Nàng suy nghĩ một lúc rồi lấy mặt nạ thở ra, sau đó đi tới trước mặt Thái hậu rồi nói với bà ấy: “Thái hậu, chắc chắn bây giờ hô hấp của người đang rất khó khăn, đây là mặt nạ thở, người đeo nó vào sẽ tốt hơn rất nhiều, để ta giúp người đeo lên.”
“Đa tạ…” Thái hậu thở hổn hển khó chịu, giọng nói còn nhỏ hơn con muỗi.
Bà ấy hoàn toàn không có hi vọng với thứ đồ kỳ quái này nhưng vì thấy cháu dâu có lòng tốt nên bà ấy đã cho nàng thử.
Ai ngờ vừa được đeo mặt nạ thở mà bà ấy đã cảm thấy hô hấp của mình thông thuận trở lại.
Vậy là Thái hậu không khỏi mở to hai mắt.
Trời ơi, đây là thứ gì vậy? Sao lại lợi hại như thế?
Trước kia dù các thái y có nghĩ cách gì đi chăng nữa thì hô hấp của Thái hậu vẫn rất khó khăn, không thể thở nổi. Nhưng bây giờ, vừa đeo chiếc mặt nạ thở này lên, bà ấy cảm giác như có một luồng không khí được đưa thẳng đến phổi khiến bà ấy thoải mái hơn rất nhiều.
Sau khi giúp Thái hậu có thể hô hấp bình thường, Vân Nhược Linh lại phát hiện bà ấy sốt rất cao. Nàng nhanh chóng tiêm một mũi hạ sốt cho Thái hậu.
Bấy giờ nàng mới bắt đầu kiểm tra dịch đờm của Thái hậu, trong phòng thí nghiệm có máy CT nhưng máy CT lại quá to, nếu lấy ra mà để ai đó xông vào phòng nhìn thấy thì không ổn rồi.
Bác sĩ có kinh nghiệm chỉ cần kiểm tra dịch đờm và quan sát thân thể của người bệnh là có thể kết luận đây có phải bệnh lao phổi hay không. Nghĩ tới đây, nàng lấy vài cái khẩu trang y tế chuyên dùng để phẫu thuật từ trong không gian ra, đeo lên xong xuôi, nàng tìm dịch đờm mà Thái hậu ho ra trong ống nhổ rồi lấy thìa khuấy lên.
Khuấy lên một lúc, nàng thấy trong dịch đờm có vài vi khuẩn giống vi khuẩn lao mycobacterium tuberculosis thì có thể khẳng định bệnh Thái hậu mắc phải là bệnh lao phổi.
Chỉ cần xác định được bệnh rồi thì cứ tùy bệnh hốt thuốc là có thể chữa trị tốt cho Thái hậu.
Nghĩ tới đây, nàng cho tay vào bao vải, trong lòng thầm đọc tên thuốc chữa bệnh lao phổi, vừa nhẩm đọc thì toàn bộ số thuốc trên kệ phòng thí nghiệm đều chui vào bên trong bao vải của nàng.
Lần này Vân Nhược Linh không cảm thấy ngạc nhiên nữa, dù sao chuyện con người có thể xuyên không cũng xảy ra rồi nên nàng cũng có thể chấp nhận mấy chuyện như không gian hệ thống này.
Đợi lúc tất cả thuốc đều ở trong bao vải, Vân Nhược Linh đi tới trước mặt Thái hậu, lấy bốn loại thuốc Rifampin, Isoniazid, Ethambutol và Pyrazinamide từ trong bao vải ra.
Nếu là giai đoạn đầu của bệnh lao thì chỉ cần kê thuốc là được, nhưng hiện giờ Thái hậu đã ho ra máu rồi nên chắc chắn phải truyền dịch cho bà ấy. Vậy nên Vân Nhược Linh lại lấy trong không gian ra một bình thuốc truyền dịch, kim tiêm rồi đủ các loại đồ để truyền dịch cho Thái hậu.
Thuốc nàng truyền cho Thái hậu là Rifampin và Isocarmine, đợi truyền dịch xong, nàng đỡ Thái hậu lên rồi nói: “Thái hậu, ta vừa truyền dịch cho người nhưng chỉ dùng thuốc này thì vẫn chưa đủ, còn cần uống thêm thuốc. Uống những loại thuốc này sẽ khiến thân thể người rất khó chịu nhưng không còn cách khác, chỉ có uống số thuốc này thì người mới có thể khỏi hẳn. Vậy nên người nhất định phải giữ vững niềm tin, mỗi ngày uống thuốc đúng giờ.”
Thái hậu cái hiểu cái không mà gật đầu, ánh mắt có phần chậm chạp.
Vân Nhược Linh đỡ Thái hậu dậy, chầm chậm bỏ Ethambutol và Pyrazinamide vào miệng Thái hậu rồi cầm cốc nước bên cạnh mớm nước cho bà ấy.
Cho bà ấy uống thuốc xong, nàng mới đặt Thái hậu nằm xuống để bà ấy nghỉ ngơi thật tốt.
Làm xong mọi thứ, nàng phát hiện cơn sốt của Thái hậu cũng đã khỏi rồi.
Thấy vậy thì Vân Nhược Linh thở phào nhẹ nhõm rồi đi ra khỏi điện.
Mấy người Hành Nguyên đế và Sở Diệp Hàn thấy thế thì chạy đến vây quanh nàng.
“Ly Vương phi, bệnh của Thái hậu thế nào rồi? Có thể trị khỏi không?” Hành Nguyên đế lo lắng hỏi.
Vân Nhược Linh gật đầu: “Bệnh Thái hậu mắc phải là bệnh lao phổi, vừa hay nô tỳ có thuốc trị bệnh này. Chỉ cần bà ấy kiên trì uống thuốc theo quy định thì hai tháng sau bệnh tình sẽ có chuyển biến tốt, sáu tháng sau bệnh tình sẽ ổn định, chín tháng sau sẽ bình phục.”