Đoán Thiên Mệnh

Chương 154




Để vào Âm Phủ thì phải qua Quỷ Môn Quan là chuyện đương nhiên!

Linh hồn đi vào, trở ra sẽ là đầu thai kiếp sau, cuộc đời luân hồi nhiều lần, không có lần nào giống nhau cả.

Tôi nhìn đám linh hồn đi qua bên kia thế là tôi cũng vờ mờ mịt đi theo. Tên Quỷ sai gần đó chỉ liếc nhìn tôi một cái rồi thôi, tôi lập tức nhẹ nhõm cả người. Đan dược mẹ cho đúng là hữu hiệu.

Quỷ sai bình thường đều không thể phát hiện ra được.

Thấy Tiểu Phượng Hoàng đang mang bộ dạng mờ mịt, nhưng đôi mắt ncon bé vẫn to tròn lấp lánh như vậy, giả cũng như không nhỉ. Tôi nháy mắt nhìn con bé, nó ừ một tiếng rồi nhắm mắt lại luôn, tôi cạn lời rồi…

"Em mù rồi hả?" Tôi nhỏ giọng hỏi nó.

"Không phải." Tiểu Phượng Hoàng lắc đầu, tôi hỏi nó cũng không biết giả ngốc à? Tôi nói để tôi dạy nó.

Tiêu Phượng Hoàng ngạc nhiên, nó híp mắt nhìn tôi: "Anh đúng là chuyên nghiệp quá nhỉ."

Tôi trợn mắt nhìn nó, nó cười với tôi nói nhỏ: "Xuỵt, đến rồi, đến rồi."

Tôi vội vàng im miệng.

Tên Quỷ sai ở đằng trước đang hỏi từng linh hồn một.

Mẹ đi phía sau tôi, bà dùng tay ấn 1 cái lên lưng tôi, có cảm giác như có cái gì đó chảy vào người vậy. Mẹ thì thầm bên tai tôi: "Bình tĩnh đi thẳng con nhé, Quỷ sai hỏi tên con thì con hãy nói không biết, cũng không biết mình chết như thế nào, quên mất tên mình rồi. Hắn sẽ dẫn con vào thành chết oan. Cuối cùng, mẹ và tiểu Phượng Hoàng sẽ đi vào."

Tôi gật đầu, có lẽ là thọ mệnh chưa hết mà đã chết thì là chết oan nhưng vẫn không thể trực tiếp quay lại trần gian, nếu chết bất ngờ, thi thể không tìm được, linh hồn quay về cũng không có chỗ dung thân!

Tiện nhất chỉ có thể là đưa vào thành chết oan.

"Ơ..." Đột nhiên giọng mẹ vang lên bên tai tôi, tôi quay lại nhìn bà.

Tay bà ấn lưng tôi xuống, do dự lắc đầu:

"Không sao..."

Tôi gật đầu, đi về phía trước, tên Quỷ sai nhìn tôi lạnh lùng, tay hắn cầm một quyển sổ, hỏi:

"Ngươi tên gì?"

Tôi trả lời theo căn dặn của mẹ, quả nhiên tên Quỷ sai này nhướng mày lật quyển sổ trên tay, hình như là không tìm thấy aingười giống tôi. Hắn thì thầm gì đó với tên Quỷ sai bên cạnh, chắc là bàn bạc để xem nên xử lý tôi như thế nào.

Hắn gấp quyển sổ trong tay lại: "Ngươi đây thuộc vào mục chết oan, phải vào thành chết oan, vào đi, sẽ có người dẫn ngươi đến đó."

Tôi lập tức đi vào Quỷ Môn Quan, thân thể không chịu nổi mà run lên, ở đây lạnh quá, cái lạnh này không giống với cái lạnh của điều hòa.

Tôi quay đầu lại nhìn mẹ và Tiểu Phượng Hoàng, mẹ bình tĩnh nói gì đó, nhưng xa quá tôi không nghe được. Tên Quỷ sai mới đến nhướng mày, có thể là lại gặp linh hồn chết oan nên hắn cảm thấy đau đầu.

Hắn lại bàn bạc với một tên Quỷ sai khác. Thấy mẹ vào được rồi, còn đi về phía tôi làm tôi cảm thấy an tâm hơn, chắc là bà sẽ đi chung với tôi.

Tôi nhìn Tiểu Phượng Hoàng, con bé thông minh như vậy chắc cũng đang kể về tình trạng của mình, tôi không nghe thấy gì, nhưng khi thấy sắc mặt Tiểu Phượng Hoàng thay đổi, tôi lập tức lo lắng.

Có chuyện gì xảy ra vậy??

"Bọn họ không cho em đến thành chết oan, nói em không bình thường, muốn đưa em tới chỗ khác." Giọng Tiểu Phượng Hoàng vang lên bên tai tôi.

Tôi hoảng hồn, tới chỗ khác? Sao lại như vậy?

Tiểu Phượng Hoàng thông minh như vậy sao lại không lừa được bọn Quỷ sai chứ?

Chắc chắn mẹ cũng nghe thấy con bé nói, bà nhỏ giọng hỏi: "Nha đầu, bọn họ đưa con đi đâu vậy? Âm hồn xuống Âm Phủ, chết oan phải đi vào thành chết oan chứ! Tuổi thọ hết, chết oan, chết già, chết bệnh, chết bất ngờ đều phải gặp Diêm Vương, bọn họ dẫn con đi gặp Diêm Vương đấy!"

"Hình như vậy ấy, con phải làm sao đây? Con muốn đi chung với mẹ, với anh, con sẽ không cản trở..." Tôi thấy trong mắt Tiểu Phượng Hoàng ánh lên sự oan ức.

Tôi vội vàng nói không thể xông vào sao?

Mẹ lắc đầu: "Không được, xông vào Quỷ Môn Quan sẽ làm chấn động cả Âm Phủ, khi đó 10 vị Diêm La xuất hiện, không ai có thể chống lại được đâu. Hàng trăm ngàn năm qua cũng chỉ có 3 người dám làm vậy, nhưng chỉ có 1 người thành công, người này đã xé bỏ sổ sinh tử thành công, mẹ đang nói tới ai thì chắc con biết rồi. Hai người còn lại đều bị bắt tại chỗ, áp giải đến tầng 18 Địa Ngục, không bao giờ được siêu sinh!!"

Tôi giật mình, tôi biết người đó, phải nói là người đó đã đại náo thiên cung, chúng tôi cũng không có bản lĩnh như vậy, lẽ nào bó tay chịu trói sao??

Mẹ trầm tư nói, "Diêm Vương thẩm vấn âm hồn cũng tốn tốn kha khá thời gian, chúng ta chỉ có thể gặp lại nha đầu ở chỗ Diêm Vương thôi, trước khi bị Diêm Vương thẩm vấn, phải sửa lại sổ sinh tử, như vậy đến lúc đó biết nha đầu chưa đến thọ mệnh, Diêm Vương cũng sẽ không có cách gì, chỉ có thể vì lí do cõi âm không nhận người trần mà đưa nha đầu quay lại dương gian..."

Tôi nghe mẹ nói vậy nên an tâm hơn chút. Hôm nay không thể xông vào, như vậy chỉ có thể gặp Diêm Vương bằng cách này, giúp Tiểu Phượng Hoàng đã chết cải tử, Tiểu Phượng Hoàng là người thì Diêm Vương cũng không thể thẩm vấn được! Cuối cùng chỉ có thể thả người mà thôi.

"Nha đầu, con yên tâm đi, mẹ và Lý Dịch vào được là được." Phượng Sở Lan nhỏ giọng nói.

"Con xin lỗi mẹ, con lại cản trở mẹ rồi." Giọng nói của Tiểu Phượng Hoàng truyền vào tai tôi.

Tôi lắc đầu, mẹ cũng lắc đầu, bản thân Tiểu Phượng Hoàng cũng không muốn mà!

"Hai người các người còn lằng nhằng cái gì nữa? Còn không mau đi theo ta? Lằng nhà lằng nhằng, thảo nào các người lại chết oan, là bị xe tông chết hay gì?" Một tên Quỷ sai giục chúng tôi.

Tôi và mẹ nhìn nhau, chỉ đành đi theo tên Quỷ sai này.

Tôi quay đầu lại nhìn Tiểu Phượng Hoàng, con bé cũng đi vào, chẳng qua là đi sang một hướng khác, tôi cảm thấy kì quái, sao nó không đi qua đây?! Con bé lén phất tay với tôi, tôi cũng phất tay với nó, hình như là nó muốn tạm biệt tôi. Tiểu Phượng Hoàng quay đầu đi theo đám quỷ sai để chuẩn bị chịu sự tra hỏi của Diêm Vương… dần dần không thấy bóng dáng đâu nữa.

Tôi và mẹ tiếp tục đi theo tên Quỷ sai này.

Tầng ngoài của cõi âm không khác sa mạc là mấy, sau khi đi một lát, xung quanh chẳng còn con quỷ nào, mẹ bắt đầu ra tay. Khi con quỷ đi đằng trước vô thức quay đầu lại thì mẹ thổi một luồng khí vào người hắn, con quỷ này lập tức bất tỉnh nhân sự nằm sõng soài ra đất.

Tôi giật mình, giải quyết một con quỷ với mẹ đơn giản vậy sao? Song, cảm giác ngạc nhiên chỉ tồn tại trong chốc lát, dù gì mẹ cũng là Phượng Hoàng mà!

Mẹ kéo con quỷ này đến nơi không có ai, rồi lấy một xấp tiền âm phủ nhét vào người con quỷ. Cái này là để lấy lòng hắn, khi hắn tỉnh lại, sẽ tự coi như là quên hết rồi.

Xong xuôi tất cả, mẹ nhìn quanh mấy lần rồi dắt tôi đi vào trong, lần trước bà và Hồ Thanh Từ đã từng tới đây nên khá quen thuộc, biết nơi nào có quỷ, nơi nào không có, vì vậy bà biết đi con đường nào ít quỷ nhất.

Tôi chạy theo mẹ, bị bà dắt đi vòng vèo lộn xộn đến mức sắp ngất xỉu đến nơi, khoảng 1 tiếng sau, mẹ tài tình tránh được hết đám quỷ sai, đến được nơi cần đến.

Cái chỗ này rốt cuộc là núi gì ở âm phủ vậy trời, trên núi còn có một cái chòi nghỉ chân, tôi hỏi mẹ chúng ta tới đây làm gì vậy?

"Mẹ và Hồ Thanh Từ từng đến đây đưa món đồ kia." Mẹ tôi nói.

"Mang đến đây ạ?" Tôi khá là bất ngờ, rốt cuộc là mang thứ gì đến đây vậy??

"Đúng, chính là chỗ này."

"Mang cho ai vậy ạ? Mẹ và bà ấy có gặp được người đó không?" Tôi hỏi nhưng mẹ lắc đầu: "Lúc bọn mẹ đi vào, đúng lúc quỷ môn quan đang mở, một ngày sau quỷ môn quan sẽ đóng lại. Vì không có thời gian để chờ nên người kia nói có thể để đồ ở đó rồi đi. Mẹ và Hồ Thanh Từ làm theo y như vậy, đợi một hồi không thấy ai cả nên bọn mẹ đã đi ngay."

"Nhỡ người khác lấy đi mất thì sao ạ?" Tôi hỏi tiếp.

"Không đâu, người kia để bọn mẹ đem đến tận đây thì chắc chắn phải là một người vô cùng đặc biệt, người khác không dám động vào đâu."

Tôi im lặng, rốt cuộc là người kia đã sai mang tới đây cái gì mà lại chọc giận người được nhận nhỉ? Làm người ta sửa cả số mệnh con cái của mẹ và Hồ Thanh Từ cho hả giận vậy??

"Mẹ, con không biết có nên nói không." Đột nhiên trong đầu tôi lóe lên một suy nghĩ.

"Đương nhiên có thể rồi, con cứ nói đi." Nghe mẹ trả lời, tôi do dự nói: "Mẹ, con nghĩ là mẹ và Hồ Thanh Từ đã rơi vào một cái bẫy..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.