Đoạt Hồn Kỳ

Chương 67: Bí mật của màu đen




Một không khí đầy rẫy cổ điển và trầm buồn ấy, khiến cho hai người trẻ như Thượng Quan Linh và Liễu Mi không sao chịu đựng nổi, hai người đều biết rằng đây không phải là một chuyện ngẫu nhiên, làm cách gì để khám phá đây? Nhưng họ vẫn cố lòng chờ đợi, riêng chàng Sở Canh đã bực bội lắm, nằng nặc đòi ra ngoài đi loanh quanh, khiến cho Thượng Quan Linh và Liễu Mi phải rối lên khuyên can mới tạm yên. Phần Bắc Ưng Lãnh Lạc, hình như đang bận nhiều chuyện, những lúc rảnh, cùng tìm Nam Bút tiên sinh để trò chuyện, và chỉ họp mặt lúc cơm nước mà thôi, bởi vậy Thượng Quan Linh, Liễu Mi, Sở Canh, trong nội tâm của ba người đều lo ngại, và luôn luôn tìm nhau để tụ họp, tối phải ngủ riêng biệt, nhưng ai nấy cũng cẩn thận lo đề phòng.

Đã hai mươi tám Tết, tuy Bắc Ưng Lãnh Lạc đã giữ mọi người lại để ăn Tết, trong ngôi trang viện âm u lành lạnh ảm đạm này, tất cả đều đượm vẻ tịch mịch, trầm lặng, cổ quái, và cộng thêm sự rờn rợn của bầu không khí, lúc này trong trang viện, chẳng có một vẻ gì gọi là không khí đón Tết cả! Lại càng không có một cảnh tượng gì vui nhộn của ngày trước Tết.

Ngày giờ vô liêu và buồn tẻ vẫn nặng nhọc trôi đi, Thượng Quan Linh, Liễu Mi vẫn không hề bỏ qua vụ khám phá bí mật của màu đen, may là trong trang viện họ được tự do đi chơi các nơi trong trang, nhưng không vì thế mà khám phá manh mối gì, trái lại bí mật vẫn hoàn bí mật. Hai người đã từng lần mò vào đến trong thư phòng lớn thiếu ánh sáng, ở đây họ đã thấy những bức họa của những vị trang chủ của ngôi Lãnh Ưng mấy đời trước, bức cuối cùng là bức chân dung của Bắc Ưng Lãnh Lạc, trong thư phòng, bày la liệt nhiều vật kiện, bao gồm cả những loại binh khí của các bực tiền trang chủ, và những vật kỷ niệm đi tung hoành trên giang hồ, và mỗi vật kiện ấy đều có văn tự chú thích bên cạnh. Trong các sự tích ấy, có nhiều chuyện hai người đã biết từ xưa kia, và trong số chuyện ấy đều có Lãnh Ưng Trang tham gia, quả nhiên xưa kia từng là một vị đại hiệp khét tiếng trong giang hồ.

Nhất là vị Bắc Ưng Lãnh Lạc, trước bức chân dung của người này lại bày la liệt khá nhiều vật, có cả binh khí kỳ hình quái trạng là cây liềm ưng trảo, tuy đã lâu không dùng đến, nhưng ánh sáng của nó vẫn óng ánh chập chờn trong thư phòng ảm đạm này. Bày chung với cây liềm ưng trảo này, có khá nhiều các đao gãy, kiếm gãy, ám khí, quần áo v.v... và bên cạnh mỗi vật như thế, đều có để giấy ghi chú cẩn thận, toàn là các chiến lợi phẩm mà xưa kia Bắc Ưng Lãnh Lạc đã tung hoành dọc ngang trên giang hồ, trong số đó có khá nhiều các nhân vật khét tiếng xưa kia, toàn là các danh sĩ kỳ nhân của Hắc Bạch đạo của cả hai miền quan nội và quan ngoại thời đó. Ba người thấy những vật kiện này bất giác đều sinh ra lòng khâm phục vị Bắc Ưng Lãnh Lạc này, quả không hổ danh là một bậc đại hiệp, chỉ nội nhìn những chiến lợi phẩm đây, cũng đủ biết người ta xưa kia rất có thể là một tay vô địch trong làng võ lâm.

Trong họa thất này, chỉ riêng có bức họa của Bắc Ưng Lãnh Lạc là sống động hơn các liệt vị trang chủ xưa kia, đem so với trang chủ bây giờ, không những trai trẻ, anh tuấn, oai phong lẫm liệt, trông thật hiên ngang khí phách lạ. Nhưng đây chỉ là bức họa vẽ khi còn trẻ hoặc tối thiểu cũng là hồi tráng niên, nay Bắc Ưng đã nghiễm nhiên tóc điểm hoa râm, tuy còn hao hao giống với bức họa, nhưng các nét oai phong dã khác xưa khá nhiều. Thời gian không bao giờ tha tuổi xuân của đời người, chúng luôn luôn lôi cuốn tất cả vào cõi hư vô...

Thượng Quan Linh, Liễu Mi, Sở Canh, ba người sau khi tìm hiểu được chút ít lai lịch vinh quang của vị Bắc Ưng Lãnh Lạc, họ chỉ biết kính phục và không còn một mối hoài nghi gì, nhưng không biết vì duyên cớ gì mà lại khiến cho vị đại hiệp phải tiêu trầm và ẩn cư một miền hoang vu của đất sa mạc này, và không bao giờ chịu quay về Trung Nguyên? Hình như Bắc Ưng Lãnh Lạc không vợ, không con, mà chỉ có toàn đám nô bộc như xác sống không hồn vậy; tất cả những cảnh tịch mịch âm người nơi đây phải chăng là trang chủ đã cố tình tạo ra cảnh như thế? Nếu đúng là do Bắc Ưng Lãnh Lạc sắp xếp, như vậy có ý nghĩa gì?

Còn cả đến bí mật của màu đen, một màu mà không được đa số người thích cho lắm, tại sao vị Bắc Ưng Lãnh Lạc lại có thể thích như thế? Liễu Mi bỗng như phát giác thêm một điều lạ, tất cả các bức họa của các vị trang chủ mấy đời xưa kia đang treo đây đều toàn bận áo màu đen cả! Không lẽ mấy đời nhà họ Lãnh này đều tương truyền cho nhau phải thích màu đen này sao?

Thì ra, trong Lãnh Ưng Trang này, trong mấy đời nay đều là thế giới màu đen cả, đây chẳng qua là một sự háo thích quái gở, nhưng cũng không có gì lạ lùng lắm. Ba người đang tính rút lui ra, khi đến cửa ngõ, Liễu Mi lại sực nhớ ra chuyện gì, nàng bước vào ngắm nhìn kỹ lại mấy bức họa một chập rồi mới chịu về. Ra đến ngoài, Sở Canh và Thượng Quan Linh đều tin vị Bắc Ưng Lãnh Lạc này là người anh hùng hiệp nghĩa, không nên nghi ngờ gì nữa, e làm mích lòng chủ nhân Lãnh Ưng Trang, đôi bên chuyện trò vui vẻ. Nhưng riêng có điều lạ: Liễu Mi không hề tỏ lời nói gì, sắc mặt có vẻ đăm chiêu suy tư điều gì! Thượng Quan Linh lấy làm lạ, hỏi nàng, Liễu Mi đành khẽ trả lời:

- Anh Linh! Vừa rồi em đã xem kỹ về các bức chân dung ấy, kết quả là khám phá ra những màu đen trên ấy hình như mới bôi lên gần đây thì phải?!

Thượng Quan Linh không hiểu nàng muốn ám chỉ gì, ba người vội đưa nhau đi tìm một nơi vắng vẻ để bàn tán.

Liễu Mi nói rất có lý, những bức họa ấy, đã là những chân dung lâu năm của các bực trang chủ đời trước, theo lý ra đâu phải cùng được họa ra một thời gian, về điểm này, chỉ cần tỉ mỉ nhìn xem loại giấy trên bức họa cũng rõ ngay, nếu theo thứ tự, bức này sẽ cũ hơn bức nọ mới đúng! Tuy trong thư phòng thiếu hẳn ánh sáng, nhưng với đôi mắt tinh ranh của Liễu Mi, và hơn nữa nàng đã đưa tay ra sờ mó chứng minh tất cả các bức vẽ đó đều có một khoảng cách biệt của thời gian cả!

Nhưng có điều tất cả những áo trên các bức chân dung ấy đều bị bôi thành màu đen, dấu vết vẫn còn vẻ mới. Về điểm này tuy không lấy gì làm quan trọng, nhưng nếu nghĩ kỹ ra có thể chứng minh rõ một điều, tức là những màu áo trước kia của các bức chân dung ấy, vốn không phải là màu đen như bây giờ! Sự phát giác tuy nhỏ của Liễu Mi, nhưng rất có lý!

Nam Bút tiên sinh đã nhận ra ba vị hậu bối không thích thú gì với lối cảnh sắc âm u ở đây, trong đầu óc ông ta cũng đã an bài sẵn, hết đêm nay, mai đã là mồng một Tết rồi, cuộc thịnh hội tuy đến ngày mồng mười Tết mới bắt đầu, nhưng đây cách Bách Linh Miếu không phải là gần gì. Nam Bút tiên sinh bèn tính đưa ngay ba vãn bối hôm sau lên đường trước, tới sớm vài ngày, như thế có dịp để ngắm xem phong cảnh miền trại ngoại! Mọi người nghe vậy đều mừng quýnh trong lòng.

Nhưng cả ba lại lo ngại chủ nhân đòi giữ khách, sau khi Nam Bút nói rõ ý định! Ba người chăm chú theo dõi thần sắc của vị Bắc Ưng Lãnh Lạc. Chỉ thấy chủ nhân trong ánh mắt hơi lộ vẻ kinh dị, nhưng chỉ thoáng mà thôi. Thượng Quan Linh ngầm than thầm trong lòng, xem ra thế nào chủ nhân cũng đòi giữ khách lại. Nào ngờ lại khác hẳn với ý nghĩ của chàng, Lãnh Ưng trang chủ cười hào phóng lên tiếng rằng:

- Nếu quí khách quả đang bận việc bên người, tôi đâu dám giữ, mai đây nguyện sẽ lo chuẩn bị mọi việc cần thiết để tiễn đưa quí khách khởi trình!

Lời nói này vừa thoát ra khỏi cửa miệng của Bắc Ưng Lãnh Lạc, cá ba kẻ hậu bối Thượng Quan Linh, Liễu Mi, Sở Canh đều cảm thấy tạm yên lòng.

Lúc này Bắc Ưng Lãnh Lạc cho thay rượu mới đến và thân hành rót để mời bốn người rằng:

- Tại hạ đây, đáng lẽ cùng đi chung với quí vị cho vui nhưng không ngờ quí khách lại vội vã đến vậy, phần tại hạ lại còn bận rộn chút việc riêng, nên mai này không thể nào cùng đi với quí vị, thật là đáng tiếc! Đáng tiếc! Và tại hạ cũng không thể tiện đưa xa quí vị, nay gọi là chút rượu thành tâm thân chúc quí vị bình an trong cuộc hành trình sắp đến...

Mời hết Nam Bút, quay sang Thượng Quan Linh, chủ khách đôi bên, sau khi hai làn nhãn tuyến nhìn nhau, Thượng Quan Linh cảm thấy đôi mắt Bắc Ưng Lãnh Lạc lạ lùng, nhưng chàng không để ý cho lắm, sau khi về phòng chàng vùi đầu ngủ kỹ.

Cũng chẳng biết là bao lâu nữa trong làng mộng, bỗng Thượng Quan Linh cảm thấy trong người hơi lành lạnh Chàng đưa tay ra kéo mền, quái lạ! Mền đâu? Bỗng chàng như ngửi thấy mùi mốc và ướt... Từ ngày chàng ăn Tuyết bi tiên hoa, công lực đã tiến triển không thể nào ngờ được, có gì hơi lạ là chàng cảm nhận ra ngay, lúc này chàng giật mình lập tức biết ngay có điều gì không lành đang xảy ra, chàng biết mình không còn nằm trên giường mà nằm vào một nơi xa lạ nào đây! Chàng vội tung mình dậy nhưng lập tức cảm thấy toàn thân mệt mỏi làm sao chịu nổi, đầu óc nhức như búa bổ, ùng một tiếng lại ngã ngửa ngay xuống. Tứ bề tối đen như mực, nhưng Thượng Quan Linh vẫn còn có thể nhận ra nơi mình đang nằm đây hình như là một đường ngầm bí mật... Ngoài cái tối như bưng ra còn có cảm giác ươn ướt là khác, lúc này nằm dưới đất Thượng Quan Linh cảm thấy lạnh đã xâm nhập vào cơ thể! Xưa nay chàng chưa bao giờ bị ớn mình lạnh như thế này bao giờ, và sau khi ăn Tuyết bi tiên hoa, công lực tăng mạnh không biết bao nhiêu lần mà kể, thế mà nghiễm nhiên không thể nào chịu nổi sức lạnh tầm thường này! Chàng sực nghĩ đến lúc mình nhìn vào đôi mắt quái dụ của Bắc Ưng Lãnh Lạc, biết ngay mình đã bị trúng mưu gian của người ta!

Suốt từ khi bước chân vào Lãnh Ưng Trang kỳ lạ này, Thượng Quan Linh không lúc nào là không lo cẩn thận đề phòng, ấy thế mà chỉ còn có một buổi chót nhất mà bị mắc mưu gian của người ta. Chén rượu chúc của Bắc Ưng đã tác quái! Toàn thân chàng lúc này cám thấy mệt mỏi, đầu óc hôn mê nặng nhức, hình như công lực trong người đã bị tiêu tan đi mất vậy. Chàng nghĩ đến thầy, đến vợ chưa cưới Liễu Mi, bạn thân Sở Canh, chắc họ cũng bị chung số phận như mình, chàng rối quýnh trong lòng! Chàng cố gượng gạo đứng dậy, loạng choạng tìm đường ra...

Sau hồi tìm kiếm, chàng phát giác đây là một đường hầm khá dài, cũng không rõ bên nào là lối ra, Thượng Quan Linh đành chọn bừa lấy một hướng, miễn cưỡng lần bước đi, những bước chân xiêu vẹo té lên ngã xuống, nhưng chàng không hề nản chí, vẫn cố gắng lần mò đi! Chàng cũng không quên cất tiếng hết thầy ơi, lại em Liễu Mi, hết em Liễu Mi chán lại gọi đến Sở Canh!... Nhưng tiếng hồi âm của hang tuyệt vang lại rợn người và thê lương, âm thanh lạ hẳn, Thượng Quan Linh không thể ngờ được đến giọng của mình cũng bị biến đổi. Chàng thất vọng lại vừa hoảng hốt... Sau khi gọi được mấy tiếng nữa, bỗng có một tiếng ho truyền lại... Thượng Quan Linh vội ngừng tay lại lắng tai, chàng nghe cách mình không xa, một giọng nói lạnh lùng vang lên:

- Còn nheo nhẻo cái gì nữa, trời sáng họ đã đi hết cả rồi...

Thượng Quan Linh nghe tiếng nói này lạ tai, rõ ràng không phải thầy Nam Bút, càng không phải giọng của Liễu Mi hay Sở Canh. Chắc là người trong trang viện của Lãnh Ưng! Lúc này tuy kẻ địch ngay trước mặt, dù cho chàng có sôi gan cũng đành chịu, vì toàn thân của Thượng Quan Linh đã mềm như bún. Chàng chỉ còn nước bực mình hỏi:

- Ngươi nói sao?

Tiếng nói nọ có vẻ ôn hòa rằng:

- Tôi nói: Thầy của anh và mọi người bạn thân của anh đã đi từ tờ mờ khi trời còn chưa sáng rõ kìa, có lẽ giờ này họ đã đi được trên mấy chục dặm đường rồi cũng nên, dù cho anh có kêu gào đến bể cuống họng nào ai mà nghe cho...

Thượng Quan Linh nửa tin nửa ngờ hỏi:

- Ngươi là ai? Phải chăng là người của trang viện đây?

Tiếng nói người nọ bỗng lại trở nên lạnh lùng, hình như câu hỏi của Thượng Quan Linh đã chạm đến lòng tự ái của người nọ vậy, chỉ nghe tiếng ấy trả lời:

- Đương nhiên là người trong trang này, chẳng lẽ với tư cách Lãnh Ưng trang chủ của ta, lại không đáng là người ở đây sao?

Lãnh Ưng trang chủ, Thượng Quan Linh cảm thấy phân vân, chuyện gì lạ vậy kìa! Rõ ràng Lãnh Lạc đã ám hại mình, nhưng tại sao y lại còn ở chung trong hầm bí mật này với mình? Mà lạ hơn nữa là giọng nói của y cũng biến đổi khác hẳn! Thượng Quan Linh ngấm ngầm quyết định, làm sao khôi phục lại công lực đã, rồi sẽ tóm cổ y lại để hỏi mọi nguyên do và bắt y đưa mình ra khỏi huyệt đạo này. Nghĩ vậy chàng ngấm ngầm vận khí lực, nhưng cảm thấy không sao thông suốt, trong tạng phủ thấy đau nhói khó chịu. Biết ngay công lực của mình đã bị trở ngại, trong thời gian ngắn, không thể nào khôi phục cho lại được trong lòng càng thất vọng và ức hận...

Thình lình chàng quyết định, ráng cắn răng chịu đau, cố gắng loạng choạng đứng dậy bước lại và hỏi:

- Thế ngươi hiện ở đâu?

- Ta đây! Anh hãy lại đây!

Thượng Quan Linh nghe theo tiếng nói bước gần lại vài bước, chàng chập chờn nhìn thấy một người lùn đang ngồi dưới đất, vì mặc quần áo trắng, nên càng dễ nhận ra. Thượng Quan Linh tuy đã bị kềm hãm công lực, nhưng chàng vẫn không hề tính ra tay đánh lén, bèn lên tiếng kêu ngay rằng:

- Tại sao ngươi lại ám hại ta? Hãy mau đứng ngay lên và tiếp nhận đòn của ta?...

Người Bạch y dưới đất vừa động đậy, Thượng Quan Linh đã dồn hết toàn lực của mình phạt ra một chưởng, và toàn thân nhào ngay tới, hy vọng là có thể bắt ngay địch thủ, tuy trong người đang bị yếu sức, nhưng lối ra tay của chàng vẫn quả là bất phàm. Người bạch y dưới mặt đất ối lên một tiếng thất kinh, vội vàng giơ ngay song chưởng ra đỡ. Trong cơn tóe lửa ấy, Thượng Quan Linh chỉ thấy đôi bàn tay của người này trắng nõn vô cùng, lúc này đỡ ngược hẳn lên, Thượng Quan Linh lập tức cảm thấy những tàn lực của mình đã tiêu tan đâu hết, tiếp theo là một tiếng pắc tác vang lên, toàn thân ngã lăn nhào ngay xuống đất, ngay bên cạnh của Bạch y nhân!

Ngay lúc ấy, Thượng Quan Linh bất tỉnh nhân sự luôn. Không ai biết là bao lâu, rồi Thượng Quan Linh từ từ tỉnh lại, chàng cảm thấy có một đôi tay đang thoa bóp cho mình, và bàn tay ấy thoa đến đâu ấm tới đó, khiến chàng cảm thấy khoan khoái dễ chịu. Chàng mở mắt ra nhìn, từ đôi bàn tay trắng đến bộ áo toàn trắng, Thượng Quan Linh nhìn ngay lên mặt người này, tóc dài kinh khủng, nhưng khuôn mặt người này vẫn còn nhận rõ ra được chính là Bắc Ưng Trang chủ Lãnh Lạc. Những điểm khác biệt với ngày hôm qua, tóc ngắn áo đen, mà nay lại áo trắng tóc dài râu dài. Mà đâu có người nào trong một đêm trời mà lại có thể mọc râu tóc nhanh kinh khủng đến thế đâu? Thượng Quan Linh cảm thấy phân vân lạ lùng, chàng tự lảm nhảm:

- Liễu Mi! Em! Em! Chuyện gì quái lạ thế này?...

Thượng Quan Linh xưa nay vẫn phục tài về trí tuệ của Liễu Mi, mỗi khi gặp chuyện gì khó khăn phân vân, chàng thường hỏi đến Liễu Mi, nay trong cơn rối trí, bất giác cũng thốt lời ra gọi tên người yêu để hỏi manh mối!

Người áo trắng nọ vẫn lo việc thoa bóp cho Thượng Quan Linh, chàng lên tiếng hỏi ngay:

- Tại sao ngươi đã định hại ta mà nay lại còn cứu ta?

Người áo trắng rằng:

- Nào tôi có hại gì anh đâu, người hãm hại anh chính là người mặc áo đen hôm qua, chứ đâu có phải tôi...

Thượng Quan Linh trầm lặng rồi lại hỏi:

- Không lý lại có hai người là Lãnh Ưng trang chủ sao?

Người áo trắng rằng:

- Đúng thế! Anh đã đoán trúng phong phóc!

Thượng Quan Linh lại hỏi tiếp:

- Nghĩa là trong Lãnh Ưng Trang này, đồng thời có hai người cùng một một danh Bắc Ưng Lãnh Lạc, nhưng người mặc áo trắng thì bị nhốt dưới huyệt đạo bí mật không ai biết tới, còn kẻ nọ mặc áo đen và tha hồ phát lệnh thủ hạ, nhưng lại thường không có mặt trong trang viện... Và kẻ mặc áo đen là tên Bắc Ưng Lãnh Lạc giả mạo và chính tiền bối đây mới là Bắc Ưng Lãnh Lạc chính cống, vậy dám hỏi tiền bối kẻ mặc áo đen giả mạo tên ngài đó là ai vậy?

Sau khi Thượng Quan Linh đã tìm ra manh mối và truy hỏi, người áo trắng bèn thở dài rằng:

- Ta sống tại nơi ẩm thấp tối tăm đây đã sáu năm trời nay, trong thời gian này thân thể của ta tuy đã bị tàn phế, nhưng lòng tin của ta vẫn không sao tắt, ta vẫn hằng mong ước một ngày nào đó, ta sẽ trở về trên mặt đất có ánh nắng, và sẽ lột ngay mặt nạ tên ác đồ ấy, và sẽ tìm cách để tiêu diệt nó...

Thượng Quan Linh lúc này đã quen với không khí xung quanh của huyệt đạo, từ từ chàng đã thấy rõ các vật xung quanh, và cũng chính lúc này, chàng thấy người mặc áo trắng này, từ đầu gối trở xuống, bị cụt hẳn, vì thế nên chỉ có thể ngồi bệt dưới đất, thoạt nhìn có thể tưởng lầm ngay là người lùn.

Thượng Quan Linh động lòng trắc ẩn, và chàng thấy cảnh thảm này của người áo trắng, quên hẳn nỗi đau đớn của mình. Người áo trắng lại nói:

- Thoạt tiên, ta hy vọng có thể khôi phục lại sức, rồi luyện riêng một ngọn tuyệt kỹ, để rồi chính tự tay mình đây sẽ trừng trị tên ác nhân đó, nhưng sau một thời gian trôi qua, ta đã hiểu rằng đó chỉ là một ảo tưởng, vì thực ra ta không làm sao ra khỏi được đường tuyệt đạo này, và nhất là công lực của mình lại kém hẳn tên ma đầu ấy. Cho nên, sau khi thất vọng chán nản, ta đã hy vọng thêm là người khác sẽ trả thù hộ cho ta, cuộc chờ đợi của ta cứ kéo dài mãi, nhất là làm sao có ai lại thình lình, mà vào được một nơi bí mật kín đáo như đây?

Nghe tới đây, Thượng Quan Linh sôi máu hiệp nghĩa, tính ra tay giúp, nhưng chàng lập tức đụng chạm ngay với thực tế trước mắt, toàn thân mình nay đã bị mất sức đâu còn làm được trò trống gì! Chàng thất vọng thở dài, vì trong cảnh bụt lội qua sông này bản thân còn khó giữ vậy, thì sức đâu mà giúp cho người khác!

Người áo trắng thở dài một tiếng, và bắt đầu thuật lại mọi chuyện...

Thì ra, chính vị tiền bối áo trắng này mới thực sự là Bắc Ưng Lãnh Lạc. Bắc Ưng vốn là người gia học uyên thâm, từ năm mười tuổi, đã bắt đầu dấn thân vào giang hồ, tiếng tăm lừng lẫy quan nội và quan ngoại, cả hai làng Hắc Bạch đạo trong võ lâm, đều kính phục ngưỡng mộ tiếng tăm. Vì xử thế công bình chánh đạo, hay giúp đỡ kẻ khó, và hễ có việc tranh chấp xảy ra trong làng võ lâm, đều hiên ngang đứng ra làm trọng tài, và nhờ chính trực không thiên vị ai, nên đã phục lòng thiên hạ, nhiều khi chỉ một vài câu nói, cuộc thù hận đôi bên lập tức tiêu giải ngay, nhờ thế mà đã vô tình bảo toàn một nhóm người xuất sắc của võ lâm lúc bấy giờ! Nhưng sáu năm về trước, Bắc Ưng đứng ra để dàn xếp một việc tranh chấp nọ thì xảy ra lôi thôi rắc rối trong vấn đề.

Số là trong lần ấy, Hắc Sơn Ngũ Hào của miền quan ngoại đã xảy ra cuộc tương tranh với Thượng Hải Quân của tỉnh Hà Bắc, đôi bên hẹn quyết đấu với nhau tại gần Sơn Hải Quan, nguyên nhân của vụ tranh chấp này là do tên út nhất của Quan Ngoại Ngũ Hào là Lão ngũ Thiết Kiến Sơn gây nên, tại gần Thương Châu, hắn đã gây ra án tiền gian hậu sát (hiếp trước giết sau) với một thôn nữ trong vùng, tuy quan phủ có lệnh tróc nã ráo riết, nhưng họ đành thúc thủ với những nhân vật cao thủ đi mây về gió này. Lão ngũ Thiết Kiến Sơn sau khi gây ra vụ án làm chấn động quan phủ này, hắn đã ỷ tài cao tới lui lên tiếng hống hách với các nhân vật giang hồ trong vùng, nói rõ nếu ai không phục, cứ việc tới tìm. Hắn đã chờ tại Thương Châu ba ngày, và đám nhân vật giang hồ vùng Thương Châu, quả khiếp oai của Thiết Kiến Sơn, không ai dám ho he gì.

Khi mãn ba ngày, Thiết Kiến Sơn ung dung rời khỏi Thương Châu; không ai dám ra ngăn chặn, không ngờ ngay lúc đó, con trai duy nhất của Thượng Hải Quân là Hoàng Văn đi ngao du đến miền Thương Châu, sau khi nghe được tin này, cả tức, hấp tấp đuổi theo tên Thiết Kiến Sơn. Một cuộc kịch chiến được diễn ra, vì đôi bên đều là hạng đệ nhất lưu cao thủ, một trận sinh tử chiến diễn ra tưng bừng, nhưng sau chót, Hoàng Văn quả là võ học uyên thâm, tài nghệ cao hơn một bực, khi ngoài trăm hiệp, cây trường kiếm xẻo ngay một tai bên trái của Thiết Kiến Sơn, khiến cho tên này ôm cổ chạy luôn. Hoàng Văn tuổi trẻ háo thắng, chuyến này vì trượng nghĩa ra tay, được thiên hạ hết lời ca ngợi, chàng hiệp sĩ anh hùng hí hửng vui vẻ về nhà, nào chàng ta ngờ đâu mình đã rước họa vào thân. Thượng Hải Quân hỏi ra, mới biết con mình ra tay trừng quân ác nhưng đã nương tay bằng cách xẻo đi một tai bên trái của quân ác, xem ra tên Thiết Kiến Sơn sau khi nhận lãnh bài học này sẽ tự ăn năn sám hối cải tính ác của hắn! Nào ngờ sau khi hắn đào tẩu về Hắc Sơn, khóc thảm thiết với bốn vị nghĩa huynh, cố tình bóp méo sự thực, xuyên tạc câu chuyện: cha con Thượng Hải Quân ỷ thế hiếp người, khiến cho bốn vị nghĩa huynh xung gan nổi tiết, thế là anh em Ngũ Hào miền Hắc Sơn kéo nhau về Nam tìm ngay Hoàng Văn, và năm anh em bắt sống Hoàng Văn, chặt đứt luôn tứ chi (hai cánh tay hai cẳng chân) cho người khiêng ngay về nhà Thượng Hải Quân. Tội nghiệp cho Hoàng Văn chỉ còn miễn cưỡng giữ chút hơi thừa, khi về đến nhà gặp được cha già, chỉ thốt ra được năm tiếng: Cha báo thù cho con rồi tắt thở luôn. Thượng Hải Quân vừa uất vừa đau đớn, ngất xỉu mấy lần, ngay lúc đó Ngũ Hào cho người đem thơ lại mời đến Sơn Hải Quan quyết đấu, Thượng Hải Quân bèn nhận ngay lời thách. Vị đại hiệp đã qui ẩn lâu năm, vì cái chết thảm thiết của con trai độc nhất của ông ta, khiến nỗi ông ta không muốn sống nữa, quyết ý cùng liều chết với kẻ thù, và đã đơn thân độc mã lên miền Bắc để phó hội Sơn Hải Quan.

Tin tức lan truyền ra, trong làng võ lâm đều nổi công phẫn, các tay hiệp nghĩa đồng đạo, ngấm ngầm ra quân, âm thầm bảo vệ cho Thượng Hải Quân đi phó hội! Đồng thời họ cũng nghe đồn Hắc Sơn Ngũ Hào dám ngang nhiên ngông cuồng vậy, chắc đã dựa vào thế lực của một tay lợi hại nào. Các bạn thân của Thượng Hải Quân chỉ sợ thực lực không đủ, nên đã vội lo phi báo ngay tin cho Bắc Ưng Lãnh Lạc, mời người này ra mặt để làm chủ trì công bằng. Khi Bắc Ưng Lãnh Lạc đến Sơn Hải Quan, đôi bên đương sự đã tới đủ mặt, một bên toàn là những tên bại loại Hắc đạo hợp với Hắc Sơn Ngũ Hào, đông đến trên năm chục người, một bên toàn những bạn hữu hiệp nghĩa của Thượng Hải Quân, số đông cũng năm mươi trở lại, thế lực đồng cân ngang nhau, mắt thấy một trận huyết chiến khó lòng tránh khỏi!

Thượng Hải Quân lúc này đã tức không nói được câu gì chỉ còn biết sẵn sàng giao chiến, nhờ mấy người bạn đưa ngay điều kiện ra, bắt Ngũ Hào Hắc Sơn lập tức phải tự tử để tạ tội! Nhưng Ngũ Hào Hắc Sơn đâu chịu, trong khi sắp sửa giao tranh, Bắc Ưng Lãnh Lạc ra mặt can thiệp, xin cả đôi bên tạm ngưng một ngày, để ông ta nghĩ một biện pháp công bằng dàn xếp.

Bắc Ưng Lãnh Lạc vốn đều được người trong võ lâm trọng vọng, đôi bên sau khi nghe lời, đều đồng ý chờ đến ngày hôm sau đó Bắc Ưng đứng ra quyết định.

Nếu phải xử cho công bằng, thì đám Ngũ Hào Hắc Sơn ít nhất lão Đại và lão Ngũ phải tự tử, mới kết liễu được nhưng Ngũ Hào nào chịu nhục thua. Đêm đó, Lãnh Lạc đi loanh quanh trong phòng một mình. Bỗng thình lình, trong bóng tối, có tiếng uy hiếp Bắc Ưng Lãnh Lạc, bắt ngày mai phải cố bênh vực cho phía Ngũ Hào, đứng ra hòa giải bằng cách: Ngũ Hào sẽ cử hành trọng lễ để mai táng Hoàng Văn, và đôi bên kể như hòa trong vụ này. Đồng thời còn nói rõ, số mạng sống chết của Bắc Ưng đã nằm trong tay họ, nếu mai đây mà không ngoan ngoãn theo lời, thủ cấp sẽ không cánh mà bay ngay. Bắc Ưng đường đường là một đại hiệp, xưa nay đâu từng để ai bắt chẹt mình bao giờ, nghe xong liền nổi giận quát người kia hiện ra để gặp nhau.

Trong bóng tối, tiếng nói nọ vẫn lạnh lùng rằng:

- Ta không thể nào ra, và ngươi cũng đừng hòng thấy nổi mặt ta. Người trên thế gian này, chưa hề có ai thấy qua mặt ta, họ chỉ thấy bộ mặt hóa trang của ta, nếu vô phúc cho ai thấy nổi mặt thật của ta, người đó lập tức phải chết ngay! Nay ta chưa kịp hóa trang, nên không thể nào ra gặp ngươi! Và bây giờ ta đếm từ một cho đến mười, nếu ngươi không chịu, ta chỉ khẽ ra tay, hồn ngươi lập tức báo danh ngay tới quỉ phủ!

Tiếng nói kia từ trong bóng tối đã bắt đầu đếm những tiếng lạnh lùng và chậm chạp! Bắc Ưng Lãnh Lạc nghe những âm thanh kiêu hùng và hình như nắm chắc cái thắng trăm phần trăm ấy, như có thể dồn ngay đối thủ vào ngõ tử địa ngay vậy, trong lòng hoảng lên, chợt nghĩ ngay đến một người...

Chính là người đã được thiên hạ đồn đãi ghê gớm, không ai khác hơn là Tỉ Vương. Bắc Ưng Lãnh Lạc vội từ trong người hấp tấp lấy ra một vật, choàng nhanh ngay vào cổ.

Tiếng lạnh lùng trong bóng tối vừa đếm hết mười thấy Bắc Ưng Lãnh Lạc không chịu khuất phục, cười gằn lên một tiếng, một làn bạch quang bắn tung ngay ra! Bắc Ưng Lãnh Lạc biết ngay là võ lâm dị bảo Lãnh điện tỉ thủ đây tương truyền rằng xưa nay không ai thoát chết khỏi với ngọn Tỉ thủ ghê gớm này. Lúc này thấy Lãnh Lạc vận hết công lực bình sinh của mình, song chưởng đẩy cùng ra một lượt đánh hẳn vào ngọn Tỉ thủ.

Công lực của Lãnh Lạc vốn là hạng đệ nhất lưu trong giang hồ, ra tay trong cơn tức giận này, đâu phải tầm thường gì, chỉ nghe kình phong ào ào kinh trời động đất. Quả nhiên thấy ngọn Lãnh điện tỉ thủ hơi ngập ngừng lại, Ngũ Hào Hắc Sơn chợt lại bắn vọt tới như một con bạch long. Lãnh Lạc không sao chống cự nổi, chỉ cảm thấy làn bạch quang nhoáng hoa trước mắt, trên cổ như bị thắt chặt lại, sức lạnh thấu xương! Bắc Ưng Lãnh Lạc hồn vía muốn bay luôn khỏi xác, chỉ còn nước nhắm mắt chịu chết.... Ngũ Hào Hắc Sơn nào hay ngay lúc đó lại có kỳ tích xuất hiện, làn bạch quang tắt hẳn, trong phòng xuất hiện một người, toàn thân áo màu đen. Lãnh Lạc nhìn rõ mặt người này, bất giác lại rợn tóc gáy nổi da gà thì ra khuôn mặt ấy không phải là khuôn mặt của người tầm thường, một khuôn mặt chỉ thấy toàn đen và đen... Ngoài ánh mắt sáng lạnh ra, tai, mũi, má, gần như đã mất đâu hết...

Lãnh Lạc đã nhờ báu vật tổ truyền là Kỳ lân bảo đới (chiếc đai báu) cuốn chắc nơi cổ, nên không hề bị rụng đầu, nhưng nay được thấy Tỉ Vương, tuy chưa rõ hẳn bộ mặt thật sự của y ra sao, nhưng với bộ mặt này, Bắc Ưng Lãnh Lạc cũng đã bủn rủn chân tay, không còn sức đâu để kháng cự nữa. Lúc này Tỉ Vương đứng ngay trước mặt Bắc Ưng lạnh lùng rằng:

- Xưa nay chưa ai có thể thoát mạng khỏi về ngọn Tỉ thủ của ta, nay không ngờ lại ngoại lệ như thế, thôi cũng được! Ta tha chết cho ngươi, nhưng ngươi đã thấy ta, chuyện này ta không thể nào buông xuôi cho được...

Bắc Ưng Lãnh Lạc tự biết mình không phải đối thủ, trong lúc Tỉ Vương đang nghĩ cách để xứ trí với Bắc Ưng, thế mà Lãnh Lạc đành tuyệt vọng không dám nhân cơ hội để chạy trốn.

Tỉ Vương trầm tư một lúc rồi rằng:

- Ta sẽ chặt hai cẳng ngươi và đem giam cố tại...

Bắc Ưng Lãnh Lạc nhận ngay lời và cũng đưa ngay điều kiện ra để đánh đổi, đó là Tỉ Vương không được can dự vào việc oán thù của Hắc Sơn Ngũ Hào và Thượng Hải Quân. Không ngờ vị ma đầu Tỉ Vương giết người không chớp mắt này, đã bị cảm động về dũng khí và chánh nghĩa của Bắc Ưng. Tức khắc, Tỉ Vương nhoáng nhanh tay điểm ngay vào huyệt hôn mê của Bắc Ưng. Vị ma đầu này bèn quắp ngay Bắc Ưng Lãnh Lạc rời khỏi Sơn Hải Quan về luôn Bắc Ưng Trang. Sau khi chặt hai chân của Bắc Ưng Lãnh Lạc, Tỉ Vương lấy thuốc cầm máu băng bó lại cho Lãnh Lạc, từ đó vị đại hiệp Bắc Ưng trở thành người tàn phế, rồi bị đưa vào mật đạo của Lãnh Ưng Trang này giam cầm cố, ăn uống có người lo hết, nhưng Tĩ Vương có lời hứa từ trước, trừ phi Bắc Ưng Lãnh Lạc có thể ra thoát khỏi nơi huyệt đạo này, cứ việc lại tìm Tỉ Vương để mà trả thù hay liều mạng, còn không, sẽ phải sống suốt đời tại đây cho đến khi mãn kiếp! Trong Lãnh Ưng Trang, từ đó gặp luôn một kiếp tai ương, cả trên trăm mạng nô bộc trong trang đều bị câm hết, thần tình quái dị, muốn sống không xong muốn chết cũng không được.

Trang viện Lãnh Ưng vốn là một thế ngoại đào viên của miền quan ngoại sa mạc, các tay võ lâm khi phải vượt qua bãi sa mạc mênh mông, đều phải ghé vào đây để nghỉ chân, nhưng ngày nay, tất cả đều đã thay đổi, đây đã trở thành một nghĩa địa màu đen, vì màu đen là màu tiêu biểu của Tỉ Vương, nên chi tất cả mọi vật dụng trong Lãnh Ưng Trang đều được trang điểm thành màu đen hết, không có một sự phản quang, ban ngày cũng như ban đêm. Cả trăm tên nô bộc, đều bị ép mặc áo đen, sau khi uống thuốc, chúng đã mất bản tính đặc biệt của mình, sắc mặt như ngây dại, tất cả mọi động tác trở nên nhẹ nhàng và chậm chạp, chẳng khác nào như các bóng ma đang chập chờn theo sự sai khiến của ma quân.

Trong lúc đó, vị Tỉ Vương ma quân đã hóa trang nghiễm nhiên trở thành một vị Bắc Ưng Lãnh Lạc để xuất hiện công khai trên giang hồ, nhưng Tỉ Vương ma quân lại thường vắng mặt tại Lãnh Ưng Trang, nhưng cũng không hề lấy danh nghĩa của Bắc Ưng Lãnh Lạc để gây các vụ án tàn ác khác.

Vị Tỉ Vương ma quân không những tung tích quỉ xuất thần nhập mà lại còn giỏi cả về cách hóa trang, Bắc Ưng Lãnh Lạc biết mình không sao thắng nổi người này được, đành ôm hận ngồi trong hang huyệt này chờ đợi một kỳ tích xuất hiện, vì chính Bắc Ưng Lãnh Lạc cũng thừa hiểu rằng, nếu mình có thoát ra, cũng không làm sao tránh khỏi tai mắt của những tên chó săn của Tỉ Vương ma quân. Cuộc chờ đợi đã kéo dài ra suốt sáu năm trời và mãi đến khi Thượng Quan Linh đã kéo dài ra suốt sáu năm trời và mãi đến khi Thượng Quan Linh cũng bị giam vào trong mật đạo của Lãnh Ưng Trang!

Sau khi nghe hết đoạn sự tích của Bắc Ưng Lãnh Lạc kể, Thượng Quan Linh như si như tỉnh; trong lòng vô cùng kính phục vị đại hiệp này, nhất là với tấm thân tàn ma dại mà đã kiên nhẫn chờ đợi suốt trong sáu năm trời ở một nơi địa ngục ẩm thấp, trong cảnh âm u tịch mịch đau khổ ấy, đã không sao xóa mờ được ý chí quyết trừ quân gian ác, không thể nói đây không phải là một kỳ công! Nhắc đến chuyện trên giang hồ về sáu năm trước, vụ tranh chấp giữa Ngũ Hào Hắc Sơn và Thượng Hải Quân ở Sơn Hải Quan, đó là một vụ án đã làm chấn động dư luận khắp trong thiên hạ lúc bấy giờ. Thượng Quan Linh cũng biết kết quả cuộc giao tranh kịch liệt ấy, cuối cùng Thượng Hải Quân đã thí luôn mạng chung với anh em Ngũ Hào, nhân vật trong hai phái Hắc Bạch đạo chết cũng không ít. Bắc Ưng Lãnh Lạc sau khi kể xong câu chuyện, nét mặt tỏ ra vô cùng xúc động cảm thương!

Thượng Quan Linh cũng kể lại những việc trên giang hồ đã xảy ra trong sáu năm gần đây cho Bắc Ưng Lãnh Lạc nghe một lượt. Bắc Ưng Lãnh Lạc chăm chú nghe xong, bèn cho Thượng Quan Linh hay là, tên Tỉ Vương ma quân này dã tâm vô cùng, và những nhân vật trong Hắc Đạo bị y mua chuộc rất nhiều, và còn khá nhiều nhân vật hiệp nghĩa bị y bắt chẹt đành phải nghe theo lệnh của y!

Tên Tỉ Vương ma quân này vốn là người đa mưu túc trí tuyệt vời, luôn luôn cải trang hóa dạng, dưới tay lại có sẵn đám tử đảng, thay mặt y để giám sát hành động mọi người, sau đám tử đảng ấy, lại có các tay bí mật khác coi chừng, nghĩa là canh chừng nhau theo hệ thống từng từng lớp lớp và lẽ dĩ nhiên là không ai biết ai ngoài một cao thủ có thể đưa mình vào ngõ chết? Bởi tổ chức chặt chẽ nghiêm minh, các đàn em, hoặc trực tiếp hay gián tiếp, chưa có ai đã được thấy bộ mặt thật của Tỉ Vương ma quân ra sao, nếu có thấy chỉ toàn những bộ mặt đã được cải trang hóa dạng sẵn, hoặc là một tín vật, một đạo hiệu lệnh, và không ai dám chống lệnh! Nếu không, ắt khó giữ mạng sống. Nói tới đây, Bắc Ưng Lãnh Lạc tự nhìn nhận mình không phải địch thủ của Tỉ Vương ma quân. Nay chỉ còn cách tập trung hết các tay nghĩa hiệp trong thiên hạ để mà triệt hạ tên ma đầu ghê gớm ác đức này mới được. Trong sự chọn, xem ra chỉ có vị kỳ nhân được tôn là cao thủ đệ nhất trong thiên hạ là Đoạn trường nhân Độc chỉ Thôi Bác là người xứng đáng ra đảm nhiệm chức minh chủ võ lâm! Nhưng nay xem ra, Tỉ Vương ma quân đã ngấm ngầm chuẩn bị các bè phái của y để dự cuộc thịnh hội tại Bạch Linh Miếu vào ngày mùng một Tết đây, rất có thể thâm ý của Tỉ Vương ma quân khi mở cuộc khiêu chiến với nhóm người nghĩa hiệp miền Trung Nguyên cũng nên. Theo lời thuật lại của Thượng Quan Linh hay rằng: trong đêm ngủ ngoài bãi sa mạc ấy, bả vai là hành động kiệt tác của Tỉ Vương ma quân. Chắc là trong lúc vô tình nghe nói Thượng Quan Linh được ăn tiên hoa, binh khí không thể nào làm gì chàng được, Tỉ Vương ma quân không phục, nên mới dùng đến ngọn binh khí ghê gớm là Lãnh điện tỉ thủ để thử xem sao!

Với thủ đoạn thần xuất quỉ nhập như thế, đương nhiên Tỉ Vương ma quân đã hoàn thành một cách thuận lợi không bị ai phát giác, đồng thời vết thương Thượng Quan Linh lại không thấy máu và liền ngay lại sau khi đó. Chính vết thương ấy là triệu chứng của Lãnh điện tỉ thủ gây nên.

Nay đoán ra, việc mạo xưng Bắc Ưng Lãnh Lạc của Tỉ Vương là cốt để dò thăm tin tức của đám thầy trò Thượng Quan Linh đang mưu tính đến giải cứu Tây Đạo và Đông Tăng, đồng thời cũng tìm lão bà bịt mặt để trả thù, nhưng Thiên Si và Túy Đầu Đà đã bị giam hãm, còn lão bà bịt mặt chính là một trong số những bộ hạ trung tín nhất của Tỉ Vương, nay tương kế tựu kế, nhử hết thầy trò Thượng Quan Linh vào Lãnh Ưng Trang để hãm hại.

Nhưng tại sao lại ra tay để đối riêng với Thượng Quan Linh vậy? Bác ưng Lãnh Lạc ráng phân tích tìm hiểu, một ý nghĩa rùng rợn: Vì Thượng Quan Linh lúc này trở thành con người bất phàm vì ăn tiên hoa nên Tỉ Vương e kỵ ngại ngùng, nên ra tay trước là mạnh hơn. Nhưng nếu không giết Thượng Quan Linh, cũng không xong chuyện, chắc có lẽ Tỉ Vương ma quân cũng muốn bắt chước lối ẩm huyết (uống máu tươi) của Tả Pháp Thụ xưa kia chăng. Vị Tỉ Vương thế nào chả muốn công lực của Tuyết bi tiên hoa truyền sang người mình, nhất là trong tay lại có sẵn binh khí Lãnh điện tỉ thủ, công việc dễ như trở bàn tay.

Thượng Quan Linh càng nghe càng ớn lạnh, Bắc Ưng Lãnh Lạc lại cho rằng: Tỉ Vương vốn là người thông minh tuyệt vời, và rất có thể trong những thời gian tiếp xúc ngắn ngủi ấy, Tỉ Vương ma quân có thể bắt chước tất cả những cử chỉ cũng như lời ăn tiếng nói, và nay chắc chắn đã hóa dạng thành một Thượng Quan Linh giống đúng như tạc để cùng đi chung với nhóm Nam Bút đến Bách Linh Miêu. Và chính trong bữa tiệc đêm qua, Tỉ Vương chả đã nói là bận việc riêng, không thể nào đi chung được cùng chuyến, điều ấy đủ chứng tỏ Tỉ Vương sẽ xuất hiện với lối thế thân của Thượng Quan Linh. Bởi tên ác nhân này không thể cùng một lúc xuất hiện thành hai nhân vật được!

Nói vậy ra, Nam Bút tiên sinh, Liễu Mi, Sở Canh cả ba người này đều chưa phát giác âm mưu của Tỉ Vương đang đi cạnh họ chính là hóa thân của Thượng Quan Linh, trời ơi! Như thế chuyện sẽ tai hại đến chừng nào...

Thượng Quan Linh quýnh lên, đôi mắt chàng tối sầm lại rầm, một tiếng ngất té luôn xuống mặt đất... Nhưng đến khi mặt chàng đụng vào nền đất ướt và lạnh ấy, chàng lại hồi tỉnh lại ngay, nay chỉ còn mình với Bắc Ưng Lãnh Lạc là biết rõ âm mưu thâm độc này của Tỉ Vương ma quân. Bắc Ưng đã thành người tàn phế, đương nhiên không còn hy vọng đắc lực gì mấy, giờ chỉ còn trông cậy vào còn mỗi mình, làm sao lột trần âm mưu của Tỉ Vương ma quân để tránh cho thầy, cho người yêu, người bạn khỏi bị mắc mưu gian.

Thượng Quan Linh cố dồn hết tàn lực của trí óc, chàng cố gắng ngồi dậy, cất tiếng hỏi Bắc Ưng Lãnh Lạc rằng:

- Kính thưa tiền bối, từ đây lại Bách Linh Miếu, phải bao nhiêu lộ trình?

Bắc Ưng Lãnh Lạc rằng:

- Mau nhất cũng phải mất bốn ngày hành trình.

Bắc Ưng như chợt hiểu ngay câu hỏi của Thượng Quan Linh, nên lại bổ túc thêm rằng:

- Cuộc thịnh hội của Bách Linh Miếu vào mùng mười tết đây, đó chính là ngày quyết định tất cả mọi việc, nay mới là mùng một Tết, nếu chậm lắm anh cũng phải khởi trình vào ngày mùng năm Tết thì mới kịp được.

Thượng Quan Linh cố thử đứng dậy, nhưng chàng cảm thấy đầu óc nhức nhói khó chịu, trong mình buồn bực, toàn thân lảo đảo, mới bước được hai bước, lại đành phải ngồi ngay xuống vì chóng mặt. Chàng nản chỉ buồn thảm nói:

- Thưa Lãnh đại hiệp, vãn bối lúc này quả thật muốn chết quá!

Bắc Ưng Lãnh Lạc điềm nhiên khuyên rằng:

- Sao anh bạn trẻ lại nói thế! Đến thân tàn ma dại như tôi đây, còn đang cố vùng vẫy để sống, huống hồ anh là người còn nhiều tương lai rực rỡ đang chờ đợi. Sao vội nản chí thế!

Thượng Quan Linh đau khổ rằng:

- Nay bị giam hãm tại đây, tệ hơn nữa là công lực của vãn bối chưa khôi phục, không sao kịp để ngăn chặn âm mưu hiểm ác của Tỉ Vương, xem ra một trận tai ác khó lòng tránh khỏi, vãn bối nay biết xoay sở ra sao?

Thượng Quan Linh càng nghĩ càng quýnh, vì Nam Bút thầy mình, vợ chưa cưới Liễu Mi, Sở Canh, nay họ đang cùng đi chung với Thượng Quan Linh giả, mà đâu có hay? Làm sao mà tránh khỏi chuyện hung ác sẽ đưa đến cho họ, sợ nhiều khi bị hại mà vẫn còn chưa hiểu nguyên cớ tại sao là khác! Càng nghĩ chàng càng cảm thấy tuyệt vọng bi ai, và đầu óc lúc này chỉ còn nghĩ đến chết.

Chàng đưa tay rờ ngay cây Lệ thủy tinh kiếm bên mình để tính tự tử, nhưng nào còn thấy kiếm quí đâu nữa! Thì ra Tỉ Vương ma quân quả là tên ma đầu suy tính cẩn thận, đã đóng vai Thượng Quan Linh, làm sao có thể thiếu sót được một chi tiết quan trọng ấy? Thượng Quan Linh bực mình, nhưng chàng lại lập tức nghĩ ngay: lao đầu vào vách động đây cũng chết được lắm, nhưng ác nỗi lúc này toàn thân yếu như sên, đến chút sức nhỏ nhen này cũng không còn làm nổi!

Thượng Quan Linh đành thở dài não nề: trong bóng tối âm u của huyệt động, Bắc Ưng Lãnh Lạc không động đậy, hình như ông ta đang suy nghĩ gì, chẳng hề lên tiếng khuyên can hay an ủi Thượng Quan Linh. Một không khí nặng nề đang bao phủ xung quanh hai người, bỗng Thượng Quan Linh lên tiếng:

- Thưa Lãnh đại hiệp, ngài có biết tên khốn kiếp ấy đã cho vãn bối uống thuốc độc gì không? Sao vãn bối cảm thấy như không bao giờ còn khôi phục lại được sức lực của mình vậy?

Bắc Ưng Lãnh Lạc từ từ rằng:

- Tuy tôi không thể nào nói rõ tên chất độc của Tỉ Vương nhưng tôi nghĩ rằng đó là một thứ độc dược ghê gớm, đương nhiên bị nhốt trong này thì làm gì mà có thuốc cứu nổi...

Thượng Quan Linh bỗng lớn tiếng rằng:

- Thưa Lãnh đại hiệp! Vãn bối xin ngài giúp cho một việc, vãn bối xin ghi ơn muôn đời...

Bắc Ưng Lãnh Lạc rằng:

- Anh cứ việc nói, nếu sức lực của Bắc Ung này có thể đạt đến, quyết không trừ khước!

Thượng Quan Linh vẫn lớn tiếng:

- Thưa Lãnh tiền bối, chuyện vãn bối yêu cầu đây không có gì khó khăn lắm! Vì nay vãn bối đã chán nản và tuyệt vọng, duy chỉ còn tìm cái chết để giải thoát nỗi khổ lòng, vậy kính xin ngài hãy mở lòng từ bi, tặng cho vãn bối một chưởng. Vì công lực của ngài vẫn còn, và chuyện này dễ như trở bàn tay, vãn bối thành khẩn xin ngài tội nghiệp ra ơn cho!

Nhưng Bắc Ưng Lãnh Lạc đã khiến cho Thượng Quan Linh phải ngạc nhiên, chỉ nghe Bắc Ưng nói rằng:

- Nay công lực của anh đã mất, quả là một chuyện buồn, cuộc tai ác này quả không thể nào tránh khỏi. Theo tôi nghĩ, anh có sống, thêm đau khổ nhiều, nhất là những kẻ trẻ trung như anh, làm sao chịu nổi sự dày vò đau khổ của những ngày tháng liên miên buồn thảm thế, chẳng thà chết quách đi cho được việc...

Thượng Quan Linh nghe vậy, hiển nhiên Bắc Ưng đã có ý muốn giúp mình, chàng yên trí.

Bắc Ưng Lãnh Lạc lại rằng:

- Này anh bạn trẻ, ta sẽ làm vừa lòng anh, nhưng phải tìm một phương pháp nào mới được! Nếu muốn hạ chưởng đánh chết anh, anh cũng biết rằng nay ta đã thành người tàn phế, công lực thua xa trước, đồng thời anh đâu phải là kẻ thù gì với ta, lỡ ta không nổi được cơn ác khùng thực sự, chừng đánh ra một chưởng, khiến cho anh nửa sống nửa chết, chừng đó lại càng đâm khổ tâm thêm cho nhau là khác!

Thượng Quan Linh vội rằng:

- Vãn bối sẽ quì ngay trước mặt tiền bối, sẽ do đại hiệp phát chưởng đánh thẳng cánh vào ngực hoặc bửa thẳng ngay thiên linh cải, như thế chắc ăn trăm phần trăm, quyết không còn gì trở ngại...

Bắc Ưng Lãnh Lạc vẫn phản đối rằng:

- Như thế cũng không được, nếu đánh vào ngực, thế nào anh cũng bị thổ huyết mà chết, nếu bửa thẳng trên đầu chiếc sọ của anh sẽ bể tan tành, hai cảnh chết ấy đều rùng rợn dễ sợ cả. Anh cũng biết tôi suốt đời này, không còn ra khỏi huyệt động này, nếu anh chết rùng rợn kinh người như thế, anh bảo tôi làm sao không sợ thây ma của anh cho được, lỡ oan hồn anh về phá phách... Hai cẳng tôi đã mất, mà người chết đâu biết nghe lời kẻ sống bao giờ đâu?... Thôi! Thôi!... Tôi ngán ma lắm!...

Thượng Quan Linh cười khóc dở dang, chàng nghĩ Bắc Ưng Lãnh Lạc đáng lẽ tàn tật như thế phải tự tử từ lâu rồi mới phải, ấy thế mà vẫn còn quyến luyến cuộc sống! Lạ thật!...

Tuy chàng nghĩ vậy nhưng không nói ra, và lúng túng hỏi rằng:

- Thưa tiền bối... theo ý ngài... ngài có ý kiến gì?

Bắc Ưng Lãnh Lạc rằng:

- Ta có một cách, anh nằm ngay bên cạnh ta đây, và bạch ngực ra, ta sẽ ra tay điểm vào tử huyệt của anh, để sau khi anh chết, vẫn có thể giữ được một sắc thái tự nhiên và hiền hòa; như thế ta sẽ có cảm giác anh là một bạn thân đang nằm ngủ cạnh bên người ta, mà không phải là một thây ma!

Thượng Quan Linh chỉ cần chết cho chóng, bất luận là phương pháp gì cũng được, chàng nhận ngay lời, lết gần lại cạnh Bắc Ưng Lãnh Lạc, nằm ngửa và bạch ngay ngực ra chờ đợi. Lãnh Lạc giơ ngay ngón trỏ và ngón giữa ra để sửa soạn điểm vào tử huyệt, Thượng Quan Linh chỉ còn nước nhắm mắt chờ chết... Nhưng mãi vẫn chưa thấy Bắc Ưng ra tay, Thượng Quan Linh chờ đợi, và chờ đợi... chàng bất giác hé mắt ra nhìn thử, chỉ thấy Lãnh Lạc đại hiệp đang chăm chú nhìn mình, tay đang giơ lên, hình như còn đang tìm xem điểm vào huyệt nào mới đúng?

Chàng lại cố gắng nhắm mắt để chờ đợi, nhưng Lãnh Lạc vẫn chưa ra tay, suýt nữa Thượng Quan Linh đã buột miệng chửi, nhưng chàng vẫn cố chịu đựng, vì mỗi lúc một tăng thêm phần căng thẳng trong sự khủng hoảng tinh thần của chàng, khiến cho Thượng Quan Linh toát đầy mồ hôi và đã rên lên những tiếng nhỏ... và chàng đã ngất đi luôn. Bỗng chàng cảm thấy một bàn tay khác luồn ngay vào sau lưng mình, một cảm giác lành lạnh truyền ngay vào trong mình. Thượng Quan Linh lúc này lại tỉnh ngay trí, và chàng cho rằng chắc Bắc Ưng xích gần thân mình lại để dễ bề hạ thủ đây. Thôi! Mình sẽ chết tức tối giờ đây! Tuy lúc này, chàng không dám nghĩ thêm gì, nhưng óc chàng lúc này lại phức tạp vô cùng, bao nhiêu hình bóng và sự việc đã dồn dập đưa cả lại một lúc! Chàng cắn răng nhắm chặt mắt, chàng ức và rủa thầm, sao giờ phút này mình lại không ngất đi cho đỡ đau đớn, ác hơn nữa là vị Bắc Ưng Lãnh Lạc này, tại sao ra tay chậm chạp thế không biết... Nhưng cánh tay của Bắc Ưng Lãnh Lạc lại khởi sự ra sức truyền tới sau lưng của Thượng Quan Linh, chàng cảm thấy người mình như lại được nhích bổng lên một ít.

Có ai mà không sợ chết đâu? Chàng Thượng Quan Linh lúc này cũng khẩn trương đến cực độ, chàng có tỏ ra một khí khái của kẻ anh hùng để cố đè nén lòng hoảng sợ kinh hãi hồi hộp của mình, nhưng chàng không sao làm nổi. Chàng đã run như sốt rét, mắt tuy nhắm chặt, môi trắng nhợt, đầy mình toát mồ hôi lạnh, một thời gian chịu đựng quá sức dài, không phải là Bắc Ưng không muốn giúp đỡ mình, mà chính ông ta còn đang cố chuẩn bị cho mọi việc chu tất theo đúng lý tưởng của ông ta, nghĩa là sẽ dồn mình vào một cái chết rất thận trọng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.