Đóa Hoa Mạn Sa

Chương 9 : Yêu




Tiếng động lớn phát ra ở nhà làm nàng và Lý Đại thẩm giật mình, vội bỏ mấy cái bánh bao xấu xí vừa làm vào lồng hấp, vội vã chạy về. đập vào mắt nàng là một tên đen đúa nằm la liệt ở ngoài cửa, đang hấp hối

- Ây nha, đây… đây… Ngưu Tam!... ngươi… ngươi tại sao lại… tới đây_ Lý Đại thẩm nhìn Ngưu Tam nằm vật vã dưới đất, đôi mắt toát lên vẻ e ngại

Không để ý tới đống phân (Ngưu Tam) đang nằm đằng kia, nàng chạy lại gần hắn, đôi tay sờ mó toàn thân hắn vội vã tìm kiếm vết thương. Hắn nhìn ánh mắt lo lắng của nàng, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua, làm trái tim hắn như được ngâm mình trong hũ mật, cầm tay nàng nhè nhẹ vuốt tay nàng như đang nâng niu một món đồ cực kỳ quý báu

- Ta không sao, nàng đừng lo_ ánh mắt vô cự nhìn vào khoảng không nhưng nàng vẫn biết nụ cười dịu dàng ấy là dành cho nàng, chỉ một mình nàng thôi. Một ước nguyện nho nhỏ ngày càng lớn dần “nếu hắn có thể nhìn mình như vậy”, nàng quyết định sắp tới sẽ đi tìm Mạnh bà bà hỏi về tình trạng của hắn

Trong khi hắn và nàng đang đắm chìm trong suy nghĩ riêng, thì Ngưu Tam sử dụng hết sức lực của hắn lồm cồm bò dậy, chạy đi. Trước khi đi còn không quên liếc qua gương mặt nàng và hắn, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm nhật định sẽ đem cặp vợ chồng này đặt dưới thân hắn, cho chúng biết thế nào là đắc tội người không nên đắt tội

Ánh mắt dâm ô của hắn dĩ nhiên không thoát khỏi ánh mắt nàng, cặp mắt nheo lại, xem ra có vài người không cần mình lấy bản tính con người ra đối đã rồi… Dù là một con yêu quái thuần lương, không thích giết người như thế nào thì cũng không thoát được bản tính khát máu của yêu quái, nàng là ví dụ điển hình. Hắn có thể mắng chửi hay xem thường nàng nhưng hắn sẽ phải biến mất khi làm hành động đó với Diệp ngu ngốc. Nếu nàng hiểu rõ bản thân kỹ hơn nàng sẽ phát hiện, trong tư tưởng nàng Lục Diệp đã là của nàng

- Lục Diệp, hắn tại sao ở đây? Con có sao không?_ thấy Ngưu Tam rời đi, Lý Đại thẩm quay qua hỏi hắn

- Không sao, cảm ơn thẩm_ hắn nhè nhẹ lắc đầu, cảm giác có người quan tâm thật tốt

- Hắn là tên lưu manh duy ở thôn Lý Ngưu này, vì ở đây hầu như chỉ có hắn là trai tráng không rời bỏ thôi, hắn thường xuyên tới nhà người trong thôn đòi tiền bảo kê nếu họ không có tiền thì hắn sẽ đập phá, cướp những vật dụng, có khi hắn còn hãm hiếp nữ nhân nữa, mặc dù những nữ nhân đó có khá nhiều người đáng tuổi nương hắn_ Lý Đại Thẩm kể lại nhưng vẻ mặt lại không che dấu sự kinh tởm đối với Ngưu Tam

- Sao người trong thôn lại không báo quan?_ nàng không hiểu, không phải con người còn cái thứ gọi là quan để giải quyết những bất bình sao

- Quan lại ư? Hắn mỗi tháng đưa một khoảng tiền chiếm được cho Thẩm Gia Tài và tên tham quan đó nhắm một mắt cho qua chuyện này, những người có nữ nhi trong nhà bị hãm hiếp đã đế huyện Thanh Điền báo quan, rồi sao? Báo quan không thành công, trở lại thôn Lý Ngưu thì bị tên Ngưu Tam chặn đánh, gia đình đó phải trốn chạy khỏi thôn vào ban đêm_ Lý Đại thẩm phẫn hận nói, cuộc sống vốn đã bất công nên mới cần nhưng quan phụ mẫu, nhưng không ngờ quan phụ mẫu lại là một con sói đói tham lam

Nàng kinh ngạc, không ngờ con người cũng không khác gì yêu ma quỷ quái, vậy mà họ lại tự xưng chính nghĩa tiêu diệt yêu quái, nàng khinh khỉnh cười

- Hắn đập phá đồ chủ yếu là chứng minh sức mạnh để người ta sợ mà ngoan ngoãn nghe theo thôi…Nghe Lý Đại thẩm, sau này thấy hắn thì cứ trốn, hắn không thấy người là sẽ đi thôi, _ Lý đại thẩm khuyên nàng

- Con biết rồi_ nàng gật nhẹ đầu, quay qua dẫn hắn vào nhà, chuẩn bị quần áo cho hắn thay, sau đó cùng Lý đại thẩm đi qua nhà lấy bánh bao đang hấp lúc nãy

- Nương, Châu nhi tỷ tỷ ~~~_ Bánh đậu xanh thấy nương và nàng vội chạy lại tranh công_ bánh đậu xanh ngoan lắm nha~, bánh đậu xanh biết châm củi nha~

- Bánh đậu xanh của nương giỏi quá, nhưng sau này không được vô bếp, lỡ bị thương thì sao hả_ Lý Đại thẩm chọt mũi nho nhỏ của nữ nhi mắng yêu

- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa_ tiếng heo chọc tiết của nàng vang lên

- Có chuyện gì vậy?_ Lý đại thẩm nghe tiếng thét vội vã chạy vô bếp xem xét tình hình

- Bánh bao của ta~~~_ nàng khóc không ra nước mắt, bánh đậu xanh châm lửa quá mức rồi… huhu bánh bao trắng trẻo của nàng giờ thành bánh bao đen rồi. Bánh đậu xanh cũng biết mình đã gây họa, vội vàng trốn sau lưng nương, chỉ ló ra cái mông nho nhỏ và cái mong nho nhỏ đó lại chỉ vô mặt nàng

………………

- Về rồi à_ đang mò mẫn để nhớ đường đi, nghe tiếng bước chân quen thuộc biết là nàng đã về quay qua hỏi

- …_ nàng nhìn hắn quay qua hướng nào đó thì đặt dĩa bánh bao đen thui lên bàn, leo lên giường hắn, trùm mền lại.

- Có một mùi thét? Nàng lại nấu ăn_ vội đi lại nguồn phát ra mùi thét, đôi tay sờ vật thể không xác định_ bánh bao?

- …_ nàng im lặng

- Ngon lắm_ hắn cắn miếng bánh bao, cảm giác đắng chát thấm cả miệng, nhưng không hiểu sao hắn lại cảm giác ngon lắm

- Ngươi đừng ăn_ từ trong chăn ló ra cặp mắt ti hí, nhìn thấy hắn đang vật thể không xác định của nàng, hốt hoảng chạy lại cản hắn ăn tiếp

- Ngon lắm_ hắn lặp lại

- Ngươi thật cố chấp, đau bụng thì đừng đổ tội cho ta đấy_ nàng nhìn hắn cười, một nụ cười rất đẹp. Tim hắn đập ngày càng gia tốc, nó như muốn nhảy ra ngoài, để nhìn thấy cội nguồn gây ra sự rung động của nó

- Chúng ta biến giả thành thật nhé_ nàng buột miệng nói. Hắn dừng động tác đang ăn, trầm tư suy nghĩ

- Ta sẽ nấu ăn cho ngươi mỗi ngày_ nàng không hiểu sao nàng lại nói những lời này. Tuy nhiên, trong tâm nàng như có ai đang nói dùm nàng

- …Ta là người mù, ta là một kẻ xui xẻo, khắc phụ, khắc mẫu không chừng sẽ khắc cả nương tử_ hắn im lặng một hồi rồi lên tiếng, hắn đáng lẽ nên từ chối thẳng thừng nói rằng chúng ta chỉ mới quen gần đây, nói rằng ta không yêu ngươi… Nhưng hắn lại không cam lòng, hắn tham lam, hắn yêu nàng… Phải! hắn yêu nàng… cội nguồn của sự tham lam

- Ta là yêu quái… ngươi không khắc nổi đâu_ nàng lại cười

- …_ lần này hắn không trả lời, nhưng Lục Diệp biết, hắn thua rồi. Dù sao hắn cũng không phải là người tốt gì, lần này thôi, hắn sẽ làm theo trái tim của hắn

Đôi bàn tay như có cảm ứng, nắm đúng tay nàng, siết chặt. nàng cười cười, ngã vào lòng hắn, nhắm nhẹ đôi mắt lại cùng hắn hưởng thụ thời gian yên bình của cả hai


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.