Đoán Thiên Mệnh

Chương 107




Tôi nhìn môi cô ta, nứt nẻ đến không còn sự sống, suy cho cùng thì cô ta đã hôn mê ở nhà tôi bảy tám ngày, huống chi trên đường tới đây, cô ta cũng không uống lấy 1 giọt nước, chuyện này xem ra cũng là bình thường.

Nhưng khi nhìn cằm và môi của cô ta, sao tôi lại có cảm giác quen thuộc thế nhỉ? Tuy tôi đã cố nghĩ kỹ rồi những không nhớ ra nổi. Tôi đành lắc lắc đầu.

“Đã bao lâu không ăn gì rồi?” Ông chủ hỏi.

Làm sao tôi có thể trả lời câu hỏi này? Thần sông người ta cũng không cần ăn.

Tôi chỉ có thể xúc một thìa súp cá rồi đặt lên môi cô ta. Tài nấu ăn của ông chủ rất tốt, tôi không hề ngửi thấy mùi tanh. Đôi môi nứt nẻ của cô ta giờ đã ẩm lên một chút. Chắc cô ta cũng cảm thấy khát rồi nên nuốt xuống trong tiềm thức.

“Chưa chết, tốt rồi, tối rồi, đừng ngẩn ra đó, tiếp tục bón cho cô ta đi.” Ông chủ nói.

Tôi gật đầu, chắc cô ta uống xong cái này sẽ tỉnh lại, mà cũng không chắc, dù sao thì tôi cũng muốn cô ta tỉnh lại, tôi tiếp tục bón cho cô ta ăn, cô ta theo bản năng uống hết từng thìa từng thìa một.

"Trong nồi của tôi vẫn còn, tôi lấy cho cô ta thêm một bát nữa." Ông chủ nói, tôi nói không cần đâu, cô ta có thể tỉnh lại là được rồi, không thể bổ sung cho cô ta quá nhiều thể lực, để cho cô ta hồi phục quá nhiều, sẽ rất nguy hiểm đối với tôi.

Sau khi tôi bón cho cô ta thìa cuối cùng, phát hiện lông mi của cô ta đang động đậy, đột nhiên cô ta mở mắt ra, trừng trừng nhìn tôi:

"Cậu đã làm gì ta?"

Tôi phớt lờ cô ta, đặt bát súp xuống sàn thuyền. Cô ta nhìn chằm chằm tôi mấy giây, kéo tấm mạng đen xuống, che mặt lại lần nữa.

Một tiếng "xoảng" vang lên, cái bát nháy mắt đã bị đập vỡ, cô ta tự mình đứng dậy:

"Ai bảo cậu cho ta ăn cái này?"

Tôi liếc nhìn cô ta một cái, nếu tìm được động phủ của cô ta, tôi đã trực tiếp đâm chết cô ta rồi, sao lại làm chuyện này làm gì? Vẽ vời thêm chuyện, tôi tự nghĩ như vậy.

"Vậy cô nôn ra đi." Tôi nói, dù sao thì cô ta cũng tỉnh lại rồi.

Tôi nghĩ cô ta sẽ tức giận muốn giết tôi, có điều tôi hơi bất ngờ một chút là thần sông lại hít một hơi thật sâu, rồi tự dùng tay đánh vào bụng. Sau khi ho sặc sụa thì cô ta nôn ra thứ gì đó nhưng tôi cũng chẳng thèm quan tâm đến cô ta, tốt nhất là bị thương càng nhiều càng tốt.

"Ta nôn ra rồi." Cô ta nói.

Lời này khiến tôi càng bất ngờ hơn.

Nhưng tôi không trả lời câu hỏi của cô ta, "Tôi không có thời gian để dây dưa với cô, động phủ của cô ở đâu?"

Cô ta nhìn tôi chằm chằm:

"Sao, cậu không tự nghĩ cách để tìm được à?"

Tôi không nói gì, cô ta đang cười nhạo tôi, nhưng tôi thực sự không còn cách nào cả. Lỡ tôi lại gặp phải loại rắn trắng đó, chắc tôi thật sự không còn mạng nữa rồi.

Tôi tự mình đi đến mũi thuyền, với tình hình hiện tại, cứ dây dưa như vậy không phải là cách, tôi còn lo lắng phía Tiểu Phượng Hoàng nữa. Sau một hồi im lặng rất lâu, tôi nói:

"Nói cho tôi biết Động phủ của cô ở đâu?ư. Chẳng phải cô rất muốn giết tôi sao?"

Nói thẳng ra là đến Động phủ rồi, cô có thể giết tôi, tất nhiên là tôi cũng có thể giết cô ta.

"Tự cậu không muốn sống nữa, ta sẽ không cản cậu! Đi về hướng này, thêm một ngày nữa." Thần sông nói rồi tự mình ngồi xuống, tôi thở phào một hơi, nói với ông chủ đi thêm một ngày nữa.

Ông chủ gật đầu.

Trong suốt hành trình, cô ta vẫn nhắm nghiền mắt, tôi đang nghĩ nếu tôi nói cô ta vẫn chưa nôn hết thì sao nhỉ. Cô ta sẽ tiếp tục đánh bản thân, hay giết tôi? Hazz. Tôi không nghĩ nhiều về vấn đề này nữa. Cơ bản là nếu không ngủ thì sao chống đỡ được cho đến lúc cô ta nói.

Giờ đây tôi có thể thấy được xung quanh dày đặc sương mù, chắc là đã đến Động phủ của cô ta rồi. Tôi phát hiện cô ta vẫn còn đang nhắm mắt, nói thế nào nhỉ, vầng trán cô ta tái nhợt làm tôi bình tĩnh được một chút, chứng minh vết thương của cô ta càng ngày càng nặng. Việc này đối với tôi lại là chuyện tốt, tức là tôi có thể giết được cô ta.

“Đã đến chưa?” Tôi hỏi cô ta, sương mù dày đặc, hoàn toàn có cảm giác như buổi sáng mùa đông, ngay cả ông chủ cũng qua hỏi tôi đã đến chưa, tôi chỉ có thể mở lời hỏi cô ta.

Cô ta mở mắt ra, dùng sức đứng lên, nhìn tôi bằng cặp mắt giống như muốn giết người. Hừ, tôi đây cũng không sợ, dù sao thì trong lòng cũng có chuẩn bị hết rồi.

“Dừng lại!” Thần sông nói, ông chủ từ từ dừng thuyền lại.

Tôi cảm thấy con thuyền cập vào gì đó, như thể đang ở trên bờ vậy, điều này làm tôi ngạc nhiên. Tại sao thần sông không sống ở dưới nước?

“Anh bạn, lại là nơi nào nữa vậy?” Ông chủ đi tới hỏi tôi, tôi chỉ có thể nói đó là Động phủ của Thần sông, lần này không thể sai được.

Ông chủ ngạc nhiên:

"Các cậu rốt cuộc muốn làm gì?"

Tôi không biết trả lời thế nào, bởi vì Thần sông đã tự nhảy xuống rồi, tất nhiên tôi không thể để cô ta cứ tùy ý đi lại như vậy. Tôi bảo ông chủ đợi tôi ba ngày. Sau 3 ngày, nếu tôi vẫn chưa ra thì không cần đợi nữa, ông chủ hỏi tôi nếu không ra là có ý gì? Tôi không nói nhiều, bảo ông ta đợi ba ngày là được rồi.

Tôi cũng nhảy xuống, lấy kiếm gỗ đào ra rồi đuổi theo, bấy giờ phía sau mới truyền đến tiếng đáp lại từ ông chủ.

Thần sông đi phía trước, tôi đuổi theo, cô ta quay đầu lại nhìn, nhưng căn bản không phải nhìn tôi, thậm chí còn không có chút sợ hãi nào về việc tôi có thể tấn công cô ta. Tôi đã giữ bản mệnh mệnh khí của cô ta trong tay với sự cảnh giác độ, đồng thời cũng khống chế cô ta từ phía sau nên chỉ cần xác nhận được nơi nào là động phủ của cô ta thì sẽ lập tức đâm chết cô ta.

“Ta nói cậu có thể nào thông minh hơn một chút không?” Thần sông lạnh lùng nói.

Tôi mặc kệ cô ta, tôi mà không cẩn thận, vậy người chết sẽ là tôi. Đi theo cô ta được một lúc, mà giờ tôi cứ ngữ như đi trong sương mù, tôi không phân biệt nổi phương hướng nữa. Tôi nghĩ chắc chưa từng có ai đến được Động phủ của cô ta mất.

Quả nhiên từ trong sương mù tôi đã nhìn thấy một tòa kiến trúc rất bình thường, giống như mấy ngôi nhà trong nông thôn. Đây chính là vị thần của một dòng sông, thế mà động phủ của Thần sông đây sao? Sao có thể đơn giản như vậy? Tôi thầm kinh ngạc trong lòng, dù sao cũng là vị thần của một dòng sông, nếu xây cả cung điện cũng không có gì lạ.

Nhưng Thần sông đột nhiên quay đầu lại, nhìn tôi chằm chằm. Tôi cẩn thận cảm nhận một chút, lần này chắc là không sai, vậy tôi có thể giết cô ta rồi. Tôi không hề do dự, rút kiếm gỗ đào ra.

Đôi mắt của Thần sông lạnh lẽo, không hề để ý đến tôi nữa, thay vào đó, cô ta quay lại nhìn chằm chằm vào Động phủ. Tôi đột ngột dừng lại, bởi vì lúc nãy bị sương mù bao phủ, tôi không nhận ra rằng cửa động của cô ta đã bị mở ra.

Chẳng lẽ thời gian cô ta ra ngoài, đã có người đột nhập vào động phủ? Vậy đầu rồng có còn không?

Tôi đã rất sốc, cô ta đi thẳng vào trong, tất nhiên tôi vẫn hướng kiếm vào cô ta rồi cũng theo vào trong. Lạ thật, mọi thứ bên trong đều rất đơn giản, nhưng tất cả hộc tủ đều bị kẻ khác kéo ra lục lọi.

"Động phủ của cô xảy ra chuyện gì vậy? Đầu rồng, đầu rồng đâu?" Tôi hỏi.

“Nếu cậu không đả thương ta, sao ta có thể không cảm nhận được. Vậy mà lại có người còn ở trong đây.” Thần sông đột nhiên nói một câu, khiến tôi kinh ngạc: “Người? Người nào? Kẻ thù của cô sao?”

"Ta nói rồi, kẻ thù của ta đã chết!"

Tôi cảnh giác nhìn ra ngoài, sương mù bên ngoài dày đặc đến nỗi tôi không thể nhìn thấy gì cả, nhưng tóc gáy tôi đã dựng hết cả lên rồi, lúc nào cũng có cảm giác bị nhìn chòng chọc. Tôi nói:

"Cô nói cô không còn kẻ thù nào? Thế mà người ta đã tìm tới cửa nhà cô rồi kìa."

Cô ta không nói gì, tôi vẫn kề kiếm gỗ đào về phía cô ta, cô ta cau mày, không để ý đến tôi, đi vào rồi đóng cửa lại.

Tôi cảnh giác, nhưng ngạc nhiên là cô ta chỉ đóng cửa thôi mà như không chống đỡ nổi, tay phải vịn vào vách tường, ho sặc sụa.

“Người ở bên ngoài là ai?” Tôi hỏi, nếu không cho dù có giết cô ta, tôi cũng sẽ vẫn gặp nguy hiểm.

Tôi phải làm cho rõ ràng mới được, nếu không thì sự khác biệt duy nhất chỉ là cô ta chết trước, sau đó đến tôi chết sau.

“Nếu mở cửa, ta sẽ giết cậu!” Thần sông yếu ớt nói.

Tôi thấy cô ta yếu ớt không chịu đựng nổi, chỉ có thể đi tới mép cửa, nhìn ra ngoài, thật sự đã nhìn thấy một bóng người trong sương mù dày đặc, lòng tôi bỗng chùng xuống…

Có phải con bạch xà đó đã tiết lộ cho những tinh quái khác ở sông Trường Giang rằng thần sông bị thương nặng, mau đến giết thần sông? Khả năng là như vậy rồi. Tôi thấy thần sông nhắm mắt lại, vậy mà cô ta lại ngất đi một lần nữa, tôi vội vã đi đến lay cô ta, cô ta không phản ứng gì.

"Lộp cộp, lộp cộp" có tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến, trong lòng tôi cả kinh, rất muốn trực tiếp đâm chết cô ta, nhưng nếu người bên ngoài muốn bắt thần sông thì sao?

Vậy thì chẳng phải tôi gặp xui xẻo rồi sao? Tôi chần chừ, xem ra hiện tại tôi chỉ có thể nghĩ cách tìm đầu rồng nhanh một chút. Tôi vội vàng tìm trong phòng nhưng thật bất lực, tôi không tìm thấy gì cả, đầu rồng to như vậy, chắc chắn đã được giấu ở đâu đó.

Có lẽ không phải ở trong cái nhà này, có thể là ở gần đây, nhưng bên ngoài có người, tôi lại không biết người này muốn làm cái gì. Tôi hồi hộp vô cùng, tiếng bước chân bên ngoài càng ngày càng gần, tôi nắm chặt kiếm gỗ đào trong tay, tiến dần ra cửa.

Khoảnh khắc nhìn qua khe cửa, thấy thứ bên ngoài, tim tôi thắt lại... 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.