Đoán Thiên Mệnh

Chương 192-193




Thần sông hít sâu một hơi, lập tức dùng trường kiếm trong tay ra đỡ nhưng di chứng của việc đốt cháy tuổi thọ làm cô ấy trở nên yếu hơn hẳn, cô ấy bị lão già kia đánh bay ra xa 7-8 mét mới đứng vững lại được.

Khuôn mặt tái nhợt của thần sông xuất hiện những nốt đỏ lạ thường, khóe miệng rơm rớm máu. Chiến đấu suốt 1 thời gian như vậy, giờ cô ấy như không cầm cự được nữa. Đôi mắt thần sông đục mờ như hoàn toàn mất đi ánh sáng, bàn tay cầm trường kiếm cũng bị cắt chảy máu ròng ròng.

Lão già cười lạnh 1 tiếng, thân hình lại lóe lên, vụt một cái xuất hiện ngay trước mặt thần sông.

“Trước khi tuổi thọ của ngươi kết thúc, ta sẽ lấy nhân thần tâm của ngươi.” Lão ta cười to haha, con dao găm trong tay đã giơ lên.

Hắn ta thật sự sắp lấy đi trái tim của thần sông rồi… Mà vẻ mặt của thần sông lại bình tĩnh lạ kì, khi cô ấy chuẩn bị chặn đòn thì tôi đã lao lên. Bởi vì đã hấp thu tương khí của mẹ mà tạm thời tôi đã trở thành đoán mệnh sư cấp 10. Đạo hạnh này làm tốc độ của tôi đạt được cực điểm, tương khí trong cơ thể cũng sục sôi hơn bao giờ hết.

Tròn nháy mắt tôi đã vụt đến trước mặt thần sông, bồi cho lão già kia 1 cú đấm mà chính tôi cũng cảm nhận được mạnh đến cơ nào…

“Ngươi!!”

Lão ta lộ rõ vẻ bàng hoàng không tin, lão giơ tay chống lại, đẩy cú đấm về phía tôi. Tôi cảm thấy cơ thể run lên nhưng tôi cố nghiến răng chịu đựng. Sức mạnh của ông ta thật tuyệt vời, cơ thể đang đau đớn, mà trên mặt lão cũng có một vài nốt đỏ bất thường nhưng trong nháy mắt đã biến mất.

Cánh tay lão gồng lên, 2 chúng tôi tách ra. Lão ta nhìn chúng tôi một cách thâm hiểm rồi cười nhạo:

“Khá lắm, khá lắm. Ta vốn dĩ muốn để ngươi trở thành nhân long-đoán mệnh sư cấp 10, càng có lợi cho phương thuốc của ta. Chỉ tiếc là tư chất của ngươi quá tồi, nếu không phải ta giúp thì giờ vẫn đang loanh quanh ở cấp 4 cấp 5. Nhưng không sao, giờ thì ổn rồi, dù ngươi đã nâng cao đạo hạnh rồi thì cũng miễn cưỡng coi là đoán mệnh sư cấp 10, coi là đủ dùng rồi.”

Tôi nhìn chằm chằm vào hắn, trong thế sẵn sàng bảo vệ thần sông ở phía sau. Tôi thấy hơi thở thần sông yếu ớt lắm rồi, có lẽ cô ấy không sống được bao lâu nữa, tôi quay đầu nhìn cô ấy một cái. Tôi không dám chậm trễ nữa vì đạo hạnh của tôi không giữ được bao lâu, tôi phải xông lên, nếu không hôm nay tất cả sẽ bỏ mạng ở đây.

“Hừ, đồ không biết lựa sức mình.”

Hắn ta khịt mũi chế nhạo tôi, con dao trong tay vung ra nhưng rôi đã nhanh chóng nhé tránh được. Thực lực của đoán mệnh sư cấp 10 đúng là không xem thường được. Lão ta cau mày:

“Tự tìm đường c.hết.”

Tay hắn đánh ra 1 lực kinh hoàng làm tôi không kìm được mà lùi về sau mấy bước, cả người tôi như quay cuồng. Nhưng tôi nghiến răng nghiến lợi xông lên, lửa giận trong lòng cũng bốc lên ngùn ngụt làm sức chiến đấu càng lớn.

Hắn ta đã chặt tay mẹ, làm Hồ Thanh Từ, Thần Sông, Tiểu Phượng Hoàng bị thương nặng, vậy thì, hôm nay, tôi sẽ liều mạng với hắn.

Vì trong tay hắn có dao nên tôi không thể tiếp cận tại cự li quá gần vì dao của hắn sắc quá. Lúc lòng tôi như trùng xuống thì giọng nói thần sông truyền tới:

“Nhận lấy, lần này mà còn rơi xuống đất thì cậu không xong với ta đâu.”

Thần sông ném trường kiếm của cô ấy cho tôi, tôi bắt lấy ngay lập tức. Chà, thanh kiếm này nặng thật đó, chắc chắn không phải thanh kiếm tầm thường, nếu không làm sao mà chặt được đầu rồng với đọ lại được con dao kì bí trong tay lão già kia chứ.

Tôi không biết dùng kiếm như thần sông, chỉ có thể dùng đỡ lấy từng đòn từ con dao găm của tên kia, như vậy thì tôi có thể dùng tay còn lại tấn công hắn.

Tiếng dao kiếm va vào nhau leng keng, tim tôi đập loạn xạ, kĩ thuật của lão ta tốt quá, suýt nữa cắt cổ tôi mấy lần. Mà lão ta thì cứ cười chế nhạo tôi mãi thôi.

Vù…

Đột nhiên, một trận cuồng phong thổi tới, là tiểu Phượng Hoàng. Lúc này cả người còn bé tràn đầy lửa nộ, mẹ bị chắt đứt tay đã khiến con bé nổi cơn điên cuồng. Trận cuồng phong lao về phía hắn ta như con dã thú mãnh liệt, vậy mà hắn chỉ cau mày rồi giơ dao lên chém một nhát. Trận cuồng phong lập tức bị chẻ làm đôi. Tôi nhân cơ hôi này mà vung kiếm, lão ta cười lạnh rồi đỡ lấy. Dao kiếm va vào nhau tóa lửa. Tôi lại tiếp tục dồn sức tấn công, nắm chặt trường kiếm rồi liên tiếp chém vào lão. Tia lửa liên tục bắn ra khiến sắc mặt hắn khó coi vô cùng.

Đột nhiên, Tiểu Phượng bỗng từ đâu lao tới, hất văng lão già khốn khiếp lên không trung, bay xa đến 7-8m. Ấy thế mà lão ta có thể tiếp đất không chút thương tích nào.

Nhưng ánh mắt của hắn như lạnh đi, dường như bị chúng tôi chọc tức:

"Đủ rồi, lũ nhãi nhép, ta sẽ giết hết các ngươi!!"

Khí tức trên người hắn thực sự bốc lên cuồn cuộn, tôi sửng sốt vô cùng, rốt cuộc hắn mạnh đến mức nào??

Hắn biến mất trong nháy mắt, ngay sau đó đã vụt tới trước mặt tiểu Phượng Hoàng như một bóng ma, như muốn dùng dao đâm thẳng vào con bé. Tiểu Phượng Hoàng không hề sợ hãi, con bé bình tĩnh vô cùng. Cảnh tượng này làm tim tôi như muốn nhảy ra ngoài. Tôi vội vàng chạy tới, lần này Tiểu Phượng Hoàng nhất định sẽ chế.t mất!

Tôi tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra, tôi muốn đưa tất cả bọn họ ra khỏi đây!

Trường kiếm trong tay tôi đã phóng ra, nếu như lão ta nhất định muốn đâm chết tiểu Phượng Hoàng, vậy thì hoặc là hắn chết hoặc là sẽ bị thương không nhẹ!

Quả nhiên khi tôi làm vậy, hắn cau mày, con dao găm trong tay dừng lại, đổi hướng ngay lập tức phản công, hất văng thanh kiếm dài mà tôi đã phi tới. Trường kiếm vang lên một tiếng rồi rơi “keng” xuống nền băng lạnh lẽo.

Tôi chớp lấy cơ hội này, xông lên nhặt rồi hướng về lão ta mà đâm. Lão ta không hề nao núng mà nhanh chóng tránh được cú đâm của tôi, đồng thời đưa con dao găm ra. Lòng tôi tràn đầy phẫn nộ, giơ nắm đấm về phía hắn. Đi c.hết đi!!

Bụp!

Trên mặt lão ta hiện ra tia đau đớn, lão tức giận chống cự, ngoan cố muốn dùng dao găm đâ.m Tiểu Phượng Hoàng 1 nhát. Tiểu Phượng Hoàng bay ra rồi rơi xuống đất, máu trên người chảy đầm đìa, con bé nằm bất động trên mặt đất.

Lông trên người tôi dựng hết lên, con bé... chế.t rồi sao?

Tầm nhìn của tôi bị mờ đi. Con dao trong tay lão ta quá mạnh nên Tiểu Phượng Hoàng mới làm như vậy, muốn hứng trọn lấy con dao để hắn mất kiểm soát.

Mà tôi giờ không còn kiểm soát được cơn giận trong lòng nữa.

“Đồ nhãi con, dám phản kháng, hôm nay ta cho các ngươi ch.ết cùng nhau.” Lão ta tung ra một cú đấm giận dữ.

Tiểu Phượng Hoàng không nhúc nhích khiến tôi đau lòng đến cực điểm, lửa giận khiến tôi lập tức phản ứng lại được cú đấm của hắn. Tôi cũng giơ nắm đấm ra chống lại, cơ thể tôi đau đớn thống khổ vô cùng nhưng vẫn không sánh bằng nỗi đau mất đi tiểu Phượng Hoàng.

Lão ta đánh gục tôi bằng một cú đấm, tôi phun ra một ngụm máu. Tương khí trong người tôi cũng sôi lên, đây có nghĩ là tôi sắp rời khỏi trạng thái tốt nhất này rồi. Đạo hạnh sắp không còn nữa, tôi phải nắm lấy cơ hội này để giáng cho lão ta 1 cú.

Tôi hít một hơi thật sâu, và huy động tất cả khí trong cơ thể vào lòng bàn tay, sống hay chết là nằm trong đòn này! Tôi vùng dậy, dùng hết sức lao tới, lão ta cười lạnh, tôi bèn lấy hết sức bình sinh, đấm vào lão 1 cái trút giận.

Bụp!

Lão ta giơ 2 tay chống cự, cánh tay tôi đau đớn vô cùng, tôi nghiến răng chịu đựng, mang hết tất cả sức lực dồn vào cú đấm này.

Lão ta lộ ra vẻ mặt vừa đau đớn vừa kinh ngạc mà lảo đảo lùi về sau:

“Ngươi...”

Lão ta phun ra một ngụm máu, nhìn thấy cảnh này lòng tôi trở nên phức tạp, chẳng lẽ tôi lại mạnh đến mức có thể làm lão ta trở nên như thế này?

Tôi cảm thấy tương khí trong người không còn bao nhiêu, đạo hạnh cũng giảm xuống, tôi giờ chỉ còn là đoán mệnh sư cấp 9 mà thôi. Tôi vẫn có thể chiến đấu được, có chế.t cũng phải lôi hắn theo. Như vậy ít nhất bốn người bọn họ còn có thể sống sót. Tôi vội xông lên, lão già khốn khiếp kia lau máu nơi khóe miệng rồi cười mỉa mai:

“Không có ai là đối thủ của ta cả, không có AI!!”

Tôi cũng đã lao lên, tập hợp chút tương khí còn lại trong cơ thể, ra 1 cú đấm nữa. Lão ta cười lạnh, giơ tay chống cự.

Bụp!

Hai cú đấm va vào nhau, hắn lảo đảo lùi lại, phun ra máu, tôi thì như quỳ hẳn xuống, cơn đau trên người khiến tôi như muốn ngất ngay lập tức. Lão ta cười to:

“Ch.ết, các ngươi phải…”

Lúc này, tương khí trong cơ thể tôi đã cạn kiệt gần hết nhưng tôi thật sự không ngờ rằng tôi đã dốc toàn lực nhưng cũng chỉ làm lão ta bị thương nặng chứ không thể giết được lão.

Tôi không sợ, không hề sợ hãi, tôi vẫn đang cố tìm cách, tôi muốn đồng vu quy tận với lão ta, ít nhất như vậy có thể để họ sống sót ra ngoài.

Cơ thể tôi đau nhức, nhưng chỉ có thể cắn răng chịu đựng, đạo hạnh đang giảm xuống dần dần, cuối cùng giảm xuống đoán mệnh sư cấp 6. Hồ Thanh Từ vẫn không nhúc nhích, Tiểu Phượng Hoàng cũng không động đậy, còn mẹ bị chặt đứt cánh tay đang hấp hối...

Trận chiến này rất thảm khốc, nhưng tôi vẫn còn cơ hội! Tôi cắn chặt răng xông lên!

Không được sợ hãi!

Lão già nở nụ cười lạnh lùng u ám đưa tay lên, nếu lão ta định một quyền giết chết tôi thì tôi chỉ hơi tiếc nuối thôi.

Tôi cố hết sức mình chống lại lão! Tôi biết tôi không thể đỡ được một quyền của lão, tôi biết!

Ngay khi tôi đang cận kề cái chết, tiếng nói thần sông truyền vào tai tôi:

"Ta nói rồi đấy, kiếm của ta lại rơi xuống đất thì cậu liệu hồn!"

Giọng nói của cô ấy vừa dứt thì sau lưng lão già lóe lên một bóng người, một thanh trường kiếm sắc bén cắm phập vào ngực lão già!

Khuôn mặt lão ta đông cứng như không dám tưởng tượng, lão ta chật vật quay đầu nhìn lại:

"Ngươi... Ngươi còn dám thiêu đốt tuổi thọ? Ngươi không muốn sống nữa sao?"

Tôi phát hiện ánh mắt cô ấy đã mờ đục đến mức không còn ánh sáng nữa, đây là lần thứ hai cô ấy thiêu đốt mấy năm tuổi thọ còn sót lại để có thể gia tăng tốc độ, đâm thanh trường kiếm vào ngực lão già sao??

"Vẫn muốn sống, nhưng lời ngươi vừa nói làm ta rất hài lòng, ta nghĩ bây giờ ta khá là vui vẻ đấy." Thần sông lạnh lùng nói.

"Ngươi..."

Sắc mặt lão già biến đổi liên tục, từ dữ tợn thành sợ hãi. Phụt, thần sông rút thanh kiếm rướm đầy máu ra, cơ thể lão già run rẩy, máu tươi chảy ròng ròng!

"Quên mất, ta rất thích chém đầu kẻ khác!" Trường kiếm trong tay thần sông chợt lóe, lão già trợn to hai mắt, trên cổ lão ta xuất hiện một đường tròn, “bịch”, đầu lão ta rơi xuống đất.

Cơ thể lão ta co giật mãnh liệt rồi mới từ từ ngã xuống đất, hoàn toàn không thể nhúc nhích được nữa.

Tôi đứng đó ngớ người. Khi tôi sắp bỏ mạng thì thần sông đã ra tay giết chết lão ta.

Hừ!

Thần sông chống cả cơ thể trên thanh trường kiếm, tôi vội vàng chạy qua đỡ lấy:

"Cô, cô..."

"Công khai quăng kiếm của ta hai lần, những hai lần..." Tôi đỡ thần sông ngồi xuống dựa vào tảng băng.

Tôi vội vàng nói cô ấy đừng nói nữa, hơi thở cô ấy rất yếu ớt, tôi không biết cô ấy có thể sống tiếp được bao lâu nữa. Cô ấy bảo tôi đi xem Tiểu Phượng Hoàng đi, tôi gật đầu rồi vội vàng chạy đến chỗ Tiểu Phượng Hoàng, trên người con bé vẫn còn cắm con dao của lão già.

Tôi run run ngồi xuống cảm nhận hơi thở con bé.

"Nha đầu." Mẹ đang trong cơn hấp hối cũng đi tới, tim tôi như ngừng đập chạm vào cơ thể con bé. Khi cảm giác được hơi ấm cơ thể nó, phát hiện vẫn còn mạch đập yếu ớt, tôi vui đến mức rơi nước mắt.

"Con bé còn sống, còn sống." Tầm nhìn của tôi nhòe đi.

"Ừm." Mẹ hít một hơi thật sâu rồi thổi nhẹ vào người Tiểu Phượng Hoàng, con dao bị bay ra, vết thương liền lại.

Nếu con bé có thể sống được, tôi thật sự không biết phải nói gì. Vì nếu không phải Tiểu Phượng Hoàng đỡ lấy con dao của lão già thì mấy người chúng tôi chắc chắn đều phải chết.

Tôi hỏi mẹ cánh tay mẹ thì sao? Bà ấy liếc nhìn cánh tay đã cụt mất của mình rồi nói:

"Có thể sống được là may mắn lắm rồi..."

Lòng tôi nặng nề.

Hồ Thanh Từ vẫn không nhúc nhích, tôi chạy tới đỡ cô ấy dậy, phát hiện cô ấy vẫn còn thở, chẳng qua là bị lão già đánh trọng thương nên hôn mê thôi, chắc là cũng sắp tỉnh lại rồi.

"Tần Thanh, bây giờ cô có thể hành động được rồi." Mẹ chợt nói.

Tôi quay lại nhìn thần sông, cô ấy vẫn luôn đi tìm nguyên liệu của thuốc trường sinh, bây giờ đã có thể rồi, dù gì cô ấy cũng có thể tìm nhân thần tâm ở những người khác.

Nhưng cô ấy phải dùng đến thứ này vì cô ấy sắp tận mệnh rồi. Thần sông không nói gì.

Tôi và mẹ đều đang nhìn cô ấy. Lúc này, tôi và mẹ căn bản là chẳng còn sức lực để phản kháng nữa, chớ nói chi là Tiểu Phượng Hoàng và Hồ Thanh Từ đang hôn mê.

Cô ấy có thể giết chúng tôi, lấy nguyên liệu, giải quyết vấn đề thọ mệnh nan giải của cô ấy. Bây giờ cô ấy có thể hoàn thành chúng một cách dễ dàng.

"Phương thuốc này còn cần cả ta nữa nên thôi, quên đi, ta không luyện chế nó được." Thần sông lắc đầu, giọng nói nhẹ nhàng, giọng điệu mang theo sự bất lực bình tĩnh, như là đã nghĩ kĩ rồi.

Mẹ vô cùng ngạc nhiên:

"Tôi thật lòng muốn cô trường sinh, tốt hơn rất rất nhiều là để cho lão kia..."

"Đúng, trái tim nhân thần của cô cũng có thể tìm những người khác thay thế." Tôi do dự rồi nói.

Thần sông liếc mắt nhìn tôi, cô ấy chống kiếm đứng dậy nói:

"Quên đi, quên hết đi..."

Cô ấy lắc đầu, yếu ớt chống kiếm rời khỏi đây, bóng lưng rất cô đơn.

Tôi lập tức chạy tới:

"Đi cùng nhau sẽ tốt hơn."

Cô ấy bị thương thành như vậy có thể chết bất cứ lúc nào, tôi rất lo lắng.

"Không được, ta phải về nhà, ta không muốn ở lại đây."

Thần sông lắc đầu đi ra ngoài, ý cô ấy là cô ấy không muốn chết ở đây sao? Tôi lưỡng lự muốn đi cùng cô ấy nhưng tương khí trong cơ thể đang cạn dần sức lực làm tôi không thể đi được nữa. Tôi chỉ biết thẫn thờ ngồi trên mặt đất nhìn thần sông rời khỏi đây. Cô ấy vừa đi vừa chống kiếm, không hề dừng lại một bước nào.

Tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn mà không làm được gì. Sau rồi tôi mệt mỏi nhắm mắt lại. Tôi mơ một giấc mơ, mơ thấy một mình thần sông tóc trắng trên núi Thiên Sơn, xung quanh cô ấy chẳng có ai cả.

Cô ấy cứ vậy mà bước đi.

Không đã qua bao lâu, tôi choàng tỉnh lại, tôi vội vàng ngồi dậy, phát hiện tương khí trong cơ thể mình đã khôi phục, nhưng vẫn đang ở cảnh giới của đoán mệnh sư cấp 6, điều ấy không thể thay đổi được.

Tương khí của mẹ chỉ có thể giúp tôi thăng cấp tạm thời, không thể duy trì mãi mãi được, chuyện này cần tôi tự cố gắng mới làm được.

Tôi vội vàng nhìn chung quanh, thấy Hồ Thanh Từ đã tỉnh lại, sắc mặt cô ấy tái nhợt, nhưng Tiểu Phượng Hoàng vẫn còn hôn mê, mẹ thì đang tự chữa cho mình.

Tôi đứng dậy đi đến chỗ Tiểu Phượng Hoàng, hơi thở con bé đã tốt hơn rất nhiều, nhưng vẫn chưa tỉnh lại, tôi vuốt ve lớp lông vũ của con bé, con dao của lão già đã làm con bé bị thương nặng.

"Tần Thanh đâu?" Hồ Thanh Từ hỏi, tôi nói đi rồi, Hồ Thanh Từ vô cùng ngạc nhiên:

"Đi rồi? Cô ta không cần thứ trên người ta nữa à?"

Tôi lắc đầu:

"Cô ấy bỏ cuộc rồi."

"Nếu vậy thì chắc chắn cô ta không thể chống cự được bao lâu nữa." Hồ Thanh Từ nói.

Tôi gật đầu biểu thị đã biết, nhưng cũng chẳng còn cách gì, lúc này, có lẽ thần sông đã về đến động phủ của cô ấy, có khi là đang tự trị thương.

Tôi hỏi có cách gì khác không, cách có thể giúp thần sông tạm thời kéo dài tuổi thọ không? Hồ Thanh Từ suy nghĩ một lát rồi nói:

"Như vậy chỉ sổ sinh tử..."

Ý cô ấy là sửa sổ sinh tử kéo dài thọ mệnh sao??

Đúng rồi, sao tôi lại không nghĩ tới điều này chứ?

"Nhưng không thể sửa sổ sinh tử được, nguyên nhân cụ thể thì cậu phải đi hỏi Diêm Vương." Hồ Thanh Từ nói.

Tôi vội vàng nhìn mẹ, bà ấy mở mắt ra:

"Mẹ đúng lúc cần xuống âm phủ một chuyến, con theo mẹ cùng xuống đó đi."

Tôi gật đầu, thở phào nhẹ nhõm, xem ra mẹ đã thu thập đủ thứ chữa lành lại cho sách sinh tử, nhưng vẫn chưa kịp xuống đó.

Chúng tôi ở đây thêm ba ngày nữa, Tiểu Phượng Hoàng tỉnh lại, đôi mắt con bé khá uể oải, nhưng tôi vẫn kích động ôm lấy con bé, trái tim con bé đang đập làm tôi cảm giác rất chân thật.

"Em mơ một giấc mơ, mơ thấy mình vẫn đang bay trên trời, rồi em mệt quá rơi xuống đất..." Tiểu Phượng Hoàng nói.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, nếu con bé không rơi xuống đất chắc sẽ không tỉnh lại mất.

Tiểu Phượng Hoàng đứng dậy, thấy mẹ bị cụt môt bên tay thì nước mắt lập tức tuôn rơi, mẹ xoa đầu con bé:

"Không sao rồi, chúng ta cùng ra ngoài nào."

"Dạ."

Hồ Thanh Từ Và mẹ cùng đi với nhau, hình như hai người đang nói gì đó. Còn tôi và Tiểu Phượng Hoàng đi cùng nhau, Tiểu Phượng Hoàng hỏi thần sông đâu rồi?

Tôi nói cô ấy đi về rồi, Tiểu Phượng Hoàng ừ một tiếng.

Thấy đôi mắt to tròn trong lốt hình người ảo diệu của Tiểu Phượng Hoàng đảo tới đảo lui rất có thần, tôi xúc động, cảm thấy có thể sống thật là tốt.

"Lần sau em đừng ngốc như vậy, không nên làm như thế." Tôi nói, hành động này thật sự rất nguy hiểm, Tiểu Phượng Hoàng nhỏ giọng nói:

"Em, em nhìn thấy mọi người sắp chết hết, em không muốn nhìn thấy mọi người chết, cho nên..."

"Lần sau không được như vậy nữa." Tôi lắc đầu nói.

"Được rồi ạ..." Tiểu Phượng Hoàng gật đầu, tôi thấy dáng vẻ 18, 19 tuổi của con bé rất duyên dáng yêu kiều. Lần này xuống âm phủ có thể giải quyết được vấn đề tuổi thọ của con bé nhưng đến bao giờ Tiểu Phượng Hoàng mới có thể biến thành người trưởng thành đây?

- Hết chương –


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.