Độc Phi Ở Đây, Ai Dám Trêu Chọc (Thiên Tài Độc Phi Không Dễ Trêu Đùa

Chương 107: Thủ đoạn của Tấn Vương




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sở Diệp Hàn nhìn chằm chăm vào người đang năm trong tẩm điện bằng vẻ mặt đau khổ, hắn tự biết đó là lỗi của mình nên cũng không định giải thích, hắn lười để ý đến Tấn Vương nên chỉ nhìn về phía Hành Nguyên đế mà hỏi: “Hoàng thúc, xin hỏi tình trạng hiện giờ của Hoàng tổ mẫu thế nào rồi?”

Hành Nguyên đế nổi danh là một người con hiếu thảo nên lúc này chẳng còn tâm tư đi so đo về chuyện Sở Diệp Hàn đến sớm hay đến trễ nữa.

Ông ta đau lòng nói: “Bây giờ Thái hậu đang rất khó thở, đến cả nói cũng không thể nói rõ ràng được. Trãm nhìn bộ dạng khó chịu này của bà ấy thì lại hận bản thân không thể thay bà ấy chịu đựng những cơn đau này. Nếu bây giờ có thể dùng tuổi thọ của trắm để đổi với Thái hậu thì trẫm cũng cam lòng”

Sở Diệp Hàn biết rõ Hành Nguyên đế là loại người có thủ đoạn tàn độc, ngay cả anh trai ruột của mình mà ông ta cũng dám ra tay, thế nhưng ông ta tuyệt đối là một con người rất hiếu thảo. Bởi vì thứ nhất, Thái hậu là mẹ ruột của ông ta, thứ hai là năm đó bà ấy vì bảo vệ huynh đệ họ mà chịu không biết bao nhiêu khổ cực.

Vất vả lắm bà ấy mới vượt qua được khoảng thời gian đó, tưởng rằng giờ đây có thể an tâm mà tận hưởng tuổi già nhưng đột nhiên lại phát sinh ra một căn bệnh kỳ quái, thế nên sao ông ta có thể không lo lắng được chứ?

Lúc này Hoàng hậu cũng tiếp lời: “Hoàng thượng, người đừng quá đau lòng, hãy chú trọng long thể của người. Muốn trao đổi tuổi thọ thì cứ lấy tuổi thọ của thần thiếp, thần thiếp nguyện ý dùng tuổi thọ của mình để trao đổi với Thái hậu”

như người say rượu, không khác gì một người bị thương không thể đứng vững.

Hành Nguyên đế liếc mắt nhìn hai tỷ đệ bọn họ, thất vọng nói: “Trãm đã phái người đi báo tin cho các ngươi từ sớm mà sao bây giờ các ngươi mới đến?”

“Thưa Hoàng thượng, Hoàng thượng cho người đi báo tin từ lúc nào vậy ạ? Thần luôn ở trong Khiết Vũ cung, không có ai nói cho thần biết chuyện bệnh tình của Thái hậu đang trở nên nguy kịch. Vừa rồi nghe Tuyết ma ma nói nên thần mới biết mà vội vã chạy qua.” Trưởng công chúa nghỉ hoặc hỏi.

Sở Diệp Hàn cũng nói: “Hoàng thượng, lúc ấy thần cũng ở Khiết Vũ cung nhưng lại không nhận được bất kỳ tin tức gì về việc này”

Hành Nguyên đế nghe xong thì oán hận mà trừng mắt nhìn tâm phúc của ông ta là Liễu công công.

“Liễu công công, không phải trãm đã kêu ngươi đi thông báo cho bọn họ rồi hay sao? Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?” Hành Nguyên đế nổi giận nói.

Đúng là Hoàng thượng vô cùng chán ghét hai tỷ đệ bọn họ.

nhưng ông ta lại rất hiếu thuận với Thái hậu, tâm nguyện cuối cùng của Thái hậu chính là gặp được bọn họ nên ông ta tuyệt đối sẽ không ngăn cản bọn họ đến đây gặp bà ấy.

Nhưng thật không ngờ Liễu công công lại cố ý giở trò bên trong, ngăn cản việc truyền thông tin đến cho bọn họ.

Nếu ai không biết lại nghĩ thúc thúc chúng nó cố ý ngăn cản không cho chúng được gặp mặt Thái hậu, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài thì sẽ có người nói ông ta cố ý gây khó dễ cho bọn họ.

Liễu công công nghe xong thì vô thức nhìn về phía Tấn ‘Vương, trong mắt hiện lên một tia cầu cứu rồi vội vàng nói: “Mong Hoàng thượng bớt giận, nô tài đã sớm gọi tiểu quý tử đi thông báo chuyện này cho Ly Vương và Trưởng công chúa rồi, thế nhưng tiểu quý tử đã đi một lúc lâu rồi mà vẫn chưa thấy trở về, có lẽ hản đã đi thông báo cho những người khác nên nhất thời quên mất. Nô tài còn tưởng rằng hắn đã thông báo cho Ly Vương và Trưởng công chúa rồi, bây giờ nô tài lập tức sai người dẫn hắn đến đây để giải thích rõ đầu đuôi chuyện này: “Được rồi, đừng nhiều lời vì loại chuyện này nữa, nhanh chóng đưa Ly Vương và Trưởng công chúa vào, đừng khiến Thái hậu rời đi mà trong lòng vẫn ôm tiếc nuối.” Hành Nguyên đế nói bằng giọng lạnh lùng.

Sở Diệp Hàn tuân lệnh, cũng mặc kệ những thứ khác, nắm lấy tay Vân Nhược Linh đi về hướng nội điện, Trưởng công chúa cũng khóc lóc đi theo sau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.