Đoán Thiên Mệnh

Chương 38-39




Tôi vừa nhìn thấy con rồng này đã nghĩ đến 1 câu chuyện cổ xưa “Vẽ rồng điểm mắt”. Họa sĩ Trương Tăng Diêu thời nhà Lương đã vẽ 1 con rồng trên tường ngôi chùa An Lạc ở Kim Lăng, con rồng này sinh động, xuất thần như thật nhưng nhược điểm duy nhất lại là không có mắt, nói cách khác là do họa sĩ không điểm mắt cho nó. Có người hỏi ông rằng, có phải ông quên điểm mắt không, Trương Tăng Diêu đáp: “Điểm xong nó sẽ bay mất.” Tức là nếu ông ấy vẽ thêm mắt cho rồng thì nó sẽ sống động, bay đi mất.

[…]

*Đoạn này chỉ diễn giải câu chuyện “vẽ rồng điểm mắt” nên mình lược đi cho gọn ^^ nếu mọi người chưa đọc câu chuyện này thì có thể lên gg search nhaaa.

Câu chuyện “vẽ rồng điểm mắt” có thật hay không, tôi cũng không thể biết được vì dù sao thời của Trương Tăng Diêu quá xa rồi. Nhưng thật kì lạ, thật sự có 1 bức tranh như vậy sao? Tôi nghĩ là không thể nào nhưng mà bức tranh trước mặt tôi đây vẽ 1 con rồng sống động đến mức không tưởng nổi, mà nó lại không có mắt. Tôi nhìn chằm chằm vào khoảng trống trên mặt con rồng rồi nghĩ, có phải nếu giờ tôi vẽ thêm mắt cho nó, nó cũng sẽ biến thành thật rồi bay ra ngoài?

“Sao con rồng này lại không có mắt thế?” Quách Đình Đình vừa ngạc nhiên, vừa tò mò.

Tôi kể lại câu chuyện cổ kia thì cô ấy lắc đầu không tin:

“Không thể nào có chuyện thần kì như vậy được. Tôi không tin rồng có thật, rồng chỉ là do tổ tiên chúng ta tưởng tượng ra thôi. Cậu nhìn đi, sừng hươu, thân giống con rắn, móng vuốt thì giống móng vuốt đại bàng. Tất cả là do tưởng tượng mà ra, vốn dĩ rồng không hề có thật.”

Tôi cũng không biết trả lời thế nào. Suy cho cùng tôi đã nhìn thấy thỏ tinh, chuột tinh. Vậy rồng có thật hay không, tôi cũng không có cách nào biết được.

“Nhưng tại sao tôi cứ liên tục xuất hiện bên bờ sông?” Thái Mẫn khó hiểu.

Thật sự tôi nhìn tướng mạo cô ấy nhưng không nhìn ra nhiều lắm. Đây chắc chắn là vấn đề về âm dương gì đó rồi. Tôi do dự 1 chút rồi bảo cô ấy đưa tôi đến bờ sông nơi nhặt được bức tranh kia. Thái Mẫn gật đầu, nhỏ giọng hỏi tôi:

“Vậy sau khi ra ngoài, tôi có gặp họ không?”

Tôi nhìn cô ấy, tướng mạo của cô ấy cho thấy sẽ không gặp người vợ kia nữa. Nghe tôi nói xong, Thái Mẫn thở phào nhẹ nhõm. Cô ấy lại hỏi tôi làm cách nào giải quyết chuyện này. Tôi do dự 1 chút, cô ấy nhân lúc Quách Đình Đình không để ý mà lấy trong túi ra 1 xấp tiền nhét cho tôi, ánh mắt đầy mong đợi. Xem ra lúc nãy tôi dùng câu chuyện quả táo ra ám thị với cô ấy, cô ấy đã hiểu tường tận rồi. Tôi vô thức nhìn số tiền cô ấy đưa, chắc phải đến 3-4000 tệ. Tôi chợt thấy trong lòng lâng lâng. Cô ấy thấy tôi không nói gì, tưởng là tôi chê ít, nhưng thực ra là tôi đang tận hưởng cảm giác có tiền.

Cô ấy lại nhét cho tôi thêm 1 ít tiền nữa. Tôi cũng không khách sáo, cất tiền đi, lần này cô ấy đưa thêm 2000. Nếu giả sử hôm nay tôi không giải quyết được chuyện “vẽ rồng điểm mắt” này, thì hiện tại tôi cũng kiếm được 5-6000 tệ rồi, cộng thêm 1 vạn tệ (10.000) hôm qua nữa. Tôi giờ cũng là phú ông vạn tệ rồi đấy nhỉ.

Nhưng người phụ nữ này rất thông mình, dù thực chất vẫn có điểm yếu. Tôi vui mừng nói để tôi nghĩ chút xem. Cô ấy thở phào nhẹ nhõm:

“Đình Đình, đi thôi.”

“Đi, đương nhiên phải đi rồi, từ trước đến tay mình chưa từng gặp chuyện gì kì quái như vậy.” Quách Đình Đình nói, dường như có chút nóng nảy.

Không chần chừ nữa, chúng tôi xuống hầm gửi xe. Thái Mẫn lái xe đưa chúng tôi đến bờ sông kia, tôi cũng không quên cầm bức tranh đi.

Nhưng tôi bỗng thấy kì lạ, ngay cả Quách Đình Đình cũng vậy. Cô hỏi Thái Mẫn:

“Mẫn Mẫn, cậu đến nhà đại sư làm gì thế?”

Không sau, cô ấy đang đi về phía nhà tôi. Lẽ nào bức tranh cô ấy nhặt được là ở bờ sông chỗ tôi? Đây là trùng hợp sao? Nhắc đến sông, hôm nay tôi cũng ăn cháo gạo nếp nấu từ nước miếng của Long Vương đấy…

Mà cô ấy thật sự có thể nhặt được thứ như thế này sao? Tôi thấy ngạc nhiên thật.

“Đây là hướng về nhà đại sư sao?” Thái Mẫn kinh ngạc hỏi, rõ ràng là cô ấy cũng không ngờ lại trùng hợp đến như vậy.

“Ừm, nhà tôi ở chỗ kia.” Tôi chỉ tay.

Thái Mẫn nhìn 1 cái, hình như đang ghi nhớ, có vẻ như cô ấy vẫn phải đến tìm tôi.

Chúng tôi rất nhanh đã đến nơi rồi. Bên đường có mấy chiếc ô tô đang đỗ, sông chỗ chúng tôi rất nhiều cá nên cũng có không ít người đến câu. Thái Mẫn đừng xe, cả 3 chúng tôi xuống xe đi theo cô ấy. Nơi này không có gì đặc biệt.

地方没什么出奇的,就是一个小迂回的口子边上。

“Chính là ở chỗ này.” Thái Mẫn chỉ tay.

Tôi vừa nhìn đã thấy hơi ngờ vực. Nhà tôi ở đây, tuy tôi không hay ra bờ sông chơi nhưng cũng chưa từng nghe nói có người nhặt được đồ gì ở đây. Tôi nghĩ tôi không biết cách giải quyết chuyện này rồi, đành ném bức tranh tại đây, đoán chừng ngày mai nó sẽ quay về nhà của Thái Mẫn. Tôi thật sự không giỏi như các cô ấy nghĩ, tôi bèn bảo Quách Đình Đình gọi điện cho Dương Siêu, hỏi anh ta chuyện này phải làm sao, dù sao thì anh ta cũng sành sỏi hơn tôi.

“Anh ta hông bắt máy, nhưng không sao, tôi gửi tin nhắn cho anh ta rồi, bảo là cậu tìm anh ta, thấy tin nhắn thì gọi điện lại.” Đình Đình nói, tôi cũng chỉ biết gật đầu.

Tôi im lặng không nói, Thái Mẫn có chút sốt ruột nhưng cũng không giục tôi. Mà tôi cứ nhìn chằm chằm vào cô ấy, hi vọng tìm ra chút mạnh mối gì đó. Quả nhiên trời không phụ lòng người, hơn 10 phút trôi qua, cuối cùng cũng nhìn ra được 1 chút rồi.

“Ngoại trừ cô ra, ngày thứ 2 xuất hiện ở đây có phát hiện ra điều gì nữa không? Hay cô có mơ thấy gì không?” Tôi hỏi.

Thái Mẫn nghĩ 1 chút rồi lắc đầu:

“Không, lúc tôi tỉnh dậy thì không nhớ gì cả.”

Cung sinh mệnh của cô ấy có 1 tướng mạo tương thích với bức tranh kkia, nhưng kì lạ thật, sao cô ấy lại trả lời là không nhớ gì cả. Lông mày Thái Mẫn hơi bất cân xứng, như thế thiếu 1 thứ gì đó.

Thái Mẫn nhặt được bức tranh này, ngày hôm sau ngủ dậy thì thấy mình xuất hiện ở đây, có thể là thiếu 1 thứ, nói cách khác là cô ấy chưa nhặt hết. Ở đây vẫn còn thứ khác, ghép lại mới hoàn chỉnh.

Sau khi nghe tôi nói những điều này, Thái Mẫn rất ngạc nhiên:

“Lúc đó tôi thực sự không nhìn thấy thứ gì khác, nếu thấy thì tôi đã nhặt rồi!”

Như vậy tức là, có thể thứ kia ở dưới nước nên cô ấy không nhìn thấy?! Xem ra tôi phải xuống nước 1 chuyến mới có cơ may giải quyết được chuyện này. Tôi cởi giày, xắn quần định bước xuống nước. Nào ngờ 2 cô gái nhìn thấy vết thương ở chân tôi thì hoảng hốt bắt tôi đi bệnh viện. Mà giờ tôi cũng mới để ý, lạ thật, tôi đã ăn cháo gạo nếp nấu từ nước sông này theo lời Dương Siêu rồi mà sao không đỡ chút nào?

Dương Siêu nói dùng nước sông nấu gạo nếp, tôi làm theo đúng như vậy mà!

“Đại sư, cậu nên đến bệnh viện xem xem, tôi có bạn làm trong bệnh viện.” Quách Đình Đình nghiêm túc nói.

Tôi lắc đầu, loại thương tích này bệnh viên không chữa nổi rồi, tôi cũng không thể nói đây là do chất độc từ tử thi nên chỉ có thể gật đầu cho qua. Xem ra phải hỏi Dương Siêu xem tôi đã sai ở bước nào.

Tôi trực tiếp lội xuống nước, lần tìm trong bùn, nhưng tìm 1 lúc lâu vẫn không thấy có gì. Không lẽ tôi đã tính sai rồi, thật ra là không phải thiếu thứ gì cả? Tôi cứ tiếp tục tìm, trên bờ Thái Mẫn sốt rột hỏi tôi có thấy thứ gì không. Tôi lắc đầu bất lực, chuẩn bị lên bờ thì đột nhiên chân tôi chạm phải thứ gì đó khá cứng. Tôi đưa tay xuống lấy lên, dùng nước sông rửa sạch, đó là 1 chiếc hộp, phần nắp không viết chữ gì, nhưng không sao, cũng coi như có chút mạnh mối.

Tôi đưa hộp cho bọn họ, Đình Đình đưa tay đỡ lấy, còn tôi thì leo lên bờ. Tôi đi rửa chân tay sạch sẽ, đeo giày rồi đi tới:

“Có mở được không?” Tôi hỏi.

“Không mở được.” Quách Đình Đình đáp.

Tôi nói đây khả năng là món đồ còn thiếu, chỉ Thái Mẫn mới có thể mở được. Thái Mẫn lưỡng lự một chút rồi cầm lên, nhìn kĩ thì không khác gì mấy hộp bút cả. Nhưng vừa mở ra thì 1 vật rơi xuống đất. Tôi nhặt lên xem thì vô cùng choáng váng, đó là 1 cây bút lông bằng vàng, trên đầu có còn dính chút mực đen.

Thứ này có nghĩa là gì? Không lẽ là để Thái Mẫn điểm mắt cho con rồng trong bức tranh kia, để nó bay lên?

Tôi nghĩ không thể có chuyện thần kỳ như vậy được. Dù sao Thái Mẫn cũng không phải người họa sĩ truyền kì kia, cô ấy chỉ là một người bình thường. Làm sao mà có thể cầm bút lông lên, vẽ mắt làm con rồng này sống được? Lỡ như Thái Mẫn vẽ mắt bị lệch, một lớn một nhỏ khác nhau, kh rất buồn cười? Thậm chí là có thể vẽ ra con mắt không có đồng tử, cái này… với mù lòa có gì khác nhau đâu?

Tôi nhìn Thái Mẫn xem thế nào, cô ấy có vẻ kháng cự, căn bản không muốn đụng đến cái bút lông này. Có lẽ khoảng thời gian này cô ấy bị con rồng trong tranh hành hạ quá nhiều rồi nên không dám.

"Ây, Mẫn Mẫn, nhanh lên, cầm lấy bút vẽ qua qua đi." Quách Đình Đình thật sự không biết sợ là gì, lại còn thúc giục Thái Mẫn.

"Không muốn, mình sợ!" Thái Mẫn lắc đầu.

"Sợ cái gì chứ? Giờ đang ban ngày, còn sợ có quỷ sao?"

Sự thật là dù ma quỷ lợi hại thế nào, cũng không dám gây sóng gió vào ban ngày. Nhưng cái này có lẽ không liên quan đến ma quỷ? Tôi nghi hoặc, 1 lần nữa mở cuộn tranh ra xem. Con rồng này không có thay đổi gì, thế nhưng hốc mắt kia trống trơn, trông kỳ quái, loằng ngoằng, giống như là đang chờ đợi người nào đó vẽ mắt cho nó vậy. Tôi nhìn tướng mạo của Thái Mẫn vài lần, cũng không có thay đổi gì, vẫn có ám sắc, nhưng không nhiều lắm, cho thấy tình hình hiện tại không có gì nguy hiểm. Mặc dù như vậy, cũng không thể tùy tiện vẽ mắt cho con rồng này, lỡ như có chuyện gì quái gở xuất hiện thì sao? Cẩn thận lại công dã tràng, phải đợi Dương Siêu gọi điện thoại lại, không thể vội vàng.

"Mẫn Mẫn, nhanh nào, mình chụp ảnh cho cậu." Quách Đình Đình giục, còn lấy điện thoại ra. Nhưng Thái Mẫn vẫn cắn môi do dự.

Quách Đình Đình cứ một mực thúc giục thế này, Thái Mẫn đành cắn răng ngồi xổm xuống, nhặt cây bút lông trên mặt đất lên, tay run run đi về phía tôi, như thể muốn hạ quyết tâm vẽ mắt vậy. Chắc cô ấy cho rằng vẽ xong thì chuyện này sẽ được giải quyết, bức tranh cũng không hành hạ cô ấy nữa. Tôi vội vàng ngăn cản:

"Đừng có làm liều."

Thái Mẫn gật đầu. Quách Đình Đình có chút thất vọng, nhỏ giọng lẩm bẩm:

"Ban ngày không có chuyện gì đâu."

"Vẫn nên cẩn thận chút. Trước tiên cứ đợi điện thoại bạn tôi đã." Tôi nói.

"Được rồi, tôi qua bên đó xem người ta câu cá." Quách Đình Đình đi xem người ta câu cá cách đó không xa, có lẽ là sợ đợi chán.

Cô ấy đi rồi, Thái Mẫn bước đến hỏi tôi chuyện kia của cô ấy giải quyết như thế nào. Tôi nghĩ lại, chuyện kia của cô ấy thật ra không phải là dễ giải quyết. Dù sao cô ấy thật sự ngủ cùng chồng của người khác mới có công ty bây giờ, cái này là cô ấy sai, nhưng mà một tay chẳng thể vỗ thành tiếng. Sau khi cân nhắc, tôi nói:

"Cô dời khỏi đây là tốt rồi. Dù sao công ty của cô đã kiếm được không ít tiền, có thể đến nơi khác thành lập lại công ty mới. Năng lực cô có thì sợ gì."

Nghe tôi nói như vậy, Thái Mẫn đáp:

"Ừ, tôi sẽ tự cân nhắc." Cô ấy trầm mặc không nói, đương nhiên tôi cũng không nói nữa.

Nhưng xem tướng mạo thì thấy cô ấy vẫn còn do dự không quyết, tôi không can thiệp, để cô ấy tự mình suy tính.

Chúng tôi cứ tiếp tục chờ đợi, trời đã xế chiều, đợi mãi như vậy, mặt trời cũng xuống núi rồi. Trời tối dần, chuyện này càng khó giải quyết. Tôi thấy Quách Đình Đình xem người ta câu cá, có vẻ thích thú, quên cả thời gian. Tôi đành đi đến hỏi cô ấy Dương Siêu đã gọi lại chưa, cô ấy lắc đầu nói:

"Chưa, tôi vẫn đang chờ mà."

Tôi bảo cô ấy gọi cho Dương Siêu xem. Quách Đình Đình lấy điện thoại gọi, nhưng không thể nào liên lạc được, không có ai bắt máy. Tôi nói tiếp tục gọi, nếu không trời tối, tôi sẽ không giải quyết được chuyện này như vậy.

"Được." Quách Đình Đình nói không thành vấn đề, rồi cô ấy tiếp tục gọi.

Tôi cúi đầu nhìn mắt cá chân của mình, có chút đau nhức. Không cần nhìn thêm cũng biết nó không thuyên giảm mà còn ngày càng nghiêm trọng hơn, tôi đã làm mọi thứ theo lời Dương Siêu, dùng nước sông nấu gạo nếp, rốt cuộc là bước nào có vấn đề?

Tôi đang cảm thấy kỳ lạ thì đột nhiên sửng sốt:

"Thái Mẫn! Cô đang làm gì vậy?? Mau bỏ xuống!"

Tôi nhìn thấy Thái Mẫn, tự cầm bút lông, tự ý vẽ mắt, giống như bị trúng tà vậy. Tôi vội vàng chạy tới. Cô ấy đã dùng bút lông vẽ xong một con mắt, đang chuẩn bị vẽ nốt con mắt thứ 2. Con mắt này rõ ràng được vẽ rất bình thường, nhưng lại có cảm giác sắc bén kỳ lạ. Điều này làm tôi kinh hãi. Thực sự có thể vẽ thêm để hoàn thiện sao?

Tôi vội vàng giữ lấy tay cô ấy:

"Thái Mẫn, cô đang làm gì vậy?"

Thái Mẫn rất khỏe, giãy dụa đứng dậy, một cước đá văng tôi ra ngoài. Tôi đau đến nhe răng trợn mắt, đứng lên thì nổi da gà, đôi mắt Thái Mẫn có tơ máu đỏ, thật sự trúng tà roòi sao? Lòng tôi nóng như lửa đốt. Thật ra thầy xem mệnh chúng tôi cũng có phương pháp trấn tà, nhưng đạo hành tôi chứ đủ, trong người không có "tướng khí", nếu có thì dùng tướng khí khắc chế tà là không vấn đề gì nữa. Chỉ tiếc, hiện tại tôi chưa có năng lực này.

"Nguy rồi! Quả nhiên là do mặt trời đã xuống núi hoàn toàn!" Tôi vội vàng chạy tới.

Quách Đình Đình thực sự đã nói đúng, ban ngày ma quỷ không dám ra, nhưng trời vừa tối liền thò mặt ra ngoài.

Thái Mẫn nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt đỏ như máu, một người đàn ông như tôi mà đánh không lại cô ấy? Tôi tiến lên một bước, nắm chặt tay cô ấy, tuyệt đối không thể để cô ấy vẽ thêm một con mắt khác. Thái Mẫn vùng vẫy điên cuồng, sau khi bị trúng tà, sức mạnh cô ấy lớn đến kinh người, thoáng cái đã ném tôi ra, chuẩn bị tiếp tục vẽ. Đương nhiên tôi không thể để cô ấy tiếp tục làm như vậy được, tôi tức tốc chạy lại.

"A, điện thoại gọi được rồi. Hai người đang làm gì vậy? Sao lại đánh nhau? Này, đại sư!"

Quách Đình Đình chạy đến, cô ấy nghĩ tôi đánh Thái Mẫn nên rất tức giận kéo tôi ra. "Đại sư, cậu đánh bạn tôi làm gì?"

"Mau tránh ra!" Tôi vội vàng đẩy cô ấy ra.

"Cậu đừng đánh bạn tôi!" Quách Đình Đình vẫn kéo tôi, Thái Mẫn thừa cơ đạp tôi một cái, tôi ôm bụng ngồi xổm xuống như một con tôm. Cơn đau làm tôi muốn ngất lịm đi. Thái Mẫn đi giày cao gót, một nhát này suýt chút nữa xuyên thủng bụng tôi.

"Thái Mẫn, cậu... A!!!" Quách Đình Đình bị dọa đến luống cuống, thoáng run lên: "Mẫn Mẫn, mắt cậu sao lại đỏ như vậy? Cậu bị trúng tà rồi sao?"

Quách Đình Đình sợ tới mức mặt mũi trắng bệch. Bộp một tiếng, điện thoại rơi xuống đất, tôi còn mơ hồ nghe thấy từ trong điện thoại có giọng nói "Alo, alo..." Thái Mẫn phớt lờ cô ấy, cầm lấy bút lông muốn tiếp tục vẽ. Tôi vội vàng đứng lên, giật lấy điện thoại trong tay Quách Đình Đình hỏi:

"Dương Siêu, có một người phụ nữ bị trúng tà. Tôi phải làm thế nào?"

Tôi thầm thở phào, giọng nói Dương Siêu kinh ngạc, nhưng lập tức trở nên nghiêm túc: "Cậu có chắc chắn là trúng tà thật không?"

Tôi nói chắc chắn.

"Bình thường trúng tà là do ma nhập vào người, cậu xem cô ta có bóng không, ma nhập vào người đều có hai cái bóng. Cậu xem xem!"

Tôi làm gì có thời gian xem cái này chứ? Tôi tiến lên, dùng tay còn lại nắm lấy bút lông trong tay Thái Mẫn. Thái Mẫn nhìn tôi chằm chằm, một tay bóp cổ tôi, sức mạnh ấy khiến tôi cảm giác như mình bị ngạt thở rồi vậy. Tôi ho khan, mắt liếc xuống thấy trên mặt đất, lúc này trời đã tối rồi, nhưng thật sự có thể mơ hồ thấy được bóng của Thái Mẫn. Nếu như không phải cổ bị bóp nghẹn, tôi đã sớm kêu lên rồi, vì thật sự có… hai cái bóng!! Một là của Thái Mẫn, một cái còn lại là bóng của đàn ông. Bởi vì hình dạng hoàn toàn khác nhau, cái này chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra. Bóng của Thái Mẫn không nhúc nhích, chủ yếu là bóng của người đàn ông này đang dùng tay bóp cổ tôi. Chuyện quỷ dị như vậy, lông tóc toàn thân tôi dựng hết cả lên. Trong phút chốc, tôi kinh ngạc, cái bóng này là của ai? Hắn nhập vào người Thái Mẫn từ lúc nào? Hắn muốn làm gì?

Tôi ho khan kịch liệt.

"Lý Dịch! Thấy không?" Điện thoại đã bị rơi trên mặt đất, tôi cảm thấy hai mắt tối sầm, ho khan:

"Có thấy!"

"Cậu là thầy xem mệnh, trong cơ thể ít nhiều có tướng khí, mau cắn ngón tay giữa, điểm vào mi tâm của cô ta, phải nhanh lên!!" Khả năng Dương Siêu nghe ra âm thanh tôi ho khan khó chịu, anh ấy sốt ruột nói.

Tôi cố gắng bỏ ngón tay vào trong miệng, sức mạnh kia làm tôi cắn ngón tay cũng khó khăn. Tôi phải dùng hết sức lực của mình, cắn mạnh 1 cái, vị máu hơi tanh ngọt khiến tôi tỉnh táo lại, mở to mắt, giơ ngón giữa dính máu lên, nằm giữa hai mắt đỏ ngầu của Thái Mẫn chính là điểm đó!

- Hết chương 38+39–


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.