Đoán Thiên Mệnh

Chương 141-142




Hà bá hỏi tôi như vậy, tôi lắc đầu bảo không thấy. Tuy nhiên trên người tôi có lông vũ của Tiểu Phượng Hoàng, nếu con bé ở bên trong, chắc chắn nó có thể cảm nhận được tôi. Nhưng Tiểu Phượng Hoàng cho tôi chút tín hiệu nào, có lẽ không bị mẹ tôi mang ra ngoài. Chỉ là bà đột nhiên xuất hiện ở đây, chắc là muốn chuẩn bị cho tử kiếp của con bé.

Nhưng hà bá đột nhiên tới đây là có ý gì? Nhắc nhở bà ấy là cô ta muốn mật Phượng Hoàng??

"Tôi vào xem." Tôi nói, tôi không muốn để cô ta tiếp xúc với mẹ tôi.

"Ta cũng không có ý định đi vào." Hà bá nói xong quay người rời đi, hẳn là vào trong xe đợi tôi.

Tôi thở phào, lập tức chen vào trong đám người. Nhà đấu giá này cũng có phòng riêng, nhưng mẹ tôi cũng không giàu có như hà bá, bà ấy rất tiết kiệm, cho nên sẽ không mở phòng riêng gì, có lẽ là chỉ ở trong đám người này thôi.

Bên trong người, ma, tinh quái nhiều lắm, đều là đến hóng chuyện. Lúc tôi chen vào rất khó tìm, có một số tinh quái rất to lớn, lại có một số ma quỷ toàn thân đầy âm khí, không tìm được, tôi chỉ có thể nhỏ giọng gọi tên mẹ tôi.

Quả nhiên, sau hai tiếng gọi, tôi đã cảm giác được từ trong đám người có một ánh mắt nhìn tới:

"Lý Dịch, mẹ ở bên này."

Giọng nói có chút ngạc nhiên, chắc là mẹ tôi quá tập trung vào cuộc đấu giá, cho nên tôi vào tới bà ấy cũng không có cảm giác gì. Tôi phải gọi hai tiếng bà ấy mới nghe được. Tôi nhìn vào đám người, thấy mẹ tôi ở trong góc, tôi vội vàng lách người đi qua, không thấy Tiểu Phượng Hoàng, có lẽ là ở trong nhà.

"Mẹ." Tôi gọi một tiếng.

"Ừ....khí trong cơ thể con...." Mẹ nhìn tôi, trên mặt có chút ngạc nhiên. Cũng khó trách bà ấy lại như vậy, đạo hạnh đoán mệnh sư cấp 4 lại có khí tức như của đoán mệnh sư cấp 7, cái này ai biết mà chẳng giật mình.

Tôi nhỏ giọng nói, bấy giờ sự ngạc nhiên của mẹ tôi mới biến mất, bà ấy vô thức nhìn ra bên ngoài, có lẽ là nhìn thấy hà bá ở trong xe.

Bà ấy nhìn tôi một lần nữa, có chút vui mừng:

"Con đã rất cố gắng, vượt qua những gì mẹ nghĩ."

Tôi cười khổ, nếu như không có thần sông cho tôi ngâm trong suối nước kia thì làm sao tôi có thể đột phá nhanh như vậy chứ?

"Mẹ, mẹ đang muốn đấu giá cái gì vậy?" Tôi hỏi

"Một món đồ, không hiếm, nhưng rất quan trọng." Mẹ tôi nói, ngữ khí nghiêm trọng và bất lực.

Đang tò mò thì tôi chợt nghe người bán đấu giá trên sân khấu giới thiệu một vật, là một loại gỗ sét. Ánh mắt Phượng Sở Lan lóe lên, xem ra bà ấy đến đây là vì thứ này. Nhưng thứ này rõ ràng là vật phẩm áp trục buổi đấu giá, cho nên hấp dẫn quá nhiều người chú ý, sẽ bán ra với giá cao.

Quả nhiên người phụ trách buổi đấu giá giới thiệu đơn giản rồi nói giá khởi điểm là 80 vạn! Không tới một phút đã lên tới 2 triệu, hơn nữa đấu giá vẫn còn tiếp tục.

Mẹ tôi thở dài, có lẽ là không có nhiều tiền như vậy. Tôi vội vàng bảo trong tay tôi có 70 vạn, bà ấy giật mình hỏi tôi từ đâu mà có? Tôi nói xong, bà ấy kinh ngạc.

"Mẹ..." Phượng Sở Lan im lặng.

"Mẹ, mẹ cứ cầm trước đi." Tôi nghiêm túc nói.

Nếu như mẹ tôi đã tới thì sẽ có cách của mình. Tôi đoán là bà ấy sẽ dùng lông vũ của mình để bán, so với loại gỗ sét (khúc gỗ bị sét đánh) này thì lông phượng hoàng đắt hơn nhiều! Giá khởi điểm chắc là mấy trăm vạn trở lên. Nhưng mà như vậy rất tổn thương nguyên khí, tử kiếp của Tiểu Phượng đang trong giai đoạn mấu chốt, chắc chắn không thể làm như vậy.

"Mẹ..." Bà không biết nói gì, vẻ mặt rất phức tạp.

Tôi sốt ruột, mắt thấy giá tiền càng lúc càng cao, đã lên tới hơn 3 triệu tệ. Chút tiền này của tôi cũng không đủ, tôi hỏi mẹ tôi không tay có bao nhiêu? Bà ấy nói lần trước tôi đưa cho bà ấy vẫn chưa dùng. Nói cách khác, số tiền trong tay hai chúng tôi cộng lại vẫn chưa đủ.

"Lý Dịch, mẹ có cách." Mẹ tôi nói.

Quả nhiên tôi đoán không sai, bà ấy muốn bán lông vũ của mình. Tôi vội vàng bảo bà ấy đừng làm như vậy, tôi tìm người mượn tiền.

Bà ấy kinh ngạc: "Con tìm ai mượn tiền?"

Tôi nói thần sông, bà ấy liền ngẩn người, vô thức hỏi:

"Cô ta cho con mượn?"

Tôi chỉ có thể cắn răng chịu đựng mà đi tìm cô ta. Hiện tại trong số những người tôi quen biết, có thể nhẹ nhàng lấy ra mấy triệu tệ một cách dễ dàng như vậy chỉ có cô ta mà thôi.

Nhưng mấy triệu cũng chẳng phải là mười vạn, tôi không biết cô ta có thể cho mượn hay không. Tôi để mẹ tôi đấu giá tiếp, bà hơi do dự. Tôi bèn nói sẽ không sao, bà ấy mới gật đầu, tiếp tục ra ggiá.

Tôi lấy điện thoại ra, cắn răng tìm wechat của hà bá, gửi cho cô ta một hình ảnh khuôn mặt tươi cười. Thật không nghĩ tới lại có thể nhắn tin nói chuyện với hà bá. Chờ hơn 10 giây, hà bá trả lời một dấu chấm hỏi. Tôi mới nhắn tiếp:

"Tôi muốn mượn cô ít tiền, khoảng 2-3 triệu.”

Gửi đi xong tôi có cảm giác da mặt mình rất dày, nhưng cũng không còn cách nào, làm sao tôi có thể để mẹ tôi lấy lông của bản thân mang đi bán chứ? Tôi khẩn trương nhìn chằm chằm vào màn hình, một giây, hai giây, ba giây, vẫn không trả lời. Mãi đến hơn một phút sau, cũng vẫn không có hồi âm.

Tôi bất lực, xem da vẫn là da mặt mình quá dày, mượn 10 vạn 20 vạn không phải vấn đề lớn, nhưng mấy triệu không phải số tiền nhỏ, cô ta sao sẽ cho mượn chứ?? Nếu cô ta không thèm để ý đến lời nhờ vả của tôi thì... không sao, tôi có thể hiểu.

"Mẹ, mẹ chờ một chút, con nghĩ cách khác." Tôi nói

"Không sao đâu, mẹ bán lông vũ cũng không sao." Mẹ tôi lắc đầu, tiếp tục trả giá, rất nhanh đã lên tới con số đáng kinh ngạc, 4 triệu.

Da đầu tôi run lên, không phải tiền sao??

Tôi nghĩ những cách khác, nhưng tìm người khác mượn chắc chắn không được, như vậy chỉ có thể tự mình kiếm ra. Bản thân là đoán mệnh sư, để tôi xem xem tôi có thể kiếm được tiền ngay tại đây không.

Tôi vừa nói cho mẹ tôi cách này, lúc chuẩn bị trả lời, mẹ tôi lại giống như phát hiện ra thứ gì đó, quay đầu nhìn ra bên ngoài. Tôi vô thức nhìn theo, trong đám người, có một người mang theo một cái túi rất to đi vào, đó là hà bá. Tôi kinh ngạc.

Cô ta đi tới: "Bên trong có 3 triệu."

Tôi sững người, cô ta thật sự cho tôi mượn? Tôi nghi hoặc:

"Cô cho tôi mượn?"

"Không cho mượn, ta tới làm gì?" Cô ta hỏi ngược lại.

Tôi á khẩu không trả lời được. Hà bá liếc nhìn mẹ tôi, xoay người rời đi. Toàn bộ quá trình không tới một phút, mang tiền tới rồi rời đi, cảm giác cứ như đang nằm mơ vậy.

Tôi cầm cái túi nặng trịch trong tay mới định thần lại, cô ta thực sự cho tôi mượn.

"Mẹ, tiếp tục đấu giá thôi."

"Ừ, xem ra quan hệ của con với cô ta hòa hoãn không ít." Mẹ tôi có chút không ngờ tới.

Bà nhìn tôi thêm vài lần. Tôi cười khổ, có kẽ bà ấy muốn tôi toàn tâm toàn ý nâng cao đạo hạnh, cho nên giải quyết hết cho tôi những lo lắng về sau.

Với số tiền này, cộng thêm số tiền trong tôi tôi và mẹ, lại thêm việc gỗ sét này không phải đồ hiếm, cuối cùng mẹ tôi ra giá, dùng 4 triệu 3 mua lại, phiên đấu giá cỡ nhỏ này chấm dứt.

Vật phẩm cuối cùng được đấu giá bán ra với giá hơn 4 triệu, so với hội đấu giá lần trước tôi tham gia có chênh lệch rất lớn! Khi đó Tần Thanh thật sự đúng là giàu kinh người, cũng không biết là cô ta có tiền hơn hay là hà bá có tiền hơn. Tôi đoán là Hà Bá, dù sao thì cô ta có nhiều tài nguyên lắm.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, đi cùng mẹ ra sau hậu trường trả tiền, cầm gỗ sét trên tay, mẹ tôi có chút an tâm, thế nhưng khuôn mặt vẫn xuất hiện vẻ u sầu. Xem ra tử kiếp của Tiểu Phượng vẫn là cửu tử nhất sinh (10 phần thì 1 sống, 9 chết).

Ra khỏi đó, tôi do dự một chút rồi nói với mẹ:

"Mẹ, bây giờ thần sông đang thu thập nguyên liệu chế thuốc trường sinh bất lão..."

"Ừ, ta biết rồi." Mẹ tôi không có chút ngạc nhiên nào, ngữ khí vẫn bình tĩnh như thường.

"Có phải co ta sẽ tới tìm mẹ lấy mật Phượng Hoàng không?" Tôi không nhịn được hỏi.

"Không tìm được đương nhiên sẽ tới tìm mẹ." Mẹ tôi nói

Tôi trầm mặc, làm sao có thể tìm được chứ? Hơn 10 năm trước hà bá mới bắt đầu thu thập nguyên liệu, mà trên dương gian mấy trăm năm nay mới chỉ có có mình mình mẹ tôi là Phượng hoàng, hà bá đi đâu tìm chứ?? Chắc chắn mật phượng hoàng – nguyên liệu cuối cùng là của mẹ tôi, nhưng nếu không có mật, bà ấy nhất định sẽ chết.

"Mẹ, con sẽ không để cô ta lấy mật phượng của mẹ." Tôi kiên định nói.

Tôi sẽ không để cho chuyện như vậy xảy ra, trừ khi tôi chết. Bởi vì mẹ vất vả nuôi dưỡng tôi lớn lên, tôi phải báo đáp bà ấy.

"Không cần đâu." Mẹ tôi bình tĩnh lắc đầu.

Tôi lập tức sững người, tại sao bộ dáng này của mẹ lại cho tôi cảm giác như chắc chắn bà ấy sẽ không có bất kì phản kháng gì mà đem mật phượng hoàng của bản thân giao cho hà bá? Chẳng lẽ mẹ tôi với cô ta đã có thỏa thuận trước rồi?

Vẻ mặt mẹ bình tĩnh như vậy như cho tôi thấy rằng những suy tính của tôi có thể không sai, giữa bà và thần sông có thể còn có một thỏa thuận khác nữa. Nhưng là thỏa thuận gì lại có thể khiến mẹ tự giao cho cô ta gan phượng hoàng??

Tôi sốt ruột bất lực, mẹ không muốn nói gì thì tôi có hỏi thế nào thì cũng đều không có kết quả gì. Tôi nói với mẹ rằng tôi muốn đi tìm nhân sâm hình người với thần sông.

"Ừm, cô ta tha cho con một mạng, vậy thì con nên giúp cô ta tìm những thứ này." Phượng Sở Lan bĩnh tĩnh nói.

Tôi im lặng không nói gì.

Mẹ đã chuẩn bị sẵn tâm lý, tôi hoàn toàn không biết nên nói cái gì, chỉ có thể nói rằng, khi đến tử kiếp của Tiểu Phượng Hoàng, tôi nhất định sẽ quay về. Tính thử thời gian thì chỉ còn có năm sáu ngày, dùng năm ngày để tìm nhân sâm hình người, sau đó quay lại, chắc là đủ nhỉ, tôi nhất định phải bắt lấy cơ hội này, để tôi có thể đột phá lên đoán mệnh sư cấp năm mới được.

Không thể không giúp được Tiểu Phượng Hoàng.

"Ừm, lần trước mẹ nói đưa cho con thứ không thuộc về mẹ, con đã chuẩn bị tâm lý chưa." Mẹ lại nhắc đến vấn đề này.

Bà nói cái này không thuộc về bà, vậy cuối cùng nó là cái gì? Tôi do dự gật gật đầu.

Tôi và mẹ đi đến chỗ đỗ xe của thần sông, cô ta đang ngồi trong xe. Thần sông và mẹ nhìn nhau, đều im lặng không nói gì, điều này làm tôi cảm thấy bất an trong lòng… Phản ứng của hai người như vậy làm tôi không thể không suy nghĩ lung tung.

Sự yên tĩnh này kéo dài khoảng một phút, hai người họ như đang chào hỏi nhau trong sự im lặng đó vậy.

"Lý Dịch, mẹ về trước, con bé vẫn đang chờ mẹ ở nhà." Mẹ nói.

"Vâng, mẹ đi đường cẩn thận chút nhé." Tôi thở dài nói.

"Được." Mẹ gật đầu, đi sâu vào rừng.

Tôi hơi do dự hỏi tình hình của Tiểu Phượng Hoàng thế nào rồi? Mẹ quay lại nói rất tốt, tôi mới an tâm. Đã gần một tháng rồi, dựa vào tốc độ phát triển như trước đó của Tiểu Phượng Hoàng thì tôi nhớ là vóc dáng của con bé cũng xấp xỉ bằng tôi rồi.

Có thể lần sau quay lại gặp con bé, vóc dáng của nó đã thay đổi nhiều rồi ấy chứ, thậm chí nếu nó lại dùng huyễn thuật, có khi đã không còn là bộ dạng của một đứa trẻ nữa mà chắc là bộ dạng của một thiếu nữ mười ba mười bốn xuân xanh.

Nghĩ đến điều này, tôi vẫn còn nhớ đã đồng ý với con bé rằng nếu nó vượt qua tử kiếp lần này, thì sau khi nó biến thành hình người, tôi sẽ tặng cho con bé một chiếc điện thoại di động, tôi vẫn nhớ rất rõ.

Khi bóng mẹ đã khuất hẳn trong bóng đêm, tôi mơ hồ thấy một luồng sáng phóng lên trời, lóe lên rồi bay xa, là mẹ đã biến về nguyên hình phượng hoàng. Tôi sửng sốt hồi lâu mới ngồi vào xe thần sông, thần sông nhấn ga lái xe rời đi.

Rất lâu sau đó, tôi mới lấy lại tinh thần, nói với thần sông, "Tôi sẽ nhanh chóng trả lại 3 triệu cho cô."

Thần sông im lặng, liếc nhìn tôi 1 cái qua gương chiếu hậu.

Trên đường đi hoàn toàn tĩnh lặng, tôi mờ mịt nhìn ra ngoài cửa xe, thoáng một cái đã hơn nửa đêm. Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh Tiểu Phượng Hoàng, tôi nhất định sẽ giúp con bé sống sót, sẽ không để con bé nối gót con của Hồ Thanh Từ...

Tôi không biết đã trên xe bao lâu, chắc khoảng hơn mười tiếng đồng hồ mất. Đến khí tôi bừng tỉnh, cảm giác xóc nảy kinh người, bấy giờ tôi mới phát hiện xe đang chạy trên đường núi.

Đằng trước không có đường, thần sông dừng xe lại, chắc là đến nơi ông lão đó nói, nhân sâm hình người kia chắc là ở trên ngọn núi này.

Trong lòng tôi khá phức tạp, tìm được nhân sâm hình người càng nhanh thì càng cho thấy thứ thần sông cần tiếp theo có thể là gan phượng hoàng, mà mẹ đã nói, để tôi tiếp tục giúp thần sông.

Tâm trí tôi giờ phức tạp vô cùng, có cảm giác như đang đẩy nhanh tiến độ dẫn đến cái chết của mẹ vậy.

Tôi xuống xe, thần sông mở cốp sau, trong đó có một vài dụng cụ đào xới, tôi đi qua cầm lên xem thử. Nếu ở dưới đất thì những dụng cụ đào xới này ắt hẳn là không thể thiếu được.

Tôi thấy có một sợi dây thừng, nên cũng mang theo, để phòng khi có chuyện. Còn những dụng cụ leo núi khác, có hay không cũng vậy, những loại như muỗi rắn chuột chắc chắn là không dám bén mảng lại gần thần sông rồi.

Cho nên, để lên đường gọn gàng nhẹ nhàng thì không cần mang theo những thứ không cần thiết, vì tôi không có nhiều thời gian để chậm trễ nữa. Nếu tôi đi theo vào trong đó, mà tử kiếp của Tiểu Phượng Hoàng đến thì dù tôi có đột phá đạo hạnh hay không cũng đều sẽ bỏ để đi về nhà.

Giữa tôi và thần sông không có bất kì sự giao lưu nào, cô ta mang một ít đồ vật, đóng cửa xe lại. Cô ta đi phía trước, tôi đi theo ở phía sau.

Trời đã khuya lắm rồi, hai người chúng tôi còn đang đi trong rừng sâu, bốn phía tối đen như mực, chỉ có tiếng bước chân của chúng tôi vang vọng trong khu rừng tĩnh lặng không tiếng động này, từng tiếng từng tiếng một...

Tôi đang nghĩ là có phải trước đây thần sông cũng thường xuyên một mình đi tới đi đi lui như vậy không? Có thể là đã quen với việc lẻ loi một mình, tôi nhìn bóng lưng cô ta, lần đầu tiên gặp cô ta, không hiểu sao trong lòng tôi lại xuất hiện một cảm giác quen thuộc, cô ta mặc một chiếc váy đen dài, như hòa vào màn đêm đen kịt.

Ngoài ánh trăng lấp lánh trên tóc cô ta ra thì tôi không thể thấy được cái gì cả.

Tôi hơi do dự, "Thần sông."

"Việc gì?" Cô ta vừa đi vừa nói.

"Có phải tôi đã gặp cô ở đâu rồi không?" Tôi không nhịn được hỏi vấn đề này, lần trước cũng đã hỏi rồi, nhưng cô ta không thèm để ý đến tôi.

Thế nhưng tôi cảm thấy, loại cảm giác này chắc là phải có nguyên nhân, lần một lần hai còn bỏ qua được, nhưng đã nhiều lần rồi chứng tỏ có thể, tại một thời điểm nào đó tôi đã từng gặp chân thân của cô ta, song cô ta không thể hiện ra thôi, nên đến bây giờ tôi vẫn không biết.

Thần sông rất thần bí, ngay cả mẹ cũng chưa từng thấy chân thân của của cô ta. Như vậy cho thấy cô ta vẫn luôn sống trong hình dạng này.

Nhưng, có khả năng là cô ta cũng sẽ mệt mỏi, có lẽ cô ta cũng sẽ thay đồ, bỏ tấm mạng đen che mặt xuống ra ngoài gặp người khác không? Dù saó như vậy đi ra ngoài thì cũng không ai biết cô ta là ai.

Suy nghĩ này càng làm tôi chắc chắn thêm việc tôi đã từng gặp cô ta, nhất định không sai được. Thần sông quay đầu nhìn tôi, trong bóng đêm mờ mịt, tôi nhìn vào đôi mắt cô ta, thật sự là càng nhìn càng có cảm giác quen quen, cuối cùng là ai ta?

Trong đầu tôi hiện ra tất cả những người phụ nữ tôi đã từng gặp, dựa vào khí chất, hành vi cử chỉ có giống cô ta không. Từng gương mặt phụ nữ lóe lên trong đầu tôi, cuối cùng là ai đã để lại cho tôi cảm giác quen thuộc này?

Đột nhiên trong đầu tôi khóa chặt lấy hình ảnh một người, một cô gái mặc váy trắng, có một khuôn mặt tinh xảo, phải chăng là cô ta??

Tôi lập tức hít sâu một hơi, lần thứ nhất cô ta đến tìm tôi, là tìm tôi đoán mệnh, hỏi tôi rằng có người trộm đồ của cô ta, phải làm gì? Tôi nói, sau đó cô ta trả tiền rồi bỏ đi.

Mà sau khi cô ta đi có một trận mưa to rất quỷ dị.

Lần thứ hai gặp cô ta là ở phòng đấu giá, cô ta dùng tiền mua được đóa hoa đó, sau khi rời khỏi cũng có một trận mưa rất to.

Dương Siêu đã từng nói, thần sông tính tình nóng nảy, bá đạo, tức giận là thích đổ mưa dìm người, cho đến khi người ta không chịu nổi... Nghĩ đến đây, tôi giật mình, tôi phải sớm nghĩ đến cô ta mới phải, bình tĩnh, lạnh lùng, mỗi lần xuất hiện trời nhất định sẽ mưa. Không ngờ tôi thật sự đã gặp cô ta, lần đầu tiên tôi gặp cô ta, loại cảm giác quen thuộc đó thật sự không lầm.

Trong đêm tối, ánh mắt thần sông rất bình thản, tôi biết cô ta, chắc chắn là cô ta, vậy tôi có nên vạch trần cô ta không??

"Không sao, tôi hỏi bừa thôi." Tôi nói.

Còn khi ở phòng đấu giá, thảo nào tôi tính ra chuyện cô ta sẽ không lợi dụng bất kì cái gì của người khác. Cô ta là một người cao ngạo, sao cô ta lại đi lợi dụng người phàm được?

Hoàng đế có lợi dụng dân thườngkhông? Chắc chắn là không.

Nghĩ đến đây, tôi thật sự bó tay với mình rồi, thế mà lúc đó tôi lại tặng cho cô ta một bát cháo nấm hương, mà cô ta còn ăn hết...

Bây giờ nhớ đến, thật sự là không thể tưởng tượng nổi! Hèn gì lúc đó cô ta muốn giết tôi như vậy, khi đó cô ta đã ăn hết cháo rồi, lại biết là của tôi. Điều quan trọng là tôi vẫn là kẻ thù của cô ta, chắc là cô ta có hơi suy sụp cho nên không thể khống chế cảm xúc.

Tôi đoán lúc ấy nếu tôi nhìn thấu cô ta, thì với tính cách của cô ta, có thể cô ta sẽ nôn hết cháo nấm ra tại chỗ mất.

"Hỏi bừa ư?" Thần sông nói, cô ta không bước nữa.

Tôi cảm thấy không ổn, không nên hỏi cô ta như vậy, tôi đây không phải là đang vạch trần cô ta sao? Tôi vội vàng gật đầu nói là tùy tiện thôi.

"Sao cậu lại nhìn ra ta?" Thần sông đột nhiên đặt câu hỏi, tôi nhắm mắt nói đại đôi mắt, nhìn đôi mắt cô ta có cảm giác quen thuộc.

Thần sông im lặng, cả hai chúng tôi đều không nói chuyện, yên tĩnh mấy phút, tôi nói, "Tôi còn không thể xác định cô là ai, tất cả những gì về cô không cần thiết phải..."

"Còn chưa chắc chắn?" Thần sông từng bước từng bước đi đến, đôi mắt híp lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.