Đóa Hồng Bạc Mệnh

Chương 32: 32: Đụng Mặt




“Bây giờ hai mẹ con muốn đi đâu?” Hắn đứng dậy, quay ra hỏi cô.

“Thực ra mua đồ xong thì mẹ con em sẽ về nhà, tối nay mới đi chơi tiếp.”

“Cha nuôi thích thì có thể đến đón Kim Vũ.” Thẩm Kim Vũ chen ngang, cô bé mỉm cười rạng rỡ.

Đối với trẻ con, tặng món đồ mà nó thích chính là cách lấy lòng tốt nhất.

Bây giờ cô bé đã hoàn toàn gỡ bỏ bài xích và muốn thân mật với hắn hơn.

“Vậy tối nay cha mời hai mẹ con đi ăn.”

“Một lời đã định, chúng ta móc tay đi.” Cô bé nắm tay, duỗi ngón út ra rồi giơ về phía hắn.

Hoắc Tịch Sâm cũng phối hợp, ngoắc tay lại coi như là đã hứa.

Tối hôm đó, cho dù bà chủ nhà có ngỏ lời muốn cô bé ở nhà vì sẽ làm món ngon nhưng Thẩm Kim Vũ lại không chịu, một mực muốn đi ăn cùng mẹ và Hoắc Tịch Sâm.

Cho dù có nịnh con bé như thế nào, nó đều nói: “Để ngày mai nha bà.”

Thẩm Họa Minh thở dài khi nhìn thấy đứa con gái của mình đang quyết tâm muốn ra ngoài đi ăn vào tối nay.

Dường như những món ngon mà bà chủ muốn làm cũng không thể lay động được quyết định của con bé.

Cái tính này có chút giống… Hoắc Viễn Thành.

Nghĩ đến đây, cô giật mình, vỗ vào mặt của bản thân.

Tự nhiên nhớ đến anh ta làm gì cơ chứ?

Tại Hoắc gia, khi Hoắc Tịch Sâm vừa khoác áo để ra ngoài thì gặp Hoắc Viễn Thành.

Hai người lạnh lùng đi qua nhau, nhưng anh để ý được sắc mặt của anh trai không còn nghiêm nghị như thường ngày nữa, thay vào đó là sắc mặt tươi tỉnh, khóe môi hình như có nhếch lên một chút.

Chặn đường hắn, Hoắc Viễn Thành lên tiếng: “Hôm nay có chuyện gì thế?”

Bị anh chặn đường, hắn nhíu mày.

Nếu chần chừ chắc chắn sẽ trễ hẹn với hai mẹ con cô.

“Anh có hẹn, không có thời gian nói chuyện với em đâu.” Hắn đẩy anh ra, sau đó rời đi.

Hoắc Viễn Thành có chút nghi ngờ, không biết có phải là đi gặp người yêu hay không.

Vừa định bám đuôi để gặp mặt người kia thì chuông điện thoại của anh vang lên.

Màn hình hiển thị hiện lên số của người mà anh đã nhờ để điều tra vụ án năm xưa.

Hẹn hắn tới nhà hàng, anh cũng thuận tiện theo dõi anh trai hơn.

Người bạn của anh đến vô cùng đúng giờ, hai người họ ngồi bàn đối diện với bàn của Hoắc Tịch Sâm.

Hắn vẫn chưa gọi món, hình như còn đang chờ ai đó tới.

Thấy anh không hề chú tâm, người bạn kia mới lên tiếng: “Về chuyện cậu nhờ, đã có kết quả rồi.

Tuy rằng đoạn băng ghi hình năm đó vẫn chưa tìm thấy, nhưng có thể khẳng định được người thực sự gây ra tai nạn năm đó không phải người phụ nữ tên Thẩm Họa Minh.

Đây là những gì tôi điều tra được trong thời gian ngắn.”

Anh ta đưa cho anh một túi giấy bọc tài liệu.

Bên trong chính là những thông tin sơ bộ.

Dựa vào từng này cũng đủ biết người năm đó gây tai nạn không phải là cô.

Nhưng tại sao Thẩm Họa Minh lại nhận tội? Người đứng sau là ai?

“Cha nuôi!”

Giọng nói non nớt của một cô bé vang lên, tiếp đến chính là tiếng bước chân nhỏ nhắn chạy đến khiến cho anh chú ý.

Một thân hình nhỏ bé và đáng yêu chạy vụt qua, đụng trúng chân của Hoắc Tịch Sâm mới dừng lại.

“Kim Vũ, cấm con chạy nữa nghe chưa?” Giọng nói quen thuộc vang lên, có chút nghiêm khắc nhằm răn đe đứa nhỏ.

Hoắc Viễn Thành giật mình, quay đầu lại thì nhìn thấy cô đang bước đến.

Khác hẳn với phong cách chững chạc thường ngày, cô mặc một bộ váy trắng dài qua đầu gối, họa tiết được thiết kế vô cùng tinh tế, phối với đôi boot cổ thấp khiến cho cô càng thêm trẻ trung.

“Mẹ à, đừng giận mà, hôm nay đi chơi thì phải vui lên mới đúng.” Thẩm Kim Vũ bị mắng thì bước tới, nắm lấy tay cô mà làm nũng.

“Cho dù thế cũng không được chạy.

Ngã là hết chơi.” Cô gằn giọng, dọa con bé.

Chứng kiến cảnh tượng trước mắt, anh không thể tin được đó chính là Thẩm Họa Minh, hơn nữa đứa bé đó là ai? Tại sao anh có cảm giác quen đến thế?

“Còn một chuyện nữa.” Người bạn kia lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.

“Người năm xưa hạ thuốc cậu, đã điều tra được rồi.

Người phụ nữ kia, cũng biết được là ai.”

“Nói.” Anh nghe vậy thì lạnh giọng.

Cuối cùng cũng đã có thể điều tra ra được kẻ năm xưa là ai.

“Một người tên là Cao Tiếu Ngạn, người phụ nữ năm đó chính là… Thẩm Họa Minh.” Tuy rằng có chút ngập ngừng, nhưng cuối cùng anh ta cũng có thể nói ra.

Anh nghe vậy thì đen mặt.

Người gài bẫy năm đó, chính là đối thủ của hắn, vậy người phụ nữ kia tại sao lại dính vào?

Thấy anh không chú tâm nghe mình nói, hắn đứng dậy, tức giận lên tiếng: “Thôi được rồi, nếu cậu đã không nghe thì tôi xin phép về trước.

Phần thông tin đó cứ từ từ mà xem.”

“Ừ, đi đi.” Anh nghe được hắn muốn rời khỏi nên không muốn giữ lại.

Điều anh quan tâm bây giờ chỉ có Thẩm Họa Minh và đứa bé đang đi bên cạnh cô..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.