Đóa Hồng Bạc Mệnh

Chương 9: 9: Bất Ngờ Trong Tiệc Cưới 2




Mộc Tử Liên, em gái của Mộc Tư Hàn, là em gái của nạn nhân đã bị Thẩm Liên Đình lừa tình.

Mộc Tư Hàn là một kẻ si tình, hắn cố níu kéo khiến cho ả cảm thấy phiền phức.

Trong lúc giằng co thì bị Mạc Du Cẩn can ngăn, hai người bị tuột tay.

Ả ngã vào lòng hắn, còn Mộc Tư Hàn bị đẩy ra đường.

Trước làn xe cộ tấp nập qua lại, anh đã đứng trước mũi xe đang điên cuồng lao đến.

Trong tích tắc, người đàn ông khỏe mạnh đã ngã trên đất, máu chảy trên người của anh khiến cho người ta kinh sợ.

Thẩm Liên Đình cũng không ngoại lệ, đôi chân ả run rẩy đến mức không thể đứng vững.

Mạc Du Cẩn đã nói sẽ xử lý mọi chuyện, thế nhưng dường như người nhà của Mộc Tư Hàn không cam tâm.

“Đôi cẩu nam nữ các người, vậy mà cũng có gan làm đám cưới sao?” – Mộc Tử Liên lớn tiếng.

– “Anh tôi vẫn còn hôn mê bất tỉnh, các người ở đây ung dung tự tại muốn thành hôn?”

Ngày hôm nay cô mặc bộ đồ đen, hoàn toàn trái ngược với sắc màu có trong lễ cưới, nổi bật trước ánh nhìn của mọi người.

Thẩm Họa Minh nhìn cũng đã hiểu được đại khái, nhưng cô vẫn không biết cô gái kia đến đây với thân phận gì, phá đám cưới thì cô ta được lợi ích gì?

Nhưng mà, người đàn ông ngồi bên cạnh cô vẫn trầm lặng như vậy, hẳn là có uẩn khúc đằng sau mà hắn hiểu rất rõ.

Cô hỏi, hắn không trả lời, vậy thì cô cũng chẳng quan tâm vì nó chẳng phải là vấn đề của mình.

Chỉ là đôi mắt giận dữ ấy lại khiến cho cô cảm thấy hứng thú, tò mò.

“Mộc tiểu thư, chúng tôi đã bồi thường cho anh trai cô, cũng đến trước mặt gia đình để tạ lỗi.

Chuyện hôm đó là không thể vãn hồi.” – Mạc Du Cẩn cất tiếng, hắn cảm thấy khó chịu khi hôn lễ đã bị cắt ngang.

“Hơn nữa chúng tôi là yêu nhau thật lòng, là anh trai cô bám lấy tôi không buông.

Hà cớ gì phải đến ngăn chúng tôi có được hạnh phúc?” – Thẩm Liên Đình giả bộ đáng thương, đôi mắt chứa sự chán ghét nhưng nhanh chóng giấu đi.

“Là cô đã đeo đuổi anh tôi trước, còn hứa là sẽ làm vợ của anh ấy.

Nhưng cuối cùng, lại để cho anh ấy phát hiện ra cô và người đàn ông này có gian tình, lại còn sắp làm đám cưới nên anh ấy mới kích động như vậy.”

Càng ngày, cô càng thấy chuyện này thú vị.

Khóe môi nhếch lên một nụ cười quỷ dị, đôi mắt sâu thẳm như đang ẩn chứa điều bí hiểm ở đằng sau.

Hoắc Viễn Thành lần đầu tiên thấy gương mặt này của cô, trong lòng nổi lên hứng thú, không biết tiếp theo cô sẽ làm như thế nào để tạo ra bất ngờ đây?

Cô đứng dậy, từ hàng ghế khách mời tiến tới chỗ của Mộc Tử Liên, giọng nói nhẹ nhàng cất lên giữa thánh đường yên ắng.

“Không biết cô tên gì, lấy thân phận gì để đến đây nói những lời này?”

Bỗng nhiên bị ngăn cản, Mộc Tử Liên không khỏi tức giận và sốt ruột.

Cô ta không có kiên nhẫn, nắm lấy bờ vai trần của Thẩm Họa Minh, móng tay định găm vào da thịt trắng mịn của cô và đẩy ra xa thì đã bị nắm lấy cổ tay.

Bàn tay thon của Thẩm Họa Minh trước mắt mọi người chỉ là búp măng yếu đuối, chỉ có kẻ đang thực sự cảm nhận mới biết được nó mang đến sự đau đớn như thế nào.

Mộc Tử Liên vì cổ tay bị bóp chặt mà nhăn mặt, vùng vẫy, quát lớn.

“Thả tôi ra.”

“Cô nên biết đụng đến tôi thì sẽ có hậu quả gì.

Đừng có để tôi hỏi lại lần nữa, nghiêm túc trả lời: Cô là ai?” – Đôi mắt lạnh lẽo của Thẩm Họa Minh như lưỡi dao vô hình xuyên thẳng tới ánh nhìn của Mộc Tử Liên khiến cô ta run rẩy.

Mọi người chứng kiến một màn này cũng không khỏi tò mò.

Không phải chị em nhà họ Thẩm trước giờ như kẻ thù sao? Vậy sao hiện tại cô chị lại ra tay giúp đỡ?

“Tôi là Mộc Tử Liên, em gái của Mộc Tư Hàn.

Anh tôi là bị đôi cẩu nam nữ kia hãm hại, bây giờ vẫn đang hôn mê bất tỉnh.”

Thẩm Họa Minh buông tay cô ta xuống, tiến về phía Thẩm Liên Đình.

“Chuyện này là thật?”

Liễu Lạc thấy cô đang tiến về phía con gái mình, bà ta lập từ đứng dậy, chắn trước mặt cô.

Bà ta hẳn là sợ cô sẽ gây bất lợi nếu đứng gần Thẩm Liên Đình.

“Chị hai, chị ghét em thì cũng đâu cần phải hỏi điều đó trước mặt mọi người?”

“Tôi là đang minh oan cho cô em gái mình, nếu đã không chịu hợp tác thì thôi.” – Nói xong, cô quay về phía Mộc Tử Liên.

– “Nói em tôi và chồng nó hại chết anh cô, vậy cô có bằng chứng không?”

“Muốn bằng chứng sao? Được thôi!” – Tài liệu liên quan đến vụ án đang được cô ta cầm trong tay, đưa đến trước mặt cô.

Nhưng vừa chuẩn bị nhận lấy, cô ta đã hất lên trời, những tờ tài liệu là minh chứng cho tội ác của Thẩm Liên Đình bay khắp nơi.

Mọi người hứng thú nhặt lên xem, những lời lẽ cùng bằng chứng rõ ràng khiến họ lần nữa bàn tán xôn xao.

Thẩm Liên Đình tái mặt, nắm chặt lấy bắp tay của Mạc Du Cẩn, có thể thấy ả rất nóng lòng, cũng rất sợ hãi trước miệng lưỡi của thiên hạ.

Hắn dĩ nhiên biết ả đang sợ, liền cất tiếng.

“Chuyện này đôi bên đã giải quyết ổn thỏa, đâu cần phải đến tận đây phá hỏng ngày vui của chúng tôi? Hơn nữa, là anh trai cô bám lấy Liên Đình không buông, là hắn sai mới đúng.”

“Ai đúng ai sai, đến sở mà giải quyết.” – Thẩm Họa Minh lạnh giọng.

Biết được chân tướng rồi, cô cũng không có hứng thú làm người hùng.

Đôi chân dài bước về phía Hoắc Viễn Thành, ngồi bên cạnh anh.

“Không ngờ bà xã của tôi lại can đảm đến thế, ngay cả một con gấu điên cũng áp chế được.” – Hắn lên tiếng, chỉ đủ để hai người nghe thấy.

“Chỉ là tò mò thôi.

Cô ta cùng lắm là con mèo xù lông, ví là gấu thì quá đề cao cô ta rồi.” – Cô tựa lưng vào ghế, nhàn nhã xem tiếp như thể chưa từng trực tiếp đối mặt với đương sự.

“Hừm, chắc hẳn muốn gây ấn tượng với chú rể?” – Hắn khinh thường nhìn cô.

“Hoắc thiếu hình như quản hơi nhiều?” – Cô che miệng, ngáp một cái rồi rời tầm mắt.

Mộc Tử Liên thấy cô rời đi, trong lòng bớt căng thẳng mà lớn tiếng.

“Bằng chứng đã được đưa ra, hai người còn gì để chối cãi nữa?”

“Mộc tiểu thư, chúng tôi đã xin lỗi và bồi thường rồi, cô còn đến đây gây sự làm gì? Mau đi ra ngoài.” – Mạc Du Cẩn nhíu mày, người phụ nữ này đúng là không biết tốt xấu.

Nếu không phải đang ở nơi đông người, hắn đã mạnh tay lôi cô ả ra ngoài rồi.

“Bồi thường thì anh tôi sẽ tỉnh lại sao? Các người tưởng có tiền là ghê gớm lắm chắc?”

Tiếp đó, chính là những lời bàn tán khiến cho hắn nghẹn họng.

“Có tiền thì ghê gớm lắm sao?”

“Gây tai nạn rồi còn lớn tiếng như vậy?”

“Nhà họ Mạc hình như cưng chiều con quá rồi đấy.”

“Đúng là kẻ ngỗ ngược.”

“Nhà họ Thẩm cũng không khác gì đâu.”

“Các vị quan khách xin hãy giữ bình tĩnh, chuyện này chúng tôi đã xử lý.

Là cô ta đến đây vu oan cho cô dâu chú rể, mọi người ngàn vạn lần đừng để bị trúng kế.” – Ông Thẩm lên tiếng, trấn an mọi người nhưng lại bị Mộc Tử Liên cắt ngang.

“Hừm, vu oan hay không thì đến sở giải quyết.

Hôm nay tôi chính là muốn phá hoại chuyện tốt của đôi cẩu nam nữ các người.”

“Ra ngoài, hoặc cô sẽ phải chịu hậu quả lớn.”

Khí thế của Mạc Du Cần khiến cho Mộc Tử Liên không dám nói tiếp, nhưng đôi mắt kiên cường vẫn đối diện với hắn.

Trước khi đi, chỉ nói thêm một câu cuối cùng.

“Tôi không tin hai người có thể sống với nhau lâu được.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.