Đoán Thiên Mệnh

Chương 167




Diệp Thanh nghe tôi nói xong thì dở khóc dở cười:

“Xem ra thần sông cũng không tồi tệ như lời đồn. Dù sao thì 4 vị thần trong dương gian chắc chắn sẽ có những chỗ thiếu sót, nhưng bản chất của họ có lẽ không xấu. Bởi nếu như vậy thì có khi cô ta bị trừng phạt lâu rồi chứ không thể làm thần sông lâu đến thế.”

Lời này cũng phải, nếu như là người xấu thì sao có thể làm thần sông được chứ?! Lại còn tại vị lâu như vậy.

Tôi hỏi gần đây có xảy ra việc gì không, Diệp Thanh nói không có chuyện gì lớn cả. Dương Siêu đưa em gái anh ta đi tìm cách trị độc, thậm chí còn gặp lại Hoàng Thi, cũng coi như hết nước hết cái rồi. Nghe Diệp Thanh nói như vậy, tôi vội hỏi kết quả ra sao.

“Không biết Dương Siêu đã thuyết phục Hoàng Thi kiểu gì mà hắn ta đồng ý giúp đỡ rồi.” Diệp Thanh cũng cảm thấy rất khó tin.

Tôi ngạc nhiên, hỏi sao lại vậy được nhỉ?!

“Tôi không rõ lắm, em gái Dương Siêu đang ở chỗ Hoàng Thi, chắc anh ta đồng ý làm chuyện gì đó cho Hoàng Thi ấy, bọn họ không ở nhà bởi tôi đang trông bé con kia kìa. Dương Siêu chỉ gọi điện cho tôi nói có chuyện phải làm, sau đó thì đã 1 tháng không liên lạc gì rồi.” Diệp Thanh có chút lo lắng.

Xem ra Dương Siêu và Hoàng Thi đã đạt được thỏa thuận rồi, nếu không người như Hoàng Thi sao có thể đồng ý cứu giúp chứ?! Tôi thở dài, Dương Siêu cũng là một người đàn ông mệnh khổ, hi vọng anh ấy có thể sống sót.

Tôi nói Diệp Thanh vất vả quá, chị ấy vốn đã có 1 đứa con cần chăm sóc rồi, giờ lại phải chăm sóc thêm 1 đứa bé nữa.

“Điều nên làm mà, có gì đâu.” Diệp Thanh nói, sau đó đột nhiên nghĩ tới gì đó, “Đúng rồi, tôi cũng nhìn thấy mẹ cậu.”

“Nhìn thấy ở đâu cơ?” Tôi hỏi.

Mẹ tôi đang chạy đua với thời gian để kiếm những món đồ Diêm Vương cần để đền bù lại cho phần sổ sinh mệnh bị hỏng. 2 tháng qua không biết bà đã tìm được gì chưa.

“Mẹ cậu đang ở trên núi tìm gì đó. Tôi thấy mặt mày có vẻ tiều tụy nhưng sắc mặt rất tốt. Khả năng là mọi chuyện khá thuận lợi. Tôi và cô ấy nói vài câu rồi cùng nhau ăn, sau đó cô ấy rời đi.” Diệp Thanh nói làm tôi như được bỏ được hòn đá nặng trong lòng.

“Bà ấy nói gì vậy?”

“Nói rằng vận khí rất tốt nhưng vẫn thiếu một thứ.” Diệp Thanh đáp.

“Sao nhanh vậy nhỉ?” Tôi lại ngạc nhiên.

Diêm Vương cho thời gian 1 năm, mẹ tôi nhìn danh sách mà những tưởng 2 tháng chỉ tìm được 1 thứ thôi mà giờ lại chỉ thiếu có 1 thứ.

“Nếu cậu nhìn thấy mẹ cậu thì sẽ biết là khả năng 10 ngày rồi cô ấy chưa được ngủ, thậm chí là 20 ngày ấy. Cô ấy vẫn không ngừng tìm kiếm bởi lúc gặp nhau trên núi, tôi thấy cô ấy ăn đồ ăn tự làm, còn chia cho tôi 1 nửa. Không ngờ cô ấy mệt đến nỗi vừa ăn mà lại vừa ngủ thiếp đi. Tôi cũng không gọi, mãi 1 tiếng sau cô ấy tự tỉnh dậy, lại còn hơi ngượng ngùng hỏi tôi đã ngủ bao lâu rồi. Tôi đáp là mới 1 tiếng thôi, mẹ cậu lại chuẩn bị rời đi tìm đồ tiếp,...” Diệp Thanh chậm rãi nói.

Mũi tôi đột nhiên cay cay, mẹ tôi chạy đua với thời gian đến như vậy sao? Tìm không quản ngày đêm, chẳng trách 2 tháng trôi qua rồi mà chỉ còn thiếu 1 thứ. Mẹ “vội vàng” như vậy có phải là vì còn mắc thỏa thuận giữa bà và thần sông không?

Nghe Diệp Thanh nói, tôi vô cùng muốn đi giúp mẹ. Nhưng tôi không biết bà đã đi đến đâu rồi.... Tôi nói thêm vài câu nữa rồi chuẩn bị cúp máy, tôi hơi nhớ mẹ.... Có điều, đúng lúc chuẩn bị cúp máy, Diệp Thanh dường như lại nghĩ ra gì đó:

“Chờ chút...”

“Sao vậy chị?” Tôi hỏi.

“Tôi... nói thế nào nhỉ, tôi nhìn thấy 1 người.”

“Ai vậy chị?”

“1 người phụ nữ, rất uy nghiêm, trông như một hoàng đế vậy.” Diệp Thanh đáp.

“Ý chị là sao?” Tôi vô cùng ngạc nhiên.

“Tức là nhìn thấy người đó cảm giác giống như nhìn thấy vua vậy.”

“Cảm giác như thấy nữ hoàng đế sao?”

“Ừm, cảm giác như nhìn thấy 1 con rồng vậy. Còn nữa, tôi cũng thấy trên cổ cô ta có 1 vết sẹo.”

Tôi nghe đến đây thì trong lòng bỗng như có 1 tiếng động vang lên, lẽ nào đó chính là con rồng bị thần sông chặt đầu? Trên cổ cũng có 1 vết sẹo. Tôi vội nói điều này với Diệp Thanh, chị ấy nghe xong thì ngạc nhiên lẩm bẩm:

“Bảo sao lại có cảm giác như vậy, tôi nhìn thấy cô ta đang.... nói thế nào nhỉ, cô ta đang hỏi đường.”

“Hỏi đường đến đâu vậy?”

“Lúc ấy tôi đang đứng cách xa quá, cũng không dám lại gần, chỉ đành đợi cô ta đi khỏi rồi hỏi người vừa nói chuyện với cô ta. Bấy giờ mới biết cô ta đưa người kia 1 bức thư, đại khái là cô ta muốn người đó trở thành chân chạy việc vặt cho mình.”

“Thư ư? Vậy bức thư đó giao cho ai?”

“Hồ Thanh Từ.” Diệp Thanh đáp.

“Gì cơ???” Tôi sửng sốt cực độ, cô ta và Hồ Thanh Từ có quan hệ gì cơ chứ?? Lẽ nào 2 người họ quen nhau?

“Thật đó.”

“Ý tôi không phải vậy, ý tôi là sao bọn họ lại quen nhau cơ chứ.”

“Cũng không có gì ngạc nhiên, cô ta là rồng, Hồ Thanh Từ lại sắp trở thành cửu vỹ. Bọn họ quen nhau không phải rất bình thường sao?”

Ánh mắt tôi như chợt lóe lên, tôi đột nhiên nghĩ ra 1 ý:

“Hồ Thanh Từ là 1 trong các nguyên liệu của thuốc trường sinh, rồng cũng thế... Vậy có thể giải thích tại sao họ quen nhau rồi đúng không?”

“Ý cậu là? Bọn họ đều là 1 trong các nguyên luyện nên mới “đồng bệnh tương liên?”

“Đúng là có thể nói như vậy. Nhưng cô ta gửi thư cho Hồ Thanh Từ để làm gì nhỉ?”

“Tôi chưa đọc lá thư đó.”

Chúng tôi im lặng mấy phút không nói gì, cuối cùng Diệp Thanh mở miệng:

“Không phải trước kia cậu từng nói rồi sao? Cậu, Phượng Sở Lan, Hồ Thanh Từ đều là quân cờ, vậy còn con rồng kia thì sao? Cô ta là quân cờ bên nào? Bên đỏ hay bên đen?”

Nghe xong tôi cũng suy nghĩ một hồi, có lẽ cô ta cũng là 1 quân cờ, một quân cờ đen. Tôi nói suy nghĩ này ra, Diệp Thanh liền đáp lại:

“Ván cờ này lớn như vậy mà người sắp đặt nó vẫn chưa xuất hiện. Tôi đang nghĩ, nếu như cậu bảo: con rồng này là quân đen. Vậy có khả năng cô ta đang làm việc cho kẻ sắp đặt kia không? Ví dụ như là vào thời điểm thích hợp thì sẽ “nói” cho các cậu biết nên đi nước nào?”

“Ý của chị là? Bức thứ gửi cho Hồ Thanh Từ là để cho cô ta biết giờ cô ta nên đi như thế nào đúng không?” Tôi hỏi.

“Có thể lắm.”

“Vậy mẹ tôi thì sao?” Tôi hỏi tiếp.

“Có thể con rồng đó đã thông báo cho mẹ cậu rồi, nếu không sao mẹ cậu lại vội vàng như vậy? Vội đến mức bỏ cả ngủ mà tìm đồ.”

“Cũng phải, tôi biết rồi.”

Đúng lúc này trong điện thoại vang lên tiếng trẻ con khóc, là cháu của Dương Siêu,tôi đoán là nó đói rồi.

“Con của em gái Dương Siêu tỉnh dậy rồi, tôi phải đi cho nó ăn gì đó, thỉnh thoảng nhớ liên lạc nhé.”

“Vâng.”

Tôi tắt rồi cất điện thoại đi, giờ mọi thứ càng ngày càng phức tạp rồi. Tôi bước đến gần thần sông, do dự một chút rồi hỏi, trong lúc tôi hôn mê, cô ta đã làm những chuyện gì rồi. Thần sông lắc đầu nói không làm gì cả.

“Dù sao cũng cảm ơn cô, nếu không, hôn mê lâu như vậy tôi hẳn đã chết rồi.”

Thần sông liếc tôi 1 cái:

“Cảm ơn? Cảm ơn mà vẫn cắn ta?”

Tôi hơi ngượng, xem ra Diệp Thanh nói đúng rồi, vì muốn tôi giúp thần sông mà thần sông đã giúp tôi trước.

“Cô dự định đi tìm Tủy lạnh ngàn năm?” Lần trước tôi nghe qua rồi, ở trên núi Thiên Sơn.

Thần sông gật đầu.

Tôi bèn bảo đến nhà Hồ Thanh Từ là được rồi, thần sông thắc mắc:

“Tại sao?”

Tôi kể lại chuyện tôi và Diệp Thanh vừa nói cho thần sông, cô ta nghe xong thì nheo mắt lại:

“Con rồng đó ư, hừ, vậy chúng ta đến nhà Hồ Thanh Từ.”

Thần sông lập tức tăng tốc độ, thuyền cập vào bờ, chúng tôi lại vào xe của thần sông mà đi một mạch đến núi nơi có động phủ của Hồ Thanh Từ. Đến chân núi, tôi nói hay là cùng nhau đi lên thì thần sông lắc đầu:

“Không cần đâu, ta đi tốc độ nhanh 1 chút, lên nhanh, xuống cũng nhanh.”

Thần sông nói rồi đi một mạch lên núi, tôi đành ở trong xe đợi. Đợi 1 ngày 1 đêm thì thần sông xuống đến nơi, tôi vội chạy ra hỏi:

“Thế nào rồi?

Ánh mắt thần sông hiện lên tia sắc lạnh:

“Hồ Thanh Từ vậy mà không còn ở đó rồi.”

Thần sông dùng từ “vậy mà”, tức là cô ta cũng không ngờ Hồ Thanh Từ sẽ đột ngột rời đi.

“Vậy cô ta có để lại thứ gì không?” Tôi hỏi.

Thần sông lắc đầu.

Khả năng Diệp thanh nói đúng rồi, vậy con rồng kia là quân đen, thật sự là cô ta là kẻ nói cho những người khác trong ván cờ này là nên đi như thế nào ư? Vậy Hồ Thanh Từ đi đến đâu rồi? Tại sao Hồ Thanh Từ lại nghe lời con rồng đó thế nhỉ? Sao cũng không nói gì cho tôi nhỉ?

“Về nhà, đưa tôi về nhà.” Tôi nói.

“Ừ.” Thần sông quay đầu rồi nhìn lên đỉnh núi 1 cái sau đó lên xe.

Trên đường đi, tôi nói chuyện về việc chúng tôi đã rơi vào 1 ván cờ, thần sông nhìn tôi qua kính chiếu hậu rồi nói:

“Tiếp tục nói đi.”

Tôi bèn kể hết tất cả mọi chuyện với cô ta, sau đó hỏi:

“Vậy cô cảm thấy cô có bị cuốn vào ván cờ này không?”

Thần sông hơi ngạc nhiên, vẻ như cô ta không ngờ rằng sẽ có người hỏi mình như vậy, ánh mắt cô ta thoáng sáng lên:

“Cậu thấy sao?”

“Có lẽ là có, khả năng là trước nay cô không hề nghĩ đến bởi vì theo như tình hình hiện tại thì lúc thần không biết, quỷ không hay cô đã rơi vào ván cờ này rồi.” Tôi chậm rãi đáp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.