Đoán Thiên Mệnh

Chương 162




Nghe Diệp Thanh nói như vậy, tôi thật sự rất ngạc nhiên, đúng là không ngờ được! Cửu vỹ hồ ly sao? Tức là để điều chế thuốc trường sinh thì cần có Cửu vỹ?? Tôi đúng là ngàn vạn lần không nghĩ tới, bảo sao lần trước khi Diệp Thanh nói chuyện này, chị ấy phải cố gắng nghĩ, hóa ra là khi đó chị ấy cũng cảm giác được là có gì đó quen quen, không ngờ là quen thật!

Hiện tại dương gian có lẽ không có cửu vỹ, nhưng gần với ranh giới cửu vỹ nhất chính là Hồ Thanh Từ, người mà một lần mọc liền hai cái đuôi sao? Vậy thì lần này thần sông đi tìm cô ta là muốn tìm đủ nguyên liệu sao? Tôi lập tức kinh ngạc:

"Chị Diệp Thanh, chị có nhầm không vậy?"

"Không, chắc chắn là không nhầm. Gần đây, lúc ăn lúc ngủ tôi đều nghĩ tới chuyện này, nếu không chắc chắn 100% thì sẽ không gọi điện thoại nói cho cậu đâu." Diệp Thanh nói.

Tôi trầm ngâm, đúng là gần đây Diệp Thanh vẫn nghĩ tới chuyện này, với tính cách của chị ấy thì đúng là nếu không nắm chắc thì sẽ không nói cho tôi biết. Nhưng tại sao cửu vỹ lại có tên trên phương thuốc trường sinh kia vậy?

"Cái này có gì kỳ lạ đâu? Thuốc trường sinh chính là loại thuốc có thể so sánh với tiên dược, nguyên liệu để tinh luyện gồm: gan rồng, nhân sâm hình người, thái tuế hình người, mật phượng, tại sao lại không thể có cửu vỹ?" Diệp Thanh hỏi lại tôi.

"Còn nữa, tuy nói cửu vỹ không phải thần thú, nhưng cũng là một trong các loại kỳ thú. Bất kỳ thứ gì trên người nó, nước mắt hồ ly, thậm chí da lông đều thuộc loại bảo vật. Có trong nguyên liệu của phương thuốc trường sinh thật sự chẳng có gì lạ, thậm chí có thể nói là rất bình thường. Bởi dù sao bất kì nguyên liệu nào trong phương thuốc này đều là bảo vật quý hiếm cả!" Diệp Thanh nói tiếp.

Tôi nghe chị ấy nói như vậy đúng là không biết phản bác ra sao. Đúng vậy đó, mật phượng hoàng cũng còn có, tại sao không thể có cửu vỹ??

"Là toàn bộ cửu vỹ hay là thứ gì trên người vậy chị?" Tôi hỏi.

Chắc chỉ là một bộ phận trên hồ ly thôi chứ? Rồng chỉ cần lấy gan, phượng hoàng chỉ cần lấy mật, vậy cửu vỹ thì cần lấy cái gì? Yêu đan? Tim? Hay là thứ gì khác?

"Cụ thể là cần cái gì, tôi không thể nghĩ ra, nhưng tôi dám khẳng định chắc chắn chính là cửu vỹ!" Diệp Thanh nghiêm túc nói.

Thật ra tôi cũng có thể xác định được, bời vì thần sông trước giờ vẫn luôn đi tìm nguyên liệu lại có thể đến nơi này, chắc chắn không phải đi bộ giải sầu, càng không thể là đến tìm Hồ Thanh Từ ôn lại chuyện cũ. Không cần nói cũng biết, cửu vỹ chính là một trong các nguyên liệu. Chỉ là vừa rồi nhìn thấy thần sông, tôi còn tưởng trong tay Hồ Thanh Từ có nguyên liệu, cũng không nghĩ đến chuyện nguyên liệu kia chính là cửu vỹ. Mà Hồ Thanh Từ bây giờ vẫn chưa đạt tiêu chuẩn, bởi vì cô ta vẫn chưa phải cửu vỹ bởi chiếc đuôi thứ 9 mới nhú ra thôi. Nói cách khác, mặc kệ là thần sông cần cái gì, ít nhất bây giờ Hồ Thanh Từ vẫn an toàn. Thần sông phải biết chuyện này chứ, nhưng Hồ Thanh Từ “chưa đạt yêu cầu”, thần sông đi tìm cô ta làm gì? Bất kể là lấy tim, hay là yêu đan thì cũng vô dụng mà. Dù sao đan dược này muốn điều chế thành công, vậy thì bất kỳ nguyên liệu gì cũng đều phải là loại đạt yêu cầu, nếu không sẽ là sai một ly đi ngàn dặm!

Mà hiện tại ở dương gian có lẽ không có cửu vỹ thứ 2, không lẽ thần sông không chờ nổi nữa rồi?

"Vậy chị cứ nghĩ lại thật kĩ đi nhé." Tôi chỉ có thể nói như vậy.

Tôi không biết cần thứ gì trên người cửu vỹ, nhưng nếu là tim, yêu đan thì những thứ này sẽ khiến Hồ Thanh Từ phải chết.

"Ừ, tôi biết rồi, yên tâm đi. Nếu nghĩ ra, tôi nhất định sẽ gọi cho cậu." Diệp Thanh bảo đảm.

"Vâng, cảm ơn."

"Không việc gì, con gái tôi gọi, tôi tắt điện thoại đây."

"Vâng."

Tôi cất điện thoại, chuyện này đúng là khiến tôi không tưởng tượng nổi. Tiểu Phượng Hoàng hỏi tôi làm sao vậy? Tôi kể lại toàn bộ, con bé giật mình:

"Vậy thần sông đến tìm cô ấy, không phải..."

Tôi nói Hồ Thanh Từ vẫn chưa đáp ứng được yêu cầu của cô ta, cho nên có thể là thần sông thực ra đang đi tìm những thứ khác.

Tiểu Phượng thở phào, sau khi trầm mặc một chút, con bé nhỏ giọng nói:

"Chúng ta sinh ra, có phải chính là để trở thành nguyên liệu cho người khác luyện đan không?"

Tôi lắc đầu, nói không phải, tất nhiên là không phải rồi.

"Cô ta đã thu thập được rất nhiều thứ, mật Phượng chắc chắn cô ta cũng cần, cô ta không thể buông bỏ được." Tiểu Phượng Hoàng nói.

Tôi không biết phải nói gì nữa, tất cả những gì tôi có thể làm đó là ngăn cản thần sông. Bây giờ tôi đi theo cô ta, xem cô ta lấy mật Phượng Hoàng như thế nào!

"Yên tâm." Tôi nói.

"Dù sao thì em cũng sẽ không để mẹ chết." Tiểu Phượng Hoàng nói, trong đôi mắt to tròn kia chứa đầy sự kiên định.

Lời này của con bé như đang vô tình tiết lộ tin xấu cho tôi, tôi vội vàng bảo con bé đừng suy nghĩ lung tung. Tiểu Phượng Hoàng không gật đầu cũng không lắc đầu. Tôi lập tức lo lắng, con bé có phải là muốn đưa túi mật của nó cho thần sông không?!!!

Đang lúc tôi muốn nói chuyện thì Tiểu Phượng Hoàng chợt nói:

"Cô ta đã trở về."

"Hả? Nhanh thế?"

Tôi vội vàng nhìn ra ngoài, quả thực sâu trong rừng thấy một bóng người, đó chính là hà bá.

Cô ta đã làm gì Hồ Thanh Từ rồi??? Hồ Thanh Từ có lẽ vẫn không sao, vì cô ta chưa “đạt yêu cầu” nhỉ?

Tôi nhìn chằm chằm vào thần sông, cô ta bước xuống, đưa mắt nhìn Tiểu Phượng ở trong xe, Tiểu Phượng cũng nhìn lại cô ta, hai người họ bốn mắt nhìn nhau.

Thần sông không nói câu nào, lên xe rồi khởi động, tôi vội vàng hỏi:

"Hồ Thanh Từ thế nào rồi?"

Hà bá nhìn tôi qua gương chiếu hậu, hỏi lại:

"Cậu nói xem?"

"Cô ấy thế mà lại là một trong các nguyên liệu, nhưng cô ấy vẫn chưa đạt yêu cầu của cô mà. Không, phải nói là yêu cầu của thuốc trường sinh." Tôi chậm rãi nói.

"Đúng, là chưa đạt." Hà bá nói, chân nhấn ga.

Tôi và Tiểu Phượng Hoàng nhìn nhau.

" Vậy thì cô đã làm gì với Hồ Thanh Từ?" Tôi hỏi.

Cô ta đã trực tiếp thừa nhận. Dù sao cũng phải đợi Hồ Thanh Từ hoàn toàn trở thành cửu vỹ mới được. Nhưng Hồ Thanh Từ sẽ không ở lại trong nhà cô ta, ngoan ngoãn vượt qua, sau đó tự dâng bản thân cho thần sông đâu.

"Không gì cả, nói mấy câu, cô ta đáp ứng ta rồi." Thần sông nói, thuận buồm xuôi gió rồi.

Đáp ứng rồi? Thật sự ư?? Nhưng một người như thần sông không cần phải nói dối tôi cả. Cô ta và Hồ Thanh Từ đã nói gì? Chẳng lẽ là giống với mẹ tôi, có giao kèo gì?? Nói mấy câu mà Hồ Thanh Từ lại ngoan ngoãn giao bản thân cho hà bá? Hồ Thanh Từ sống đã lâu như vậy, về mặt tinh thần không có gì để nói. Chẳng lẽ thần sông có tài thuyết phục như vậy sao? Tôi lại không có cảm giác như vậy, chỉ là nhiều khi nói chuyện với cô ta, cô ta đều nói trúng tim đen của tôi chứ căn bản là cô ta không bao giờ nói nhảm.

Khi tôi đang nhìn chằm chằm vào thần sông, cô ta hỏi:

"Đi đâu?"

"Nhà tôi." Tiểu Phượng mở miệng.

"Có thể, tiện đường." Hà bá lái xe đưa bọn tôi xuống núi

Tốc độ rất nhanh, mà cũng do quãng đường không xa lắm nên buổi chiều bắt đầu đi, tối đã về tới cửa nhà.

Tôi và Tiểu Phượng xuống xe, Tiểu Phượng nghiêm túc hỏi hà bá:

"Mật Phượng Hoàng cô cũng cần đúng không?"

"Phải, cần, bắt buộc phải có." Hà bá gật đầu, giọng điệu bình thản.

Cô ta thu thập lâu như vậy, làm sao có thể dễ dàng buông tha? Huống chi tuổi thọ của cô ta giờ không còn nhiều lắm.

"Tôi có đạt yêu cầu của cô không?" Tiểu Phượng lại hỏi.

Hà bá lại nhìn Tiểu Phượng:

"Khi Hồ Thanh Từ đạt tới chín đuôi, trong khoảng thời gian này, ngươi lớn lên thêm một chút, biết đâu có thể."

"Vậy tôi đưa..." Tiểu Phượng Hoàng nói.

Tôi vội vàng kéo con bé lại. Con bé không nói gì, cúi đầu.

Tôi nói:

"Mật phượng này cô đừng hy vọng."

"Vậy không được, ta nhất định phải có." Hà bá lắc đầu.

Tôi nhìn chằm chằm vào cô ta.

"Vậy gan rồng đâu? Gan rồng của cô bị..."

"Gan rồng đã đủ rồi." Hà bá nói.

Tôi hít một hơi thật sâu, quả không khác với khi trước tôi nghĩ là bao, gan rồng không cần cả miếng, một chút là đủ rồi.

"Cô còn thiếu cái gì?"

"Mật Phượng Hoàng, cửu vỹ, còn có một thứ....ba thứ nữa." Hà bá không hề giấu giếm mà nói thẳng.

So với lần trước tôi đoán cũng lại không khác nhau là bao, cô ta thật sự sắp thu thập đủ nguyên liệu rồi.

Tôi nói mật Phượng tuyệt đối sẽ không cho cô lấy được. Hà bá liếc nhìn tôi một cái:

"Không, ta sẽ lấy được thôi. Phượng Sở Lan để cậu giúp ta, cậu vẫn không hiểu ý của cô ta sao?"

Tôi lắc đầu, không hiểu, mẹ chỉ là vì muốn cứu tôi mà thôi. Tôi nói vậy, hà bá nói:

"Cứu cậu là một mặt, mặt khác là cô ta muốn để cậu lấy mật Phượng, bởi vì cô ta tin tưởng cậu."

Tôi lập tức ngây người, mẹ tôi nghĩ vậy sao? Nghĩ tới sự thờ ơ của bà, lời hà bá nói tôi đã tin phân nửa rồi... Mẹ tôi và cô ta chắc chắn có thỏa thuận nào đó, mà nội dung thỏa thuận này lại là để tôi lấy mật phượng mà mẹ can tâm tình nguyện giao ra ư? Tại sao mẹ lại nghĩ như vậy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.