Đoán Thiên Mệnh

Chương 169




Nghe Diệp Thanh nói khác biệt rất lớn, tôi kinh ngạc vô cùng. Bởi tôi vốn cho rằng hai phương thuốc không khác nhau nhiều đến như vậy, cùng lắm là mấy nguyên liệu mà thôi, nhưng câu trả lời của Diệp Thanh cho tôi biết tôi sai rồi.

"Khác nhau lớn tới mức nào?" Tôi lập tức hỏi.

Thần sông nhìn tôi qua gương chiếu hậu, xe lại chậm rãi dừng lại một lần nữa. Trong xe thoáng cái liền trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở của tôi và hà bá, yên tĩnh đến đáng sợ. Mãi tới lúc tiếng của Diệp Thanh từ trong điện thoại truyền tới,

"Nói thế nào nhỉ, tôi cho rằng hai phương thuốc này khác nhau lớn nhất là tủy lạnh ngàn năm mà cậu nói, nhưng không phải..."

"Sao lại không phải?" Tôi hỏi

"Khác nhau lớn nhất chính là phương thuốc của thần sông có nhiều hơn phương thuốc tôi xem 1 nguyên liệu"

"Tủy lạnh ngàn năm sao?"

"Đúng rồi."

"À danh sách của chị đâu?" Tôi hỏi

"Lúc trước tôi gửi cho cậu không đọc à?" Diệp Thanh có hơi tức giận nói

Lần trước cùng hà bá đi tìm nhân sâm hình người, tôi đã cố ý hỏi qua Diệp Thanh. Lúc đó chị ấy nhắn tin gửi cho tôi liên tiếp mấy tài liệu, đây đều là những thứ chị ấy nhớ được. Tôi lại không muốn điều chế thuốc nàu, cũng chẳng có khả năng điều chế cho nên lúc đó chỉ nhìn qua. Có rất nhiều cái tên khiến tôi đều thấy mơ hồ, bây giờ cũng không nhớ rõ nữa.

"Cậu đó, tôi nghĩ muốn nát óc mới nhớ ra được, mà cậu còn không thèm để ý?? Cậu muốn chọc tôi tức chết à?"

"Ờm...." Tôi xấu hổ.

"Thôi bỏ đi, cậu thực sự làm tôi tức chết."

"Chị Diệp Thanh, chị nói đi."

"Phương thuốc tôi xem còn nhiều hơn của thần sông ba thứ. Đó là nhân long tâm, nhân thần tâm, còn có một cái nữa là tiểu kim quan." Diệp Thanh chậm rãi nói.

"Ba thứ này là gì vậy?" Tôi ngạc nhiên.

"Tôi không rõ lắm. Nhân long tâm có phải là tim của hoàng đế cổ đại không? Nhân thần tâm là gì nhỉ? Là tim của thần tiên à? Tiểu kim quan thì tôi không biết...." Diệp Thanh nói nửa vời.

"Đợi tôi chút, tôi hỏi hà bá." Tôi nói.

"Ừ."

Tôi nhìn hà bá nói:

"Phương thuốc của cô khác phương thuốc của chị Diệp Thanh lắm. Phương thuốc của cô có thêm tủy lạnh ngàn năm còn phương thuốc của chị ấy nhiều hơn phương thuốc của cô ba thứ."

"Ba thứ? Những cái khác đều giống nhau?" Hà bá hỏi.

Tôi mở loa ngoài.

Diệp Thanh nghe thấy rồi nói:

"Đúng vậy, những thứ khác đều giống nhau."

"Nhiều hơn ba thứ gì?" Sau khi trầm ngâm, hà bá hỏi.

"Nhân long tâm, nhân thần tâm, còn có tiểu kim quan." Diệp Thanh nói.

Hà bá lộ ra vẻ kinh ngạc, vẻ mặt nhanh chóng trở lên nghiêm túc:

"Cô có nhớ nhầm không?"

"Không, chắc chắn là không. Thần sông, ba thứ đó là..." Diệp Thanh lặp lại lời nói vừa rồi.

Tôi nhìn hà bá, ba thứ này tôi chưa từng nghe qua.

Hà bá trầm mặc, trong mắt như lóe lên ánh sáng.

"Không phải, nhân long tâm không phải tim hoàng đế, cũng không phải tim rồng, mà là tim của đàn ông."

"Tim của đàn ông?" Tôi và Diệp Thanh đồng thanh, hai chúng tôi đều giật mình, trái tim của một người đàn ông còn có thể có tác dụng này sao??

"Chắc không phải là người đàn ông bình thường chứ?" Giọng nói pha chút nghiêm trọng của Diệp Thanh từ trong điện thoại truyền ra.

"Không phải, tim đàn ông bình thường vô dụng. Nhân long, thời cổ đại là người trong hoàng tộc, nhưng chắc chắn không phải là hoàng đế. Vì năm đó Từ Phúc nhận lệnh Tần Thủy Hoàng điều chế thuốc trường sinh. Ông ta dựa theo một phương thuốc tiên đan bên trên truyền xuống, cải tiến lại mà thành. Nếu thật sự phải dùng tim hoàng đế, lúc ấy mà Từ Phúc dâng phương thuốc này cho Tần Thủy Hoàng xem, có lẽ ông ta bị chém chết luôn rồi.... Không ai dám sử dụng nhân long tâm, nhân long tâm là người tròn 18 tuổi, sinh ra vào năm dương, ngày dương, giờ dương, như vậy thuộc về nhân long. Vì thế người đàn ông sinh ra vào thời điểm này là vạn người mới có một người, như gặp rồng giữa đám người vậy.!" Hà bá nói, nhưng trong khi nói cứ liếc sang nhìn tôi.

"Cô nhìn tôi làm gì?" Tôi lập tức đáp trả.

"Cậu bao nhiêu tuổi?" Hà bá hỏi tôi.

Tôi tính một chút, hình như trong mấy ngày bị hà bá đánh ngất tôi tròn 17 tuổi rồi, nhưng mà tôi không phải là cái người sinh ra vào thời điểm kia đâu?

"Mười tám rồi." Tôi nói.

"Sinh ra vào lúc?" Hà bá hỏi tôi.

Tôi nhìn thần sông... Bỗng trong điện thoại, Diệp Thanh nói:

"Thần sông, Lý Dịch sao cón thể là nhân long tâm được? Cô nghĩ nhiều rồi?"

"Cũng không chắc chắn, cậu ta không phải là được bế ra ngoài sao? Phượng Sở Lan còn không biết cậu ta sinh ra lúc nào, cô biết sao?" Hà bá hỏi.

"Nói thì nói vậy, nhưng chính cô cũng nói rồi còn gì, nhân long hiếm thấy cỡ nào, sinh ra lúc tam dương đã hiếm rồi, chứ đừng nói tứ dương. Cô xem bộ dáng Lý Dịch giống nhân long ở chỗ nào chứ, cũng chẳng muốn nghĩ tới ấy." Diệp Thanh nói giúp tôi.

Hà bá nhìn tôi mấy lần, một lúc sau đôi mắt híp lại, "Không giống."

"Tôi đã nói là không giống rồi, chắc chắn không phải Lý Dịch. Đúng rồi, còn nhân thần tâm và tiểu kim quan thì sao? Cái này cô biết không?" Diệp Thanh đổi chủ đề.

"Nhân thần tâm hả, ta chưa từng nghe qua. Tuy nhiên Từ Phúc không có khả năng, cũng dám giết thần tiên để luyện chế thuốc trường sinh đâu. Nếu giết được, cho dù ông ta luyện chế thành công thì Ngọc Đế cũng sẽ không bỏ qua cho ông ta. Tội danh giết thần này cũng đủ để hồn bay phách tán rồi! Ông ta không thể nào làm vậy đâu. Nếu nhất định phải dùng nhân thần tâm, vậy ông ta chỉ có thể lấy lùi mà tiến, dùng thứ khác thay thế,..."

"Thứ khác thay thế? Là thứ gì?" Tôi hỏi.

Hà bá liếc nhìn tôi.

"Chẳng lẽ là tim của bốn vị thần ở dương gian? Vì dụ như....một vị thần như cô, thần sông?" Trong điện thoại, Diệp Thanh yếu ớt hỏi.

Nghe thấy thế, tôi kinh ngạc. Đúng rồi, thần? Cô ta không phải là thần ở nhân gian sao??

"Đúng vậy, ta là thần. Nhưng có lẽ không giới hạn trong bốn vị đại thần ở dương gian mà những thần núi, thần sông, thổ thần cũng có thể. Đương nhiên, nếu muốn luyện thành đan thì lựa chọn nhân thần tâm có lẽ không thể tùy tiện chọn bừa một thần núi nhỏ cho đủ số lượng được. Chọn thần nhất định phải chọn người đạo hạnh càng cao càng tốt, vậy thì tỉ lệ thành đan mới có thể càng cao..." Hà bá chậm rãi nói ra, giọng điệu bình tĩnh.

Ý của cô ta là mũi nhọn cuối cùng chĩa vào thần sông Trường Giang, một trong bốn vị thần là cô ta. Đạo hạnh cao như thế, toàn bộ dương gian ngoại trừ bốn vị thần bọn họ thì ai có thể so được?

Tôi nhìn hà bá. Có lẽ Diệp Thanh cũng bị lời nói này của hà bá dọa sợ, trong xe khôi phục lại sự yên tĩnh một lần nữa.

"Vậy tiểu kim quan kia thì sao?" Tôi đánh vỡ sự yên tĩnh.

"Cái này ta phải nghĩ lại đã, giống như đã từng nghe thấy, nhưng không nhớ." Hà bá nghĩ một lúc rồi nói.

Nếu đã như vậy, tôi định bảo để chị Diệp Thanh tiếp tục nghỉ ngơi, nhưng hà bá lại nói:

"Diệp Thanh."

"Ừm, thần song, có chuyện gì?" Ngữ khí chị ấy cũng thay đổi.

"Cô có thể nhớ nhầm, cô đi tìm nguyên bản của phương thuốc kia, sau đó tới chân núi Thiên Sơn, ta chờ cô." Hà bá đột nhiên nói như vậy.

Diệp Thanh có lẽ đã có thể lấy được, nhưng lúc ấy bị chị Nguyệt cướp đi mất.

"Ừ, nhưng khả năng không thể nhanh như vậy được, bởi vì..."

"Sẽ không để cô làm không công, chỉ cần lấy được, ta sẽ trả cô một trăm vạn." Hà bá nói

"Không, ý của tôi không phải thế. Con của tôi và con của em gái Dương Siêu hiện đều do tôi chăm sóc, nếu tôi muốn ra ngoài thì phải tìm người trông nom chúng đã." Diệp Thanh nói.

"Ừ, mau lên! Ta sẽ đợi cô ở núi Thiên Sơn, nhiều nhất 10 ngày."

"Được."

Tôi cúp máy, trong xe lại yên tĩnh, tôi lén nhìn thần sông. Nếu như phương thuốc của Diệp Thanh là thật, cô ta muốn luyện chế thuốc trường sinh bất lão nhưng nguyên liệu lại cần có trái tim của cô ta, không biết hiện giờ cô ta có suy nghĩ gì nữa. Tôi nhìn cô ta một lúc mà không có ý muốn nói chuyện, biết là có khả năng đang suy nghĩ chuyện này nên tôi cũng không có ý thúc giục. Quả nhiên sau hơn nửa tiếng, hà bá mở miệng, nhìn tôi,

"Cậu nói đúng, ta thực sự đã rơi vào ván cờ này rồi."

"Cô...." Cô ta nói như vậy làm tôi hơi choáng váng.

Cô ta đạp chân ga tiến về phía trước, vốn là tới nhà tôi, nhưng lúc đến đường vào nhà tôi thì cô ta lại không rẽ. Tôi lập tức gọi cô ta:

"Nhà tôi ở bên kia..."

"Không cần về, Phượng Sở Lan sẽ không ở nhà. Có lẽ...Tiểu Phượng Hoàng của cậu cũng không ở đó." Hà bá nói.

"Sao cô biết?" Tôi hỏi.

"Không tin? Tốt thôi!" Hà bá quay lại nhà tôi.

Khi tới cổng nhà, tôi lập tức chạy vào, Tiểu Phượng không có đây, mẹ tôi cũng không có. Tôi lập tức chạy tới sau núi, gọi to tên của Tiểu Phượng Hoàng, nhưng không có ai đáp lại. Tôi lập tức sợ hãi, hà bá nói đúng, bọn họ thực sự không ở nhà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.