Đoán Thiên Mệnh

Chương 163




Tôi cứ ngồi im không nói gì, thần sông cũng không có ý giục, chúng tôi cứ yên lặng mà ngồi trong xe như vậy. Thật ra tôi chẳng biết nói gì…

Giờ là mẹ tôi đang dùng thời gian 1 năm kia để đi tìm những thứ Diêm Vương yêu cầu, sau đó thì sẽ để tôi lấy mật của mẹ ra đưa cho thần sông luyện đan dược???

“Cô có lừa tôi không vậy?” Tôi hỏi, suy nghĩ tôi hiện giờ rất phức tạp. Rốt cuộc là thỏa thuận giữa mẹ và thần sông là gì?

“Không hề.” Thần sông đáp.

Tôi đột nhiên lặng thinh. Tôi cứ tưởng cô ta sẽ dùng vũ lực cướp lấy túi mật của mẹ nhưng xem ra không phải. Cô ta đã thuyết phục mẹ tôi như thế nào chứ? Lại còn thuyết phục được cả Hồ Thanh Từ nữa!

Chúng tôi yên lặng lâu đến mức trời càng ngày càng tối... Cuối cùng tôi thở dài 1 hơi, quay đầu nói với tiểu Phượng Hoàng:

“Ngoan ngoãn ở trên núi, đừng đi lung tung nhé.”

“ừm, em biết rồi. Nhưng mà lúc không có việc gì em có thể đi tìm anh không?” Tiểu Phượng Hoàng hỏi.

Tôi cười khổ, giờ tôi cũng không biết phải đi cùng thần sông đến nơi nào, con bé sao mà đến tìm tôi được chứ?

Nghe tôi nói xong, tiểu Phượng Hoàng nhỏ giọng nói:

“Nhưng mà em muốn đi cùng anh.”

“Em đi cùng anh làm gì? Ở nhà không phải dễ chịu hơn à?” Tôi nói.

Động của mẹ trên núi rất sạch sẽ, lại gọn gàng đơn giản, ở đó chắc chắn rất thoải mái.

“Nhưng mà... ừm, em ở nhà được rồi.” Tiểu Phượng Hoàng gật đầu.

Tôi thở phào 1 hơi, giơ tay ra xoa xoa đầu con bé, nó bèn bảo?

“Em cũng muốn xoa đầu anh.”

Tiểu Phượng Hoàng nói xong thì cũng đưa tay ra nắm lấy tóc tôi. Có điều, nhìn là tay nhưng khi chạm vào tôi lại là chiếc cánh của con bé.

“Chờ anh, 2 tháng thôi là anh về rồi.” Tôi đáp.

Tôi đến giúp thần sông 3 tháng, đã qua 1 tháng rồi, giờ chỉ còn 2 tháng là có thể được giải thoát, có thể quay về rồi.

“Ừm, em sẽ chờ.” Con bé gật đầu.

Đột nhiên tôi nghĩ, không biết 2 tháng sau, lúc quay trở về thì nguyên bản của con bé có lớn bằng mẹ tôi không nhỉ. Lúc đó nó không còn là cô bé mà sẽ trở thành một thiếu nữ mảnh mai rồi. Nghĩ đến đây tôi lại tò mò nhìn sang tiểu Phượng Hoàng.

“Không có việc gì thì có thể gửi tin nhắn wechat cho anh.” Tôi nói.

“Ừm.”

“Đi đi. Anh nhìn em lên núi thì mới an tâm được.” Tôi lại nói.

“Em nhìn anh đi em cũng mới an tâm.” Tiểu Phượng Hoàng nói.

“Vậy phải làm sao??” Tôi hỏi.

“Chúng ta cùng nhìn nhau là được.” Tiểu Phượng Hoàng đáp

Tôi gật đầu. Hai chúng tôi nhìn nhau 1 cái rồi tôi ngồi vào xe của thần sông, mắt dõi theo con bé đang chậm rãi đi về phía sau núi. Bấy giờ lòng tôi cũng yên tâm được chút.

Sau khi Tiểu Phượng Hoàng lên núi, tôi mới bảo thần sông rằng giờ có thể khởi hành rồi.

Thần sông nhìn tôi 1 cái rồi lái xe rời khỏi nơi này. Trên đường đi tôi có hỏi chúng tôi đang đi đâu vậy, nhưng cô ta không hé răng nửa lời. Ngoài cửu vỹ, mật phượng hoàng ra thì có phải vẫn còn thiếu thứ nguyên liệu cuối cùng không? Cho nên giờ là chúng tôi đang đi tìm thứ đó?

Thần sông vẫn không nói gì, tôi cũng không tiện hỏi thêm. Tôi nhắm mắt lại, cảm nhận luồng khí tức trong cơ thể. Hiện tại khí tức của tôi có thể sánh ngang với đoán mệnh sư cấp 7 nhưng đạo hạnh vẫn đang bị kẹt ở cấp 4, cũng chẳng đột phá được.

Tôi nhắm mắt tĩnh tâm một lúc, không biết qua bao lâu rồi, cảm giác như giờ đang ngồi trên thuyền vậy. Tôi mở mắt ra nhìn thì phát hiện chúng tôi đã lênh đênh trên sông tự lúc nào rồi. Tim tôi như reo lên một tiếng. Tôi lại có thể sử dụng nước suối thần của thần sông rồi.

Tôi ho khan 1 tiếng, mở cửa xe đi ra thì thấy thần sông đang lái thuyền.

“Thần sông.”

“Làm gì đấy?” Cô ta liếc tôi 1 cái.

“Cô đói không vậy?” Tôi hỏi.

Nói gì thì nói, tôi biết tính cách cô ta đó là người khác phải đi theo cô ta, tức nói rõ lời khuyên của Hồ Thanh Từ là nịnh bợ cô ta thực ra cũng có tác dụng.

Thần sông nghe xong thì hơi sững sờ, sau đó lắc đầu theo tiềm thức, mắt hơi nheo lại:

“Làm gì đấy hả?”

Tôi hơi lúng túng:

“Tôi thấy cô lái thuyền quá mệt nên tôi mới nghĩ...”

“Ta không mệt.” Thần sông lắc đầu.

Một câu chặn cứng họng tôi... Thôi bỏ đi, tôi nói thẳng một chút vậy.

“Tôi đói rồi, câu cá ăn có được không?”

Cô ta là người có nợ có trả, sẽ không bao giờ nợ ai bất kì ân tính gì. Tôi mời cô ta ăn cơm thì cô ta cho tôi dùng suối thần kia. Tuy là nhìn tôi có vẻ như không biết xấu hổ nhưng là tôi cũng hết cách mà...

Tôi luôn cảm giác linh hồn bị phong ấn sau lưng tôi khả năng sẽ làm điều gì đó nhưng năng lực tôi không đủ để nhìn thấu nên chỉ đành rèn luyện, chăm sóc bản thân, có như vậy thì mới có khả năng sống tiếp. Mà cách tốt nhất bây giờ là nước suối thần của thần sông...

“Tùy cậu.” Thần sông đáp rồi tiếp tục lái thuyền.

Tôi lập tức bắt 1 con cá lên nấu chín rồi gọi thần sông ra ăn cùng. Quả nhiên thần sông dừng thuyền rồi tới ăn cùng tôi. Cô ta ngồi ăn cá với vẻ mặt vô cùng kì quái:

“Cậu muốn làm gì? Nói thẳng.”

Tôi bènnói muốn dùng nước suối thần kia. Thần sông nghe xong thì lập tức lắc đầu:

“Không được.”

“Nhưng cô đã ăn cá của tôi rồi...” Tôi đành mặt dày nói, thật sự nói ra câu này đúng là không còn mặt mũi nào nữa.

“Đây là cá của ta.” Thần sông đáp.

“Nhưng là tôi bắt được, là tôi nấu.”

“Nước là của ta, nồi là của ta, lửa là của ta, muối cũng là của ta.” Thần sông nói tiếp.

Tôi đúng là kinh ngạc thật đấy, hóa ra cô ta không phải người như vậy. Lần trước chỉ cho cô ta 1 bát cháo trắng thôi mà cô ta đáp lại bằng mấy cánh hoa rồi. Thế mà giờ...cô ta muốn chơi xấu tôi à!

Tôi nhìn thần sông mà không nói được gì, cô ta thì vẫn tiếp tục ăn. Tôi bèn bảo, có mấy ngày không gặp rồi mà sao cô ta thay đổi nhanh thế. Thần sông bèn lắc đầu:

“Ta trước giờ vẫn vậy.”

Tôi chỉ đành do dự mà nói:

“Tôi và cô giờ có lẽ không phải kẻ địch của nhau nhỉ?”

“Ừ.” Thần sông đáp.

“Vậy có tính là bạn không?” Tôi mặt dày hỏi. Tôi không biết sao bản thân có thể nói ra được câu này nữa.

“Không. Ta là thần sông, cậu là Lý Dịch.”

“Vậy thì là không có mối quan hệ gì hả?”

“Có thể nói như vậy.”

“Thế mà cô vẫn ăn đồ tôi nấu ư?” Tôi vặn lại.

“Cá là của ta, nước là của...” Cô ta lại nói cái này.

Ok, tôi không còn tâm trạng gì để nói nữa.

“Được, vậy cô ăn nhiều một chút.”

Cô ta tiếp tục ăn. Tôi nghĩ một chút rồi nói:

“Vậy xem tôi như là tín đồ của cô có được không?”

“Ta không chấp nhận nổi cái này.” Thần sông lắc đầu.

“Vậy tôi nói thẳng vậy. Phải làm sao thì cô mới cho tôi dùng nước suối của cô?” Tôi hỏi, nói thẳng đối với tôi quá là dễ luôn.

“Ta phải dùng.”

“Vậy thì chúng ta cùng nhau dùng.” Tôi vội nói. Cái suối to như vậy, cô ta 1 bên, tôi 1 bên, không làm phiền nhau là được.

Thần sông nghe xong thì sửng sốt một hồi, nheo mắt lại nhìn tôi. Cô ta nhìn tôi như vậy tôi mới phát hiện ra... tôi vừa nghĩ cái gì cơ chứ?!! Tôi ngượng ngùng nói:

“Ý tôi không phải như vậy, ý tôi là cô dùng trước sau đó đến tôi. Không phải là cả tôi và cô cùng dùng 1 lúc.”

Có lẽ thần sông sẽ không ngâm mình trong đó quá lâu đâu nhỉ?

Thần sông đặt bát đũa xuống rồi đứng lên tiếp tục lái thuyền. Tôi bèn hỏi cô ta không ăn nữa à, vẫn còn nhiều mà. Cô ta không thèm để ý đến tôi. Tôi bèn nói:

“Đây là cá của cô, nước của cô, muối cũng là của cô. Cô không ăn không phải là lãng phí đồ ăn sao?”

“Ngậm miệng.” Thần sông lườm tôi 1 cái. Tôi đành ngoan ngoãn im lặng.

Tôi ngồi ăn xong cá rồi tự dọn dẹp còn thần sông vẫn tiếp tục chèo thuyền. Sau khi đến động phủ của cô ta, tôi chỉ đứng nhìn cô ta đi về phía sau mà không hề đi theo. Thần sông thấy thế bèn nói:

“Thứ cuối cùng ta cần tìm rất quan trọng, cần cậu giúp.”

Tôi ngạc nhiên vô cùng, đi đến hỏi:

“Ừm, vậy cô để tôi ngâm mình trong suối nhé? Như vậy năng lực của tôi sẽ mạnh nhanh hơn.”

“Ta phải dùng.” Thần sông nói.

Tôi lại nhìn thần sông, lẽ nào cô ta bị thương nên mới phải dùng? Chắc là không nhỉ? Bởi với sức mạnh này thì trên dương gian này cực ít kẻ có thể làm hại được cô ta.

“Vậy tôi làm sao mà giúp được cô?”

“Ta không hề nói không cho cậu dùng. Ta dùng trước.” Thần sông đáp.

Cô ta nói vậy làm tôi thở phào 1 hơi nhẹ nhõm. Xem ra thứ nguyên liệu cuối cùng kia thực sự cần tôi giúp nếu không thì cô ta đã không cho tôi dùng nước suối thần kia thêm 1 lần nào nữa.

“Được. Vậy cô dùng trước đi, dù sao thì dùng xong cũng thơm hơn chút.” Tôi nói.

Lần trước lúc tôi dùng có thấy nước suối có 1 mùi thơm nhè nhẹ, lúc ấy tôi nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ là mùi thơm trên người thần sông.

Cô ta nghe xong thì híp mắt lại:

“Cậu nói gì cơ?”

Tim tôi đập thịch 1 cái, trời ơi tôi đang nói cái gì thế không biết. Tôi vội đổi chủ đề:

“Đúng rồi, chúng ta không phải kẻ thù. Vậy cô có thể cho tôi biết nguyên liệu cuối cùng kia là gì không?”

Thần sông nhìn tôi một cái:

“Tủy lạnh ngàn năm.”

“Thứ gì cơ?” Tôi hỏi lại.

“Trên núi Thiên Sơn có một khối băng. Thứ đó nằm trong khối băng kia.” Thần sông đáp.

Thần sông nói xong thì bước vào trong. Tôi bên ngoài tự lẩm bẩm: Tủy lạnh ngàn năm ư? Sao trước giờ tôi chưa từng nghe nói đến nhỉ? Tức là những thứ Diệp Thanh nói, hình như không có thứ này.

Hay là tôi nhớ nhầm rồi? Tôi thấy thần sông đi hẳn vào trong rồi thì vội chạy ra ngoài. Thấy điện thoại có chút tín hiệu, tôi vội vàng gọi cho Diệp Thanh. Gọi mấy lần, cuối cùng chị ấy cũng nghe máy.

“Chị Diệp Thanh, tôi hỏi chút, trong phương thuốc trường sinh kia có tủy lạnh ngàn năm không?

“Không có.” Chị ấy đáp, khẩu khí vô cùng chắc chắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.