Đoán Thiên Mệnh

Chương 94




Chuyện xảy ra bất ngờ vậy, tuy tôi đã biết anh ta sẽ có giây phút này thông qua việc nhìn tướng mạo, nhưng tiếng kêu thảm thiết ấy, dù là tôi hay bất cứ ai cũng đều phải dựng tóc gáy. Khí lạnh luân phiên chuyển động quanh tôi.

“A, cứu tôi… cứu tôi…” Quan tài phát ra tiếng cầu cứu kinh hoàng, có vẻ anh ta vẫn chưa chết.

Cao Cửu Nhật ở trên và người bạn còn lại mặt mày biến sắc! Cao Cửu Nhật nhanh chóng rọi đèn pin vào trong khe hở. Trong nháy mắt đó, dường như anh ta thấy được cảnh tượng gì đó vô cùng rùng rợn, mà tôi có thể nhìn rõ cơ bắp trên mặt anh ta đang co giật liên tục.

Anh ta rốt cuộc đã nhìn thấy gì?? Có phải là thi biến không?

“Cứu tôi… cứu tôi…” Người phía trong vẫn đang hét thảm thiết.

Cao Cửu Nhật cắn răng hô: “Cứu người!”

“Không cứu nổi anh ta đâu, đừng đâm đầu vô chỗ chết một cách vô nghĩa!” Dương Siêu lên tiếng nhắc nhở.

Đúng vậy, tướng mạo anh ta mới rồi chính xác là bước vào quỷ môn quan, bây giờ bị bắt xuống, đến thần tiên cũng khó cứu chứ đừng nói những người phàm tục như chúng ta?

“Nếu cả hai người họ cùng chết thì sao? Còn cơ hội nào không?” Cao Cửu Nhật nhìn Dương Siêu, bình tĩnh hỏi.

Dương Siêu ngay lập tức quay sang nhìn tôi và Diệp Thanh, yên lặng không lên tiếng. Ấy nhưng qua mấy giây lại nói:

“Nếu anh không chết thì có thể kết thành bạn với chúng tôi.”

Cao Cửu Nhật gật gật đầu

Tôi không nói gì. Nếu đã là bạn mà đi cùng nhau như vậy, thấy bạn mình gặp nguy, tôi nhất định cũng sẽ nhảy xuống.

Ùm! Cao Cửu Nhật không chút do dự cắn đèn pin, tay móc một lá bùa phong thủy rồi nhảy xuống!

“Tôi không làm, ông đây không lấy số tiền này nữa. Con rồng bên trong sống lại rồi, cái đuôi, tôi thấy đuôi rồng…” Một người mặt mày hoảng sợ nhảy từ trên quan tài xuống, thậm chí vì quá gấp mà té dập xuống đất.

Anh ta bò dậy liền vọt thẳng đi. Tôi nhìn người nọ một cái, nói thế nào nhỉ, trong lúc chạy, cung Mệnh anh ta đã đen đến độ không thể miêu tả nổi nữa rồi. Nói cách khác, anh ta trụ lại đây ắt vẫn còn đường sống, nhưng một khi chạy đi, vậy thì lời ban nãy của Cao Cửu Nhật tất linh nghiệm. Ai vào trận, chắc chắn chết không thể ngờ!

Anh ta chạy xa rồi.

Ba người bọn tôi liếc nhau. Đúng lúc này, bên trong quan tài có tiếng động như đánh nhau kịch liệt, giọng hét thảm thiết bỗng nhiên ngưng bặt, lộ ra vẻ quái dị không tả nổi.

Kịch chiến bên trong vẫn tiếp tục!

Bọn tôi đang trố mắt nhìn nhau thì phát hiện phía trên quan tài xuất hiện một cái tay đẫm máu, chúng tôi lại nhìn nhau, Dương Siêu lập tức gầm nhẹ:

“Cứu người, kéo anh ta ra ngoài!”

Tôi với Diệp Thanh lập tức leo về phía đó. Có thể thò tay ra nghĩa là vẫn còn cứu được. Một tay tôi nắm chặt quan tài, đẩy lực leo lên, tay kia nắm bàn tay đẫm máu của anh ta dùng sức kéo!

Diệp Thanh cũng leo lên giúp tôi, Dương Siêu thì nhảy lên nắp quan tài, lật tay lấy ra một cá bùa, hơi gằn giọng lẩm nhẩm:

“Thái Thượng lão quân chiếu lệnh, xuất lửa! Đi!”

Anh ta vừa dứt lời, lá bùa lập tức bùng lửa. Dương Siêu ném nó vào khe hở quan tài, bên trong thoáng chốc truyền ra tiếng rên!

Tôi và Diệp Thanh liều mạng dùng sức kéo Cao Cửu Nhật lên. Người anh ta đẫm máu, hai mắt trợn to, như thể vừa chứng kiến một chuyện vô cùng đáng sợ!

Tôi theo bản năng nhìn vào khe hở, da đầu tôi cũng tê buốt theo. Nhờ chiếc đèn pin Cao Cửu Nhật làm rơi bên trong rọi vào một điểm, tôi mới thấy được một cái đuôi tỏa đầy hắc khí.

Vảy của nó cái nào cái nấy to bằng cả bàn tay, là một cái đuôi rồng. Chẳng qua, thứ khiến tôi khiếp người là, đây không phải một con rồng hoàn chỉnh, nó chỉ có thân, đầu rồng chẳng biết đang ở đâu. Dường như nó đã bị chém mất đầu vậy…

Mà càng làm tôi rợn gáy hơn là, con rồng không đầu này ấy thế lại đang động đậy. Tựa như rắn bị chém mất đầu, cơ thể nó hãy còn giãy giụa, tình hình con rồng trong kia hiện cũng tương tự như vậy.

Phần ngực của nó có một vết rách đã lành. Chẳng lẽ gan của thần sông chính từ con rồng này? Nếu đúng là vậy thì thần sông đã đem đầu rồng giấu đi đầu rồi??

Người vừa nãy bị móng vuốt con rồng này kéo xuống, mặt mày đều bị sự sợ hãi che lấp, cũng không còn hơi thở nữa.

Chứng kiến cảnh này, tôi hoảng sợ không nhẹ. Mà Diệp Thanh cạnh bên cũng thấy, thành ra sắc mặt cũng tái mét.

“Mau nhảy xuống!” Dương Siêu lại gằn giọng!

Tôi với Diệp Thanh kéo Cao Cửu Nhật lên rồi chuẩn bị nhảy xuống, chính lúc này, tôi chợt trợn tròn mắt. Bởi vì mắt cá chân tôi bỗng xuất hiện móng vuốt rồng, nó bắt lấy chân tôi như vớ lấy đồ chơi. Tim tôi nhoáng cái muốn bay ra ngoài.

“Vèo!”

Tôi căn bản không thể chống cự nổi, thế là bị nó cưỡng chế kéo vào.

“Lý Dịch!” Dương Siêu và Diệp Thanh hãi hùng, cuống cuồng cùng gọi tên tôi. Trong khi tôi cứ như rơi từ lầu hai xuống, ngã vào quan tài!

Đuôi rồng đập mạnh vào cái nắp bị mở ra, oành! Nắp quan tài lập tức sập xuống, đóng lại 1 lần nữa. Thoáng chốc tôi cảm giác như trời sắp sập vậy.

“Không ổn, bật nắp quan tài lên. Diệp Thanh, mở lên nhanh!” Tôi nghe Dương Siêu kêu to bên ngoài, nghe Diệp Thanh đáp tiếng, cũng nghe được hai người họ dùng công cụ lần nữa cắm vào kẽ hở quan tài, dùng sức cạy nó lên.

Chẳng qua bây giờ bớt đi bốn người, hai người họ nào cạy ra được!

Hai người sốt ruột, cứ cót ca cót két cạy nắp quan tài.

Tôi trong đây lập tức bò dậy, móc kiếm gỗ đào ra. Con rồng này không có đầu, nghĩa là không có mắt, dù có là rồng thì cũng chả khác gì người mù. Bởi vậy, tôi không được hoảng loạn!

Tôi hướng đèn pin về phía nửa mình rồng. Dường như nó đang giãy giụa, bốn cái móng quẫy tới quẫy lui trong quan tài, trông không khác gì ruồi không đầu (ý nói chính con rồng này đang hoảng loạn vô cùng). Nó bắt người như vậy làm cơ thể người mới chết kia bị xé toạc ra, hình ảnh kinh khủng ấy khiến ai nhìn vào đều buốt cả da đầu!

Nhưng với tôi thì chẳng sao cả, thế nên tôi mới đâm ra nghi ngờ. Trong nháy mắt đó, đầu tôi bỗng hiện lên một suy nghĩ, con rồng này vào đây từ mười tám năm trước, mà mười bảy năm trước, mẹ lại đón tôi từ đây ra. Vậy có khi nào, chính con rồng này đã ôm tôi từ một nơi nào đó tới đây, sau đó giao cho Phượng Sở Lan không?

Có khi nào là vậy không?

Đầu óc thoáng chốc rõ ràng hơn chút, tôi bèn mở miệng hỏi:

“Ông là ai?”

Nửa mình rồng như nghe được tiếng, nó bất ngờ dừng lại, không quẫy đạp lung tung nữa. Nhưng rất nhanh, làm tôi giật mình hơn cả là, móng vuốt nó cứ cào qua cào lại đang bắt lấy thứ gì đó, sau đó cào lên vách quan tài. Không phải, nó đang viết chữ.

Tôi hít vào một hơi, lập tức hướng đèn pin về phía móng nó. Cùng với tiếng cào chói tai, tôi thấy nó thật sự đang viết chữ. Hơi do dự nhưng tôi vẫn chọn vẫn bước tới gần.

“Lý Dịch, Lý Dịch!” Tôi chợt nghe Dương Siêu kêu tên từ bên ngoài. Chắc là thấy quan tài không động tĩnh gì nên tưởng là tôi chết rồi đây mà.

Tôi bèn bảo mình không sao.

“Hừ, thằng nhóc cậu mạng lớn đấy! Ta cũng biết cậu sẽ không chết sớm. Đừng lo, bọn ta không bỏ cậu lại đâu. Bọn ta đang nghĩ cách mở nắp quan, cậu tự bảo vệ bản thân nhé.” Dương Siêu vội nói.

“Lý Dịch, chúng tôi đang cố. Tìm đồ bảo vệ mình đi, đợi chúng tôi cạy nắp ra!” Diệp Thanh cũng bày tỏ.

Tôi nói được, hai người họ liền tiếp tục cạy. Cót ca cót két, thứ tiếng này không làm tôi rợn người, mà lại ấm áp tự đáy lòng.

Lại nói, tôi bước lại gần, song không quá gần, bởi vì ánh sáng từ đèn pin đủ để tôi đọc được những gì nó viết.

Tôi nín thở. Móng vuốt của nó cào lên vách quan tài, cào ra từng chữ, từng chữ một. Nhưng do không có đầu, dẫn đến các nét chồng chất lên nhau, may là vẫn có thể đọc được đại khái. Nó viết:

“Giúp ta tìm đầu, ta sẽ nói cho ngươi biết…”

Thấy dòng chữ này, lòng tôi lập tức giật thót. Chẳng lẽ thật như tôi đoán?? Thân thế tôi có liên quan tới nó? Tám, chín phần là nó cảm nhận được tôi, cho nên mới không ra tay? Tôi tức khắc có cảm giác không nói nên lời. Tôi cần biết thân thế của mình rồi.

Tôi mới hỏi ai giết nó, móng vuốt nó liền cử động. Sau đó, tôi thấy nó viết ra bốn chữ, chắp vá lại lại với nhau thành: Thần sông Trường Giang!!

- Hết chương –


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.