta, thuốc khác không được uống, nếu ai muốn ngươi dùng thuốc khác, ngươi phải từ chối họ, bởi vì dùng loại thuốc khác nhau sẽ dẫn đến những phản ứng khác nhau, có một số loại thuốc sẽ tương khắc với nhau, sẽ càng làm cho bệnh của Thái hậu nặng thêm."
Tuyết ma ma trịnh trọng nói: "Vâng, Vương phi, lão nô nhớ rồi ạ."
Vân Nhược Linh chính là sợ đám người Tuyết ma ma không hiểu cho nên mới phân chia ra, căn dặn bà ấy kỹ càng như vậy.
Nàng nói xong liền đi ra khỏi cung điện.
Không ngờ vừa đi ra, liền đụng phải Vương thái y đang đứng ở ngoài cửa.
Nhất thời sững người một chút, nhìn thấy ánh măt úp úp mở mớ của Vương thái y, nét mặt cám giác hơi chút e sợ, liền nói: "Vương thái y, sao ngươi lại ở đây vậy?"
Vương thái y nhanh chóng trấn tĩnh, ông ta bình tĩnh nói: "Thần phụng chí của thái y viện, đến bắt mạch cho Thái hậu, chấn đoán bệnh tình của Thái hậu có Ổn định hơn chút nào chưa."
Nói xong, ông ta cong mày lên, ánh mắt liếc qua Vân Nhược Linh một cái, giống như là xem thường nàng vậy.
"Vậy ngươi vào trong đi." Vân Nhược Linh nói một cách lạnh lùng, cũng không để tâm đến Vương thái y, đi ra khỏi cửa điện.
Đợi Vân Nhược Linh và sở Diệp Hàn đến quân doanh, trên tay Trầm phó tướng đã dính đầy máu tươi, đồng thời đã ngất đi rồi.
"Tại sao lại như vậy? Chẳng phải ta đã nói rồi, dặn ông ta nửa tháng cũng không thể cử động được, không thế xuống giường được sao?” Vân Nhược Linh tức giận đi tới, nhanh chóng kiếm tra cánh tay của Trầm phó tướng.
Dạo này Mạch Liên luôn phái làm chân chạy vặt cho Mạch Lan và Trầm phó tướng, khiến hăn ta mệt nhọc toàn thân gầy rộc đi một vòng.
Hăn ta nói một cách miền cưỡng: "Vương phi, ti chức lúc nào cũng ngăn cản Trầm phó tướng, không đế ông ta xuống giường, nhưng tính khi ông ta ngoan cố, không chịu nghe, cứ nhất định xuống giường chứng minh mình khỏe rồi mới được, kết quá là ông ta chỉ dùng tay trái múa một chút kiếm, cánh tay liền cháy máu rồi."
"Cái gì? Ông ta dám dùng tay trái múa kiếm? Cánh tay cúa ông ta mới khỏi xong, còn chưa lành hắn, ông ta sao có thể làm như vậy được?"
Con người Trầm phó tướng này, coi tính mạng như trò trẻ con, không quan tâm đến tính mạng cúa ông ta.
Nếu đường gân cơ bắp và mạch máu của ông ta bị đứt, nàng lại phái nối lại cho ông ta, mà còn lần này không chăc có thể nối lại được, bởi vì vết thương bị đứt lần này, đã không còn lành lặn rồi, không dễ nối lại.
Nếu cánh tay của Trầm phó tướng nối không được, thì người khác sẽ nghi ngờ y thuật của nàng, chưa biết chừng có nước bấn hăt vào người nàng.
Không được, nàng là người có y thuật ngoại khoa xuất sắc trong và ngoài nước, nàng quyết không được người khác coi thường mình được.
Sở Diệp Hàn cũng nói: "Trầm phó tướng quả thực cũng không đế ý rồi, bốn vương đã từng căn dặn ông ta, thế nhưng ông ta còn như vậy, nếu tay của ông ta có vấn đ'ê gì, đây là do ông ta tự chuốc lấy, không có quan hệ gì đến Vương phi."
Vân Nhược Linh sững người, không ngờ hắn lại nói hộ cho nàng.
Nàng còn chưa cám động, sớ Diệp Hàn đã tiến đến sát nàng, thì thầm nói: "Ngươi đừng hiểu lầm, bốn vương không phải là báo vệ ngươi, bốn vương chỉ là đang bảo vệ danh dự của Ly vương phủ."
"Ngươi yên tám, từ trước đến giờ ta không tự lầm tưởng vậy đâu."
Vân Nhược Linh nói xong, liền gọi hết kẻ tôi tớ ra ngoài, chỉ giữ lại Mạch Liên ởtrong, giúp nàng xử lý.
Nàng dùng xé tay áo bên trái của Trầm phó tướng, bộ quần áo đó đã bj ngâm đen từ lâu rồi, dưới đất và trên giường đều là máu, có thế thấy là ông ta bị mất máu vô cùng nghiêm trọng.
Lần trước nàng đã từng kiểm tra loại máu cùa Trầm phó tướng, cho nên trực tiếp tìm được túi máu phù hợp trong túi không gian, sau khi chuấn bị xong xuôi, trước tiên là phái truyền máu cho ông ta.
Truyền xong máu, Vân Nhược Linh nhanh chóng tiêm thuốc mê vào cánh tay của Trầm phó tướng.
Sau khi tiêm xong, nàng báo Mạch Liên đưa
cho nàng loại kéo phẫu thuật dùng một lần, nàng theo đường vân liên kết cánh tay của Trâm phó tướng, nhẹ nhàng cẳt chỉ ruột cá, cắt lớp da của ông ta fôi quan sát kỹ tình trạng bên trong.
Nàng quan sát kỹ một vòng, còn may, chỉ có một đường thân kinh động mạch men theo bên ngoài bị đứt, chỗ khác đều không sao cá, có khả năng nối liên lại được.
Nàng cám thấy nhẹ nhõm hơn chút.
Chí có một đường thần kinh động mạch thì may rồi, nàng nối lại nó một chút là được thôi.
Nhưng Trầm phó tướng mất máu quá nhiều, vẫn cần phải cố gắng tĩnh dưỡng.
Nếu nàng không có túi máu, Trầm phó tướng chắc chấn không sống được.
Sau khi Vân Nhược Linh làm xong bước khâu nối lại, chạy tới phía sau bình phong lấy ra kính hiển vi, đế chuẩn bị các phẫu thuật nối khác nữa, tiếp tục khâu nối cánh tay cho Trầm phó tướng.
Mạch Liên cũng không còn bất ngờ gì khi
Vương phi móc từ trong túi ra đồ kỳ lạ như vậy.
Hân ta chỉ sợ người khác bất ngờ xông vào phát hiện bí mật của Vương phi, vì thế hân ta liền đứng canh ớ trước cửa.
Khi đứng ở cửa, nhìn thấy đôi mắt đẹp hoàn hảo đang nhìn về phía này, hẳn ta bị dọa giật nảy mình.
"Vương..."
"Suỵt!” Chưa nói hết câu liền bị Sở Diệp Hàn suỵt một tiếng đế ra hiệu cấm lên tiếng.
Mạch Liên nhanh chóng đứng vững, trong lòng thầm nghĩ, Vương gia mà cũng có ý nhìn trộm sao?
Cái này không đúng với tính cách của Vương gia.