Đoán Thiên Mệnh

Chương 171




Nghe Diệp Thanh nói như vậy, tôi có chút kinh ngạc, chị ấy thế mà lại bảo thần sông không tệ đâu. Tôi không nhịn được mà nói đùa:

“Chị bị cô ta mua chuộc với giá 1 triệu tệ rồi à?”

Diệp Thanh lườm tôi một cái:

“Đương nhiên là không phải, chỉ là cảm giác thôi. Tôi vừa ăn cơm cùng thần sông Trường Giang, dáng vẻ cô ta ăn cơm trông rất uyển chuyển....”

“Có phải chị bắt đầu ngưỡng mộ cô ta rồi đúng không?” Tôi hỏi.

“Có chút chút, người ta là thần sông, tôi đây cũng là lần đầu tiên được chiêm ngưỡng dung nhan cô ta. Cậu phải biết từ trước đến nay cô ta đều rất thần bí, không một ai thấy được cô ta,...” Diệp Thanh nói mà cứ như chị ấy gặp được 1 minh tinh vậy. Khả năng “người kia” đều là ước mơ của những người con gái khác.

“Được rồi, chị đừng nói nữa.” Tôi ngắt lời Diệp Thanh.

Chị ấy lại lườm tôi thêm một cái nữa. Tôi nói tôi đã ăn cơm cùng thần sông trong 1 thời gian khá dài rồi, Diệp Thanh bèn bảo:

“Thật ra những người như thần sông rất thích hợp làm bạn.”

Tôi suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, đúng là như vậy. Thần sông là người mà chuyện nào ra chuyện đó, hứa được làm được, tự có giới hạn và sự kiên trì riêng. Người như vậy mà làm bạn được thì đúng là lựa chọn đúng đắn. Cô ta là người thẳng tính, muốn giết bạn thì sẽ giết, không muốn giết thì sẽ không giết. Nói cách khác, thần sông là người không có mưu mô đâm sau lưng bạn.

“Ừm, dù sao làm bạn vẫn tốt hơn làm kẻ thù.” Diệp Thanh nói, sau đó lại tò mò hỏi: “Không phải trước đây các cậu đấu đá nhau à?”

Tôi bèn kể cho chị ấy đại khái chuyện cô ta đánh tôi ngất như thế nào, Diệp Thanh gật đầu:

“Hòa hợp rồi thì có thể làm bạn.”

“Tôi và cô ta cũng coi như là bạn rồi.” Tôi nghĩ một chút rồi nói.

“Đương nhiên phải coi là bạn rồi, nếu không sao cô ta đồng ý ăn cơm cùng cậu được! Được rồi, không nói nữa, tôi phải về rồi, các cậu đi cẩn thận nhé.”Diệp Thanh nói rồi khởi động xe.

Tôi gật đầu, bảo chị ấy đi đường cẩn thận rồi bước ra khỏi xe. Diệp Thanh nói “ok” sau đó lái xe đi, nhìn theo bóng xe tôi cũng như an tâm hơn chút. Có điều khi tôi chuẩn bị đi vào nhà hàng thì Diệp Thanh lùi xe lại, vẻ như chị ấy vừa nghĩ ra điều gì đó. Tôi ngạc nhiên hỏi có chuyện gì vậy, Diệp Thanh do dự một lát rồi nói:

“Lý Dịch... cậu lại đây, ngồi vào trong xe rồi nói.”

Tôi bước lên xe 1 lần nữa, hỏi chị ấy sao vậy.

“Cậu sinh năm nào?”

“Không phải chị nghĩ tôi là long nhân đó chứ?” Tôi sửng sốt.

“Thần sông cũng nói rồi, đến mẹ cậu còn không biết cậu sinh lúc nào.” Diệp Thanh lo lắng nói.

Tôi cạn lời, trùng hợp đến thế sao?

“Chị Diệp Thanh, không phải chị từng bảo long nhân vạn người mới có một, không thể nào là...”

“Cái đó là tôi nói cho thần sông nghe, để cô ta không chú ý đến cậu.” Diệp Thanh hơi tức giận. “Lỡ như thật sự là cậu thì sao??? Trên đời này cũng có chuyện trùng hợp được đến thế đấy.”

Tôi nghe xong thì trầm mặc một lúc. Xem ra giờ chỉ có con rồng kia mới biết tôi sinh ra khi nào, à có thể là nữ thi bảo mẹ tôi đón tôi từ hang ra cũng biết điều này. Nữ thi kia biến mất lâu quá, lúc đó tôi cứ tưởng bà ấy sẽ chủ động tìm tôi thôi nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa thấy. Cũng phải, tôi không ở nhà, lại thêm gần đây ngất đến hơn 40 ngày, bà ấy tìm được tôi mới lạ đấy. Nếu 2 người họ không xuất hiện thì tôi không cách nào biết được.

“Lý Dịch, tốt nhất là cậu tìm cách hỏi cho rõ ràng.” Diệp Thanh nghiêm túc nói. “Nhân long tâm là 1 trong những nguyên liệu của thuốc trường sinh, cậu vẫn phải thận trọng biết chưa?”

Tôi gật đầu:

“Tôi hiểu rồi những giờ tôi không có cách nào để biết được cả.”

“Vậy cậu phải cẩn thận, thần sông đã là nguyên liệu rồi, nếu cậu thực sự là nguyên liệu nữa thì không phải chuyện gì tốt đẹp cả. Hiểu ý tôi không?” Diệp Thanh nói.

“Ừm.” Tôi hiểu ý chị ấy rồi, bảo sao chị ấy lại gọi tôi ra xe nói chuyện riêng.

“Tôi cảm thấy cậu không phải nguyên liệu đâu. Nhưng biết đâu lại… thôi bỏ đi. Cậu cẩn thận là được rồi. Tôi đi đây.” Diệp Thanh dặn dò.

Tôi bước ra khỏi xe, chợt nhớ đến loại quả Hồ Thanh Từ cho vẫn còn, tôi bèn đưa cho Diệp Thanh 1 quả. Chị ấy không mặc nhiều quần áo, quả này có thể giúp giữ sức. Diệp Thanh ăn xong thì vô cùng kinh ngạc, hỏi tôi có còn nữa không. Tôi lườm chị ấy 1 cái, Diệp Thanh cười nhẹ:

“Haha cảm ơn, đúng là đồ tốt.”

Chị ấy vẫy tay chào tôi rồi lái xe đi. Tôi đứng sững sờ một lúc, mãi đến khi cảm nhận được từng đợt gió lạnh thổi qua lớp áo, tôi mới định thần lại rồi đi vào trong nhà hàng.

Thần sông nhìn tôi một cách kì quái:

“Sao lâu thế?”

Tôi bèn bảo tôi nghe Diệp Thanh khen cô nên mới vào muộn. Thần sông nhìn tôi:

“Thật sư? Khen như thế nào?”

“Nói đến làm tôi lại thấy sến súa. Chị ấy khen cô lợi hại, là người tốt… Đừng có nhìn tôi, tôi nói thật đó. Thôi được, ăn cơm. Tôi nghĩ chúng ta nên gọi thêm món ăn đi.” Tôi nói, tự nhiên phát hiện khả năng “nịnh nọt” của mình như được nâng cao lên rồi.

“Ừ.” Thần sông gật đầu.

“Mai chúng ta lại đến đây ăn 1 bữa nữa là được.”

“Không được, mai phải lên núi.”

“Thế ghé qua ăn trước khi lên núi được không?” Tôi hỏi. Trên núi toàn lag băng lạnh, tìm đồ ăn rất khó, cứ phải ăn no bụng trước đã.

“Được.” Thần sông không từ chối.

Thần sông tiếp tục ăn… Ăn xong chúng tôi ai về phòng nấy. Tôi nằm suy nghĩ về những gì Diệp Thanh nói, liệu có sự trùng hợp như vậy không? Chắc là không nhỉ?!!

Tôi nghĩ đến chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Không hiểu ban ngày tôi hay nghĩ sao mà lại cảm thấy như chiếc lông vũ tiểu phượng hoàng đưa tôi đang vỗ về, làm tôi ngon giấc hơn….

Sáng hôm sau, tôi thức dậy rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc rồi đi đến gõ cửa phòng thần sông, cô ta cũng chuẩn bị xong từ lâu rồi. Hai chúng tôi không nói một câu nào, đeo đồ cá nhân trên lưng rồi đi trả phòng. Trả phòng xong cũng không đi ra xe mà rẽ vào quán lẩu như đã ngầm định. Phải ăn một bữa thật no.

Vào đến quán lẩu, ông chủ cũng thấy hơi lạ, hỏi chúng tôi sáng sớm thì ăn lẩu gì chứ. Hazz, cũng không còn cách nào khác, đành đưa ông chủ tiền boa, có tiền sai ma cũng được. Ông chủ lập tức đi chuẩn bị đồ. Tôi và thần sông được 1 bữa no căng bụng. Mồ hôi tôi lấm tấm trên trán, thần sông cũng vậy. Chắc là cô ta hơi thích đồ cay rồi, nếu không thì sao có thể ăn đến mức đấy cơ chứ.

“Xuống núi lại ăn tiếp.” Tôi nói.

“Còn mạng rồi hãy nói tiếp.” Thần sông đột nhiên nói vậy làm tôi rất hoang mang.

Ăn xong, thần sông gọi ông chủ đến để trả tiền. Tôi cũng chỉ biết đứng nhìn sau đó cùng cô ta ra xe để lên núi. Đường đi khá xa, dựa theo thói quen của thần sông thì cô ta sẽ lái xe đến chân núi, lái đến mức không thể lái được nữa mới dừng. Lần này đương nhiên cũng thế, đến lúc xe không đi nổi nữa thì chúng tôi xuống xe.

Tôi mở cốp ra để lấy đồ, túi ngủ là bắt buộc phải có, nếu không đêm đến không chịu nổi. Ngoài ra tôi cũng mang theo tất cả những gì nghĩ là cần dùng khi có tuyết. Tôi bảo thần sông rằng tôi mua cho cô ta 1 cái, ai ngờ cô ta lắc đầu bảo không cần.

“Đến lúc đấy mà lạnh quá thì đừng có mà chui vào túi ngủ của tôi.”

Thần sông liếc tôi một cái rồi cầm lấy túi ngủ.

Chúng tôi bắt đầu đi bộ. Đây là lần đầu tiên tôi leo lên 1 ngón núi phủ đầy tuyết, cảm thấy rất vất vả. tôi cũng từng leo núi mấy lần rồi nhưng không mệt như thế này. Ở đây vừa trơn vừa lạnh, nguy hiểm rình rập khắp nơi. Tôi phải đi chậm chạp chậm chạp từng chút một bởi nếu đi nhanh thì có thể trượt chân, ngã mất xác lúc nào không hay.

Chúng tôi xuất phát từ trưa, tôi đoán đến tôi chúng tôi mới coi như bắt đầu leo lên núi đúng nghĩa. Tôi nghĩ sẽ phải ở lại đây khá lâu, cũng may là tôi chuẩn bị đủ hết đồ rồi. Thần sông nhìn 4 phía một lượt rồi nói:

“Dừng thôi. Chúng ta ở đây nghỉ 1 đêm.”

Tôi hơi bất ngờ mà nhìn cô ta, sao cô ta lại nói ra câu này được nhỉ. Bởi vì mấy lần trước đi cùng cô ta đều là đi xuyên ngày đêm không nghỉ.

“Sao lại nhìn ta như thế?” Thần sông hỏi.

Tôi bèn nói ra những suy nghĩ lúc nãy.

“Lúc đó cậu cũng có thể đề xuất nghỉ.”

“Tôi đề xuất thì cô sẽ nghe ư?”

“Tất nhiên là không.” Thần sông lắc đầu.

Tôi cứng họng rồi, không thèm nói với cô ta nữa...

Nếu đã chuẩn bị nghỉ ngơi thì phải tìm chỗ tốt một chút. Bên kia có 1 tảng đá to, có thể nép trong khe đá mà nghỉ một đêm. Tôi vẫn hi vọng rằng đêm sẽ không có bão tuyết hoặc sạt lở,... Nếu không tôi sẽ bị chôn vùi tại đây mất.

“Đằng kia.” Tôi chỉ tay.

Thần sông quay đầu lại bước theo tôi. Tôi bắt đầu dựng lều, cô ta cũng vậy. Hazz, không biết tối nay ngủ có lạnh không nữa, chắc chỉ đành nhóm 1 đống lửa để đó, nếu không đêm lạnh quá lại phải thức giấc.

Sau khi dựng xong, thần sông cứ nhìn tôi mãi, tôi hơi giật mình, vội hỏi cô ta định làm gì.

“Cậu đi bắt mấy con thỏ rừng về đây.” Thần sông đáp.

Tôi nghe xong thì trong tiềm thức bật ra câu:

“Bắt về làm gì?”

“Ăn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.