Đoán Thiên Mệnh

Chương 173




Thần sông nói như vậy, tên yêu quáo quái đứng ở cửa ngày càng “khách khí”, cứ cúi đầu mãi thôi. Tôi do dự một chút rồi hỏi:

"Không đi không được sao?"

Tôi không muốn làm chuyện thừa thãi, phải nhanh chóng tìm được tủy lạnh ngàn năm mà cô ta cần, còn những thứ khác tôi không muốn đi làm.

"Cũng không hẳn, cậu có thể không đi, ta phải đi." Thần sông nói.

"Tuyết Vương gì đó này là bạn tốt của cô à?" Tôi hỏi

"Phải, mà cũng không phải." Thần sông nghĩ rồi nói.

"Rốt cuộc người thế nào mới được xem là bạn của cô?"

Tôi cảm thấy cô ta chẳng có định nghĩa gì về bạn bè cả. Dù sao sự tồn tại của cô ta có thể xem nhờ có thể coi như đứng ở đỉnh cao của dương gian. Nói thật, có thể làm bạn bè của cô ta thật sự không có mấy người đủ tư cách, trừ khi người đó giống cô ta, cùng là một trong bốn vị thần ở dương gian.

"Cậu nghĩ sao?" Thần sông hỏi lại tôi.

"Tôi cùng ăn lẩu với cô, có tính không?" Tôi mặt dày hỏi.

"Không tính." Thần sông lắc đầu, nói tiếp: "Cậu ăn lẩu chỉ chọn những thứ cậu thích ăn, ta muốn ăn cá, cậu lại kéo ta đi ăn lẩu. Đây là chuyện mà bạn bè làm với nhau sao?"

Tôi cạn lời, cô ta cũng có thể gọi cá mà.

Tôi do dự một chút rồi gật đầu, có lẽ gặp vị Tuyết Vương này có thể hỏi cô ta chuyện tủy lạnh ngàn năm. Dù sao vừa rồi thần sông cũng nói Tuyết Vương này là một trong ba vị vương núi Thiên Sơn.

"Vậy thì thu dọn đồ đạc đi." Thần sông nói, cô ta sớm đã thu dọn xong rồi.

Tôi ừ một tiếng, nhanh nhẹn thu dọn túi ngủ, nghiêm túc hỏi:

"Thần sông, rốt cuộc tối qua tôi có ra ngoài không?"

Tôi rất mệt, giống như sức lực bị rút cạn, thêm nữa đạo hạnh của tôi đột phá sang cấp 6, đây đều là chuyện phát sinh trong vòng một đêm.

"Không, ta nhìn nhầm rồi." Thần sông lắc đầu, bình tĩnh nói.

Tôi nhìn cô ta một cách kỳ quái, cũng không tiếp tục hỏi nữa, cùng thần sông ra ngoài.

"Hai vị chờ một chút, nếu để hai vị đi bộ tới gặp chủ nhân nhà tôi, chủ nhân sẽ trách phạt tôi mất." Yêu quái này nói xong bèn quay 1 vòng. Quanh cơ thể hắn xuất hiện một tầng khói trắng, thoáng cái liền biến thành một con hồ ly màu trắng cực lớn.

Hồ ly tinh??

Tôi rất ngạc nhiên, đôi mắt thần sông thì sáng rực lên.

"Hai vị, mời lên." Con hồ ly to lớn này ngồi xuống.

"Thần sông, cô ngồi trước, tôi ngồi phía sau cô là được rồi." Tôi nói.

"Ta không thích có người khác ở sau lưng ta." Thần sông lắc đầu.

Tôi bất lực, cái này mà cũng muốn tranh giành hả?

Tôi leo lên, thần sông cũng nhảy lên theo. Con hồ ly to lớn này đứng dậy, nhảy ra ngoài. Chúng tôi giống như cưỡi ngựa tới núi tuyết vậy. Tốc độ nó cực kỳ nhanh, gió lạnh quét qua mặt như dao cắt, mắt tôi cũng không thể mở ra được nữa.

Tôi run rẩy:

"Thần sông, cô thật thông minh."

"Ừ?"

"Tôi ngồi phía trước sắp chết cóng rồi." Tôi run lẩy bẩy nói.

Tôi chưa kịp nói xong thì đã bị người ta kéo ra phía sau. Lúc mở được mắt thì đã thấy thần sông ngồi đằng trước, cũng không còn gió lạnh nữa.

"Ừm, ý tôi không phải vậy." Tôi xấu hổ nói, tôi chỉ đùa chút thôi mà...

"Còn không phải??"

Nhưng tóc của cô ta cứ đập vào mặt tôi, tôi bèn vô thúc đưa tay ra giúp cô ta túm lại. Mái tóc rất mềm mại, còn mang theo mùi thơm thoang thoảng.

"Cậu đang làm cái gì đấy?" Thần sông có chút tức giận.

"Buộc lại, gió thổi đập vào mặt tôi, đau lắm." Tôi nói.

"Cậu muốn làm ta phiền chết à?" Thần sông theo thói quen kéo tay một cái, tóc của cô ta được vén lên gọn gàng, cũng không đập vào mặt tôi nữa.

Thể chất cô ta đặc biệt, không sợ lạnh, nhưng tôi thì không, chỉ đành trốn sau lưng cô ta run rẩy, vùi đầu phía sau cô ta lưng mới cảm thấy ấm áp hơn nhiều. Nếu như không phải sợ cô ta mắng, thậm chí tôi còn muốn ôm cô ta nữa, bởi vì quá lạnh.

Hồ ly chạy khoảng hơn một giờ mới từ từ giảm tốc độ. Những nơi vừa rồi đi qua đều rất nguy hiểm, nếu như không phải do con hồ ly này đưa chúng tôi tới thì đường đi sẽ khó khăn lắm.

Lúc này, tôi có thể thấy phía xa xa kia có một hang động nằm sâu trong núi tuyết, bao bọc bên ngoài hang là rất nhiều cây đại thụ chót vót, mang đến một loại cảm giác kỳ bí. Tuy nhiên thời tiết lại không được tốt cho lắm, bầu trời tối như mực, sắp mưa sao? Tôi nhỏ giọng hỏi.

"Làm sao ta biết??" Chắc là thần sông luôn nhắm mắt, vô thức đáp lại tôi một câu, cô ta ngẩng đầu lên, mắt như ánh lên 1 tia sáng.

"Hai vị đã tới, chủ nhân của tôi đang ở bên trong." Hồ ly mở miệng nói tiếng người.

Tôi và thần sông nhảy xuống, hồ ly biến hóa một lần nữa, khôi phục lại hình người, lễ phép cúi đầu.

"Hai vị, mời." Hồ ly mở miệng.

Tôi và thần sông đi theo vào bên trong. Tôi hiếu kỳ quan sát tên hồ ly tinh này. Nói thế nào nhỉ, tướng mạo của hắn ta tương ứng với mệnh khí chủ nhân, cũng không có quá nhiều thay đổi. Nhưng từ tướng mạo của hắn, tôi đã nhìn ra 1 thứ làm tôi vô cùng sửng sốt. Trên đỉnh cung mệnh của hắn có ánh sáng xuất hiện, cảm giác như tổ tiên hắn được khai quang vậy. Tức là khả năng tu vi trưởng bối của hắn tăng lên nhiều, làm cho hắn cũng được thơm lây. Tuy nhiên cái ánh sáng này, nói thế nào nhỉ, lại mang theo một chút cảm giác nguy hiểm. Có thể trưởng bối của hắn muốn tiến hành độ kiếp, cho nên hắn mới có tướng mạo sáng như vậy.

Tôi nghi hoặc nhìn, chẳng lẽ là chủ nhân của hắn, Tuyết Vương, cũng là hồ ly tinh? Người độ kiếp chính là Tuyết Vương gì đó này, cô ta cảm thấy phần trăm thành công không cao, cho nên muốn mời thần sông hỗ trợ? Nhưng mà độ kiếp vậy thì người khác sao giúp được chứ! Tôi càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ.

"Mời hai vị, ta đi báo với chủ nhân." Hồ ly tinh nói.

Tôi và thần sông cùng ngồi xuống, hắn mang cho chúng tôi trà nóng, sau đó đi vào bên trong.

Tôi nhỏ giọng nói với thần sông chuyện tôi vừa nhìn thấy khi nãy, thần sông lộ ra vẻ kinh ngạc:

"Cậu nói Tuyết Vương muốn độ kiếp?"

Tôi gật đầu, tướng mạo như vậy, hoặc trưởng bối của tên hồ ly tinh này, hoặc là hồ ly tinh có liên quan tên bên trong kia thế nào cũng sẽ có sự thăng cấp cực kỳ lớn.

Thần sông lắc đầu:

"Không thể nào, Tuyết Vương vừa mới độ kiếp 3 năm trước, không phải cô ta."

"Ba năm không thể độ kiếp lần nữa à?" Tôi tò mò hỏi, dù sao nếu không phải vậy thì tướng mạo hồ ly tinh dưới trướng cô ta giải thích thế nào đây??

"Bình thường là không thể được." Thần sông lắc đầu.

"Vậy bất thường thì sao?" Tôi hỏi.

"Tình huống bất thường chính là vào lần độ kiếp trước không cẩn thận tang cấp lên quá nhiều khiến cho nguyên khí khôi phục, lại có thể tiến hành lần đột phá tiếp theo. Chuyện này không phải không có, nhưng rất hiếm thấy. Nguyên khí sau độ kiếp làm sao có thể khôi phục nhanh như vậy? Trừ khi phải có thứ linh đan diệu dược gì đó mới được." Thần sông chậm rãi nói.

"Cô sắp phải độ kiếp rồi à? Hoặc là vừa mới độ kiếp gần đây phải không?" Tôi hỏi, nếu không thì tại sao tuổi thọ của cô ta không có ảnh hưởng gì hết thế?

"Ta không cần độ kiếp." Thần sông lắc đầu nói.

"Cô là thần sông cho nên đặc biệt à??" Cô ta nói như vậy làm tôi rất ngạc nhiên, đều là tinh quái, sao cô ta lại không cần độ kiếp nhỉ?

"Không phải, cậu đừng có làm phiền ta nữa." Thần sông nói.

Tôi chịu đả kích, đành câm nín một hồi. Lúc này tên hồ ly tinh kia đưa một cô gái mặc đồ màu trắng ra, không xinh đẹp, nhưng dáng người rất quyến rũ. Nhìn đôi mắt mị hoặc của cô ta, tôi đoán đây hẳn cũng là hồ ly tinh, cũng là một trong ba vị vương núi Thiên Sơn, Tuyết Vương.

"Tần Thanh." Tuyết Vương bước nói gọi, ánh mắt tò mò nhìn tôi một lượt.

"Ừ, có chuyện gì? Nói đi." Thần sông đáp.

Tuyết Vương này sai thuộc hạ chuẩn bị chút đồ ăn, hỏi tôi muốn ăn gì. Tôi và thần sông đông thanh nói:

"Thỏ nướng."

Tuyết Vương sững lại, khoát tay để thuộc hạ đi xử lý.

Thuộc hạ rời đi rồi, cô ta mới nói:

"Lúc đầu ta cảm thấy có người lên núi, không nghĩ tới là cô, cho nên....về sau ta thử cảm giác lại lần nữa, hóa ra là cô, ta mới gọi cô tới đây..."

"Ừ, cậu ta nói cô muốn độ kiếp?" Thần sông nói.

Tuyết Vương nhìn tôi, kinh ngạc nói:

"Cậu biết những thứ gì?"

Tôi nói về tướng mạo của thuộc ha cô ta, Tuyết Vương kinh ngạc:

"Cậu....lại có thể nhìn thấu thủ hạ của ta? Cậu bao nhiêu tuổi rồi??"

Tôi cười khổ nói mười tám tuổi.

Tuyết Vương có vẻ nghiêm túc:

"Mười tám tuổi có thể nhìn thấu thủ hạ của ta, cậu có thể lợi hại đến vậy hả, có người giúp cậu sao?"

Tôi gật đầu, Tiểu Phượng và thần sông đều giúp tôi.

"Hiếm thấy, đoán mệnh sư có thể nhanh chóng đạt trình độ này quả hiếm thấy. Đây không chỉ đơn giản là người khác giúp mà cậu là nguyên nhân chủ yếu." Tuyết Vương chậm rãi nói.

Tim tôi nảy lên 1 nhụp, bản thân tôi cũng là nguyên nhân? Chẳng lẽ là hồn phách sau lưng tôi làm nên? Có khi nào là vậy không nhỉ? Chắc là không đâu, bởi vì tôi chẳng có chút cảm giác nào.

"Nhưng mà không phải là ta muốn độ kiếp, là có người muốn độ kiếp ở chỗ của ta." Tuyết Vương từ từ nói, giọng nói có vẻ bất đắc dĩ.

Có người muốn độ kiếp ở đây? Ai vậy??


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.