*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hành Nguyên Đế tức giận trợn mắt nhìn nàng, ánh mắt lạnh lùng cảnh cáo liếc về phía Vân thừa tướng.
Vân thừa tướng bước nhanh tới, ánh mắt hung ác nham hiểm chằm chằm vào Vân Nhược Linh: “Không phải vi phu đã nói với ngươi, ngươi phải thám thính tất cả bí mật của Ly Vương, ngươi thám thính lâu như vậy, biết được gì thì nói hết cho Hoàng Thượng.”
Vân Nhược Linh ra vẻ vô tội, tội nghiệp nói: “Vương gia không thích nữ nhi, không cho nữ nhỉ tới gần gian phòng của hắn. Cho nên, nữ nhi không điều tra được gì”
“Thật bất tài, sao vi phu lại có nữ nhi bất tài như ngươi chứ?” Vân thừa tướng tức giận nói.
Vân Nhược Linh khẽ giật mình, nhiệm vụ này có vẻ hơi nặng.
“Thế nhưng Vương gia không cho nô tỳ tới gần hắn…”
“Không sao, đấy là trước kia, bây giờ ngươi đã đẹp rồi, chỉ cần ngươi chịu sử thủ đoạn, trãm tin hắn nhất định sẽ mê đắm ngươi.” Hành Nguyên Đế gõ bàn.
Ông ta cần một người có thể tiếp cận gần với Sở Diệp Hàn, người này còn phải là người của ông ta. Thám tử của ông ta chỉ có thể giám sát Sở Diệp Hàn bên ngoài, hoàn toàn không thể tiếp cận được cốt lõi của Sở Diệp Hàn.
Sở Diệp Hàn này hết sức cẩn thận, lại rất thông minh, muốn tới gần hắn ta không phải chuyện dễ dàng gì.
Có thể tiếp cận hẳn, chỉ có nữ nhân trong vương phủ.
Sau khi Vân Nhược Linh gặp Hoàng Thượng xong, cùng đi ra ngoài với Vân thừa tướng.
Lúc đi đến ngự hoa viên không người, Vân thừa tướng lập tức lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nữ nhi, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Sao ngươi lại vô dụng như vậy? Bảo ngươi đến chỗ Ly Vương để thám thính tin tức, vậy mà lại không thám thính được chút tin tức nào.”
Còn hại hắn bị hoàng đế quở trách.
Vân Nhược Linh lạnh lùng nhìn phụ thân rẻ mạt này, nói: “Phụ thân, ta không rõ, lúc ấy trên mặt ta xấu như vậy, tại sao ngươi phải phái ta đi giám sát Ly Vương? Bộ dạng đấy của ta hắn nhất định sẽ không thích, sao ta có thể làm được việc?”
Vân thừa tướng lạnh lùng thở dài một hơi: “Còn không phải là vì ngươi, ai bảo ngươi thích hẳn như vậy? Suốt ngày ở trong phủ muốn chết muốn sống vì vậy ta mới gả ngươi cho hắn.
Hơn nữa, bởi vì mặt của ngươi, hắn có thể sẽ buông lỏng cảnh giác với ngươi, càng tiện cho ngươi làm việc, ai biết ngươi lại vô dụng như vậy.”
Vân Nhược Linh khẽ giật mình.
Xem ra phụ thân này cũng không hoàn toàn là một tên phụ thân cặn bã.
Vẫn có chút suy nghĩ cho nữ nhi.
“Ta không tin sẽ có một ngày như vậy” Vân Nhược Linh lắc đầu.
Chẳng qua phụ thân chỉ đang an ủi nàng, lừa gạt nàng mà thôi.