- Im miệng, cô nương làm ta mất mặt_ hắn nhìn thấy một số người trong thôn quay lại nhìn, nét mặt đỏ lên
- Hừ_ nàng lầm bầm_ thật đúng là giống bà lão
- Hả?_ dù hắn nghe không rõ nhưng cũng đoán chắc chắn là nàng đang chửi hắn, hắn thở dài_ Đi! Đi tới nhà thôn trưởng
- ồ_ nàng hiểu ý hắn, thấy một vị đại thẩm đi ngang qua vội chạy lại hỏi_ vị đại thẩm này, cho ta hỏi nhà của thôn trưởng ở đâu vậy?
- Thôn trưởng? nơi này làm gì có thôn trưởng chứ_ vị đại thẩm tỏ ra ngạc nhiên_ cô nương này là người mới đến sao?
- Dạ đúng vậy
- Cô đến đây để làm gì?_ vị đại thẩm tò mò hỏi
- Bọn ta mới chuyển tới đây, định tìm thôn trưởng để mua đất_ nàng nói ra lý do và sau đó chỉ về phía hắn_ đây là người đi cùng ta
- Haiz, vị cô nương này, Lý thẩm nói cô nghe, cô hà tất gì phải đến nơi này sống, nơi này giờ chỉ còn lại những người già, một vài hài tử và quả phụ thôi_ Lý thẩm thở dài_ nhưng nếu phu thê hai người muốn ở thì đi theo ta
- Phu thê? Bọn ta… không…_ nàng vội giải thích thì có giọng chen ngang
- Vậy phiền đại thẩm rồi_ hắn vội trả lời
Nàng đỏ mặt, vội dung dung ta nhéo nhéo hông của hắn, hắn cười cười cầm tay đang làm loạn của nàng. Nàng nhìn qua thấy Lý thẩm đang cười cười nhìn nàng, chỉ số đỏ mặt của nàng tang lên, vội vùng vẫy thoát khỏi tay hắn, nhưng hắn siết chặt hơn. Lần đầu tiên nàng cảm giác được hắn là một nam nhân trưởng thành
Lý đại thẩm dẫn nàng và hắn tới một căn nhà hoang, tuy nói là nhà hoang nhưng nó khá sạch sẽ.
- Đây là nhà Trương đại ngưu, nhưng gia đình hôm qua đã dọn đi rồi, hai người có thể ở đây_ Lý Đại thẩm thấy trên mặt nàng nghi hoặc thì vội giải thích
- Cảm tạ, đại thẩm_ nói rồi nàng đỡ hắn ngồi xuống ghế cây. Lý đại thẩm ngạc nhiên nói
- Vị này…
- Chào Lý đại thẩm, mắt ta không thấy được_ hắn cười nhạt trả lời
- A ta… ta…_ Lý đại thẩm lúng túng không biết làm sao, muốn giải thích mình không có ý như vậy
- Không sao, ta hiểu, cảm ơn thím, thím cứ gọi ta là Lục Diệp, còn đứng kế bên ta là thê tử Châu nhi_ hăn cười lịch sự giới thiệu, còn nàng đứng kế bên khóe mắt rút gân, nhìn mặt của hắn mà muốn tán cho vài cái, tên tự kỷ, ai thèm làm nương tử của ngươi chứ. Nhưng nếu hắn cò thể thấy thì sẽ phát hiện môi nàng đang cung lên nho nhỏ, lung đồng tiền như ẩn như hiện.
- Nương! Nương!_ từ phía xa chạy lại một nữ hài tử, nó có vẻ khá nhỏ, chừng ba tuổi nhưng bước đi khá vững vàng
- Bánh đậu xanh, sao con không ở nhà chờ nương_ trong mắt Lý Đại thẩm toát lên vẻ hiền từ của một mẫu thân, vội chạy lại đón lấy thân hình nhỏ nhỏ của con
- Chào bánh đậu xanh, ba tuổi mà vững vậy là giỏi lắm nha_ nàng cười khen ngợi nhưng đâu ngờ Lý Đại thẩm lại rơi nước mắt, nàng luống cuống không biết phải làm sao
- Tỷ tỷ xinh đẹp_ nữ hài kéo góc áo nàng_ năm nay con 5 tuổi rồi, không phải 3 tuổi nha
- A_ nàng ngạc nhiên quay sang Lý Đại Thẩm, thấy thẩm ấy nước mắt lại rơi xuống nhiều hơn. Nàng hiểu ý không tiếp tục nói về chuyện này nữa, vội tìm chuyện dời đề tài
- Bánh đậu xanh qua gọi thẩm chắc có chuyện ở nhà đấy_ hắn nhắc nhở. Nàng quay qua quăng cho hắn ánh mắt giỏi lắm nhưng tiếc rằng hắn không thấy.
- A, đúng rồi_ quả nhiên dời sự chú ý Lý Đại thẩm thành công, vội ôm hài tử chạy về nhưng chợt nhớ tới gì đó quay lại
- Châu nhi cô nương…
- Lý Đại thẩm, cứ gọi con là Châu nhi là được rồi…
- Ta thấy Châu nhi hình như không có thức ăn nên đây…_ lấy từ trong giỏ ra bắp cải nhưng khá nhỏ đưa cho nàng
- Ây, không! Không!_ nàng từ chối, nàng nhìn y phục của Lý Đại thẩm đã bạc màu nên chắc là nhà Lý Đại thẩm cũng không khá giả gì
- Đây coi như quà gặp mặt đi, Châu nhi đừng khách sáo, nhà ta ở ngay bên cạnh, nếu cô cần gì thì hãy nói cho ta_ Lý Đại thẩm đặt bắp cải lên bàn thì tạm biệt dẫn Bánh đậu xanh về
….
- Vậy giờ cái thứ gọi là bắp cải làm sao giờ?_ nàng cầm cái thứ tròn tròn được mệnh danh là bắp cải lên quay qua hỏi hắn
- Ngươi không biết nấu ăn_ hắn không hỏi, mà khẳng định