Tại Quả Hương Lâu
- Ê, tại sao ta lại phải đội cái này chứ?_ nàng bực bội muốn kéo tấm vải xuống, thật khó chịu cứ vướng víu sao sao
- Vì chúng ta đang bị truy nã mà_ hắn thong thả trả lời
- Ngươi cảm thấy có ai bị truy nã mà vào tủy lâu mắc nhất kinh thành ăn chưa_ nàng liếc xéo hắn
- Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, cô nương đã từng nghe qua chưa?_ hắn cười nhẹ
- Hừ, coi như ngươi lợi hại, giờ chúng ta đi đâu đây?_ nàng nhún vai trả lời, nhớ tới vấn đề quan trọng vội hỏi
- Thôn Lý Ngưu, phía Nam của Châu Thành_ hắn hớn một ngụm trà rồi trả lời_ khi ta còn bán diều ở thành Trường An thì nghe tới nơi này, quanh năm không khí lạnh khô, hầu như nông phu không thể trồng lúa được nên đa phần là người ta chuyển đi nơi khác sống
- Vậy sao!_ nàng vỡ lẽ_ người ở An Vực này coi trọng nhất là trồng lúa và giá của nó cũng cao hơn những hoa màu khác, nên đa phần là người ta thường trồng lúa
- Thông tin này cô nương lấy ở đâu vậy?_ hắn ngạc nhiên, không ngờ một yêu quái lại biết nhiều vậy
- Ta là hoa mạn châu sa hoa hóa thành, trên đường hoàng tuyền ta nghe một số tiểu quỷ đi thị sát nhân gian nói, ta tuy rằng không biết đường nhưng thông tin về các nước vẫn có nha_ nàng bĩu môi trả lời, nàng không phải con ngốc nha!
Ra là vậy, thì ra Châu nhi cô nương là Mạn Châu Sa Hoa hóa thành, vậy chắc cô nương ấy rất đẹp, mình thật mong có thể được nhìn thấy cô ấy. Hắn nở nụ cười đắng chat “Lục Diệp ơi Lục Diệp không ngờ ngươi cũng có cảm xúc này, cảm xúc với một người chỉ mới gặp vài ngày”
- Nè! Nè, Diệp ngu ngốc ngươi sao vậy?_ nàng nhìn hắn y như người khùng, tự nhiên đang bình thường xong chuyển mặt sang buồn bực. “nam nhân thật khó hiểu ghê”
Hắn lắc đầu cười khổ, nàng sẽ không bao giờ hiểu cảm xúc của ta, một người không hoàn chỉnh như ta từ khi ra đời đã không còn tư cách yêu rồi
Nàng nhìn hắn đang đắm chìm trong thế giới của chính hắn thì tim chợt nhói, hắn đang suy nghĩ gì vậy? Nàng lắc đầu bỏ qua cảm xúc khó hiểu này, phá vỡ bầu không khí
- Đi thôi, chúng ta lên đường.
Dọc theo con đường ra khỏi thành hắn bảo nàng ghé vài sạp hạt giống mua vài loại, lương khô… Đi qua cổng thành thấy trên bảng truy nã có bức họa của nàng và hắn, tò mò nàng ghé xem thử. Không xem thì thôi, khi xem rồi thì học máu
- Không ngờ bọn họa sư họa ta lại ra như vậy!!!_ nàng tức giận, vừa đi vừa kể_ ngươi biết không? Bức họa ta vậy mà béo như vậy, mắt thì con to con nhỏ, vẽ mũi còn lệch nữa kìa
- Ta thì sao?_ hắn cảm thấy hứng thú, một tay được nàng cầm lấy kéo đi còn tay kia cầm tay nải khó khan đi theo
- Ngươi hả!_ nàng cố gắng nhớ lại_ ta chỉ thấy của ta à
- Cô nương thật vô tình_ hắn dở khóc dở cười với nàng, thật là một cô nương trung thực, hỏi gì trả lời nấy
- Không phải do ta đâu, là do… là do… ngươi quá đẹp… Phải!chính là vậy_ nàng cười gượng che dấu sự thất thố của mình
- Dung mạo của ta như thế nào? Trước giờ ta chưa từng được thấy_ hắn cười nhẹ
Nàng chợt dừng bước, quay lại nhìn hắn. Quang sát hắn thật kỹ và lên tiếng
- Ngươi đẹp lắm_ nàng lên tiếng
- Hả?_ hắn nghe không rõ
- Ta nói ngươi đẹp lắm_ nàng đưa tay lên mặt hắn_ mắt phượng, môi mỏng, da trắng, gương mặt yêu mị nhưng cũng thanh thoát.
- Cảm tạ lời khen của cô nương_ hắn nở nụ cười, một nụ cười rất tươi, những tia nắng xuyên qua những kẽ lá ven đường mòn, tia nắng khẽ bao quanh hắn. Nụ cười hắn như một cái búa tạ đập vào trong lồng ngực nàng
- Đi thôi, chúng ta trễ giờ rồi_ bất giác nàng có suy nghĩ muốn làm cho hắn ngày nào cũng sẽ có nụ cười này
Ngày hôm sau
- Cuối cùng cũng tới nơi rồi_ nàng reo lên_ ta tới rồi, Thôn Lý Ngưu
…