Lâm Quốc An vô cùng đau lòng, nhưng nghĩ đến quan hệ của Lâm Tận Ngôn và Tông Cảnh Hạo, tuy ông ta không bằng lòng nhưng vẫn lấy ra một ít.
của hồi môn lúc đầu của Trang Tử Khâm ngoài các đồ vật và tiền mặt lên đến gần 7 tỷ đồng, còn có một chút đồ vật có giá trị, tính sơ qua gộp lại cũng phải khoảng 17 tỷ.
Lâm Quốc An đưa cho cô một tờ chi phiếu, đồ vật bị thiếu rất nhiều, chiếc vòng tay mà lần trước cô nhìn thấy Thẩm Tú Tình đeo trên cổ tay cũng không có trong số đó, Lâm Quốc An dường như nhận ra sự nghi ngờ của cô, giải thích nói, “Thời gian đã quá lâu, có một có đồ vật đã bị hỏng hoặc cũng không biết mất đi đâu, chỗ này đã là tất cả rồi” .
Trong lòng Lâm Tâm Ngôn hiểu rõ, cô không vạch trần, có thể lấy được những thứ này đã rất không tệ rồi, những thứ còn lại sẽ từ từ cướp lại, nhận lấy chi phiếu, cô ôm thùng lên đặt vào trong cốp xe.
Sau đó mới cùng Lâm Quốc An vào lại phòng ăn. Chỉ là không khí có chút khác lạ.
Trên nền đất là chiếc cốc đã vỡ, vạt váy của Lâm Vũ Hàm bị ướt, quần áo lộn xộn, mắt đỏ au, khóc nức nở, cô ta nhìn thấy Lâm Quốc An đi vào liền nhào đến, “Bố–”
Giống như chịu sự ấm ức rất lớn.
Lâm Tân Ngôn nhìn cô ta một cái, bước đến, mới phát hiện gương mặt của Tông Cảnh Hạo có chút đỏ bất thường.
Anh uống rượu rồi sao? Những cốc rượu trước mặt anh rõ ràng còn nguyên. Lâm Tân Ngôn lại gần anh, khẽ khàng hỏi, “Anh làm sao vậy?”
Tông Cảnh Hạo đưa mắt lên, lúc thì tỉnh táo, lúc thì đục ngầu, giống như là đang cố hết sức khống chế cái gì đó.
Anh hừm lạnh một tiếng, “Đỡ tôi đứng dậy Lâm Tân Ngôn đem cánh tay anh khoác vào vai mình, đỡ lấy eo anh, “Chúng ta về nhà”.
“Anh không được đi!” Lúc Lâm Tân Ngôn đỡ Tông Cảnh Hạo lên, Thẩm Tú Tình đột nhiên đứng lên, “Anh, anh vừa làm chuyện đó với Hàm Hàm, không chịu trách nhiệm sao?”
“Chuyện là sao vậy?”
Lâm Quốc An cũng phát hiện đã xảy ra chuyện, “Bố–” Lâm Vũ Hàm khóc càng thảm thiết hơn, “Vừa nãy…. vừa nãy…”
Lâm Quốc An, “Vừa nãy làm sao?”
Lâm Quốc An nhìn quần áo trên người Lâm Vũ Hàm, chau mày lại, ánh mắt cũng nhìn vào Tông Cảnh Hạo, “Cậu cả Tông, cậu đã làm gì con gái tôi?”
Trên bề mặt là chất vấn, nhưng trong lòng ông ta hy vọng anh thực sự đã làm gì Lâm Vũ Hàm.
Như vậy sẽ không bị Lâm Tâm Ngôn uy hiếp.
Lâm Tấn Ngôn nhìn chiếc cốc vỡ trên nền đất một cái, trong lòng rét run, lại kinh ngạc, Thẩm Tú Tình dám giở mọi mánh khoé, thủ đoạn bẩn thỉu này cũng dám dùng!
Cô nhìn Lâm Vũ Hàm, “Cô muốn nói chồng tôi sàm sỡ, quấy rối cô sao?”
Cô cười khẩy một tiếng, “Loại như cô, chồng tôi cảm thấy ghê tởm”
Lâm Quốc An, “Hàm Hàm em gái con bị ức hiếp, sao con có thể nói giúp người ngoài?”
Lâm Quốc An lạnh lùng nói.
Lâm Tân Ngôn sụt sùi một tiếng, “Em gái? Mẹ tôi chỉ để có một đứa con gái, tôi làm gì có em gái nào? Huống hồ tôi đương nhiên phải thân thiết với chồng tôi hơn”
Tông Cảnh Hạo nhìn góc nghiêng của cô, hôm nay cô cứ mở miệng ra là chồng tôi làm anh có một loại ảo giác.
Mình chính là chồng của cô.
Nói xong Lâm Tâm Ngôn dìu Tông Cảnh Hạo đi ra ngoài, khi đi qua người Lâm Quốc An, Tông Cảnh Hạo dừng bước chân lại, khuôn mặt lạnh lùng của anh lộ ra rõ ràng ở dưới ánh đèn sáng loáng, có một loại khí thế cương quyết, “Hôm nay tôi đã được lĩnh giáo bản lĩnh tiếp đón khách của nhà họ Lâm, sau này ắt sẽ hoàn trả!”.
Sắc mặt Lâm Quốc An sa sầm, ánh mắt ông ta di chuyển sang nhìn Thẩm Tú Tình, “Chuyện này là thế nào?”
Sự việc không diễn ra theo những gì bà ta dự đoán, Thẩm Tú Tình cũng rất hoang mang, nhưng chuyện đến nước này chỉ có thể liều chết phủ nhận, bà ta ngồi xuống ghế bắt đầu khóc nức nở lên, “Tôi đâu có làm gì, ngay cả con gái mình cũng không bảo vệ được.”
Lâm Vũ Hàm cũng khóc theo, cô ta là bị doạ đến phát khóc.
Thẩm Tú Tình bỏ thuốc vào trong cốc nước, rượu và cả đĩa mà Tông Cảnh Hạo dùng, anh không động vào bất cứ thứ gì, chỉ là trong lúc đợi Lâm Tận Ngôn đã uống một ngụm nước.
Sau khi nhìn thấy anh uống nước, Thẩm Tú Tình ra hiệu cho Lâm Vũ Hàm đi đến, định dìu anh vào trong phòng, sau đó xảy ra quan hệ.
Nhưng khi Lâm Vũ Hàm đến dìu anh, Tông Cảnh Hạo đã cầm cốc nước ném thẳng vào người Lâm Vũ Hàm, bây giờ Lâm Vũ Hàm vẫn còn nhớ bộ dạng lúc đó của anh.
Bởi vì anh quá tức giận, cho nên đã nghiến chặt hàm răng sau, hai má hóp lại, mặt mày hung dữ.
Chính là bộ dạng như vậy nhìn cô ta. Đến bây giờ trong lòng Lâm Vũ Hàm vẫn đang hoảng sợ.
Lâm Tân Ngôn nhìn Lâm Vũ Hàm đang nép trong lòng Lâm Quốc An một cái, hai mẹ con nhà này đúng là gan to tày trời!
Lại dám tính kế trắng trợn như vậy!
Chân cô đang bị thương, cơ thể Tông Cảnh Hạo lại tráng kiện như vậy, đỡ anh khá là tốn sức, nhưng nghĩ đến anh vì cô nên mới thành ra như vậy, trong lòng cô có chút áy náy, cô cố gắng đỡ Tông Cảnh Hạo đi ra khỏi nhà họ Lâm.
Biệt thự nhà họ Lâm vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Lâm Quốc An cũng phát hiện chuyện này có điều gì đó bất thường, với thân phận của Tông Cảnh Hạo, có người phụ nữ nào mà chưa từng gặp? Đâu cần phải quấy rối Lâm Vũ Hàm ở trên bàn ăn?
Một tay ông ta đẩy Lâm Vũ Hàm ra, gằn giọng hỏi, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Thẩm Tú Tình, “Là do Tông Cảnh Hạo thích Hàm-…” Bộp!
Thẩm Tú Tình còn chưa nói xong đã bị Lâm Quốc An tát cho một cái bat tai, trợn trừng mắt nhìn bà ta, “Vẫn còn chưa nói thật sao? Con gái bà là tiên nữ sao? Có thể làm người như cậu ta quấy rối trên bàn ăn sao?!”
Thấy không thể giấu được nữa, Thẩm Tú Tình quỳ xuống đất ôm lấy chân Lâm Quốc An, “Quốc An, tôi cũng là muốn tốt cho ông, rõ ràng là Lâm Tận Ngôn không muốn giúp chúng ta, tôi liền nghĩ nếu Hàm Hàm có thể cùng cậu ta xảy ra quan hệ thì chuyện công ty có thể được giải quyết dễ dàng. Có thể chuyện tôi làm hơi thiếu suy nghĩ, nhưng mục tiêu xuất phát của tôi là tốt, tôi chỉ muốn làm chút chuyện cho ông”.
Thẩm Tú Tình khóc như mưa, mặt bà ta áp vào ống quần Lâm Quốc An, “Quốc An, nhìn thấy công ty gặp khó khăn, trong lòng tôi nóng vội, nhưng tôi là một người phụ nữ, chuyện có thể làm cho ông có giới hạn, mới– mới — tôi biết sai rồi”
Biểu cảm của Lâm Quốc An căng thẳng, đầu ông ta kêu ong ong, rối bời. Lâm Vũ Hàm ở bên cạnh cũng đang khóc nức nở. Lâm Quốc An, “Im mồm hết lại cho tôi!” Lâm Quốc An trách mắng một tiếng. Ông ta hung hãn nhìn Thẩm Tú Tình một cái, “Nhìn bộ dạng mất mặt của bà xem!” Người giúp việc trong nhà đều đang nhìn. Lúc này người giúp việc trốn ở trong bếp đều không dám ra. Bọn họ đều không dám xem chuyện cười nhà họ Lâm, ngộ ngỡ bị mất việc thì lợi bất cập hại.
Thẩm Tú Tình run lẩy bẩy đứng lên, quệt nước mắt, “Quốc An, là do tôi muốn giúp ông-”.
Lâm Quốc An, “Đã giúp được chưa?!” Lâm Quốc An vốn vì chuyện công ty mà tâm trạng buồn phiền, lại bị Lâm Tân Ngôn lấy đi một món tiền, ông ta đang trong cơn tức giận, Thẩm Tủ Tình còn làm ra chuyện ngu ngốc như vậy.
Ông ta tức giận đến mức muốn giết người.
Lâm Vũ Hàm đạp cho bà ta một cái, “Khóc khóc khóc, bà chỉ biết khóc, ngoại trừ khóc còn biết làm cái gì?! Phí công nuôi một người vô dụng như bà!”
Có khả năng thì hôm nay tóm lấy Tông Cảnh Hạo đi! Khóc thì có tác dụng gì?
Lâm Tâm Ngôn, “Tôi-.”
Tông Cảnh Hạo đã nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình, mặt mày hung ác, Hà Thuy Trạch là tên bác sĩ kia?
Lâm Tâm Ngôn hoảng hốt mất một lúc, cô phản ứng bằng bản năng đưa tay ta muốn sở trán anh, kết quả là bị Tông Cảnh Hạo giữ lấy eo, lật ngược một cái, đè cô lên ghế xe.