“ta mù chứ ta không điếc” hắn dở khóc dở cười trước câu hỏi ngây thơ của nàng
Mặt đỏ lên… ‘trời, hỏi thừa rồi’ hồi nãy dân chúng la hét YÊU QUÁI YÊU QUÁI rõ rang thế mà nàng còn đi hỏi huhu mất mặt quá đi thôi
Mặc dù không nhìn thấy nhưng hắn cũng đoán chắc vị cô nương trước mặt đang đỏ bừng cả mặt. hắn tự hỏi không biết vị cô nương này có gương mặt thế nào nữa
“Tại hạ xin mạo muội hỏi cô nương một điều, tại sao cô nương lại giúp ta?” hắn nghi hoặc hỏi, không phải là hắn tự hạ thấp mình nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng cảm thấy lại: Ai lại muốn đi giúp một tên vừa mù, vừa nghèo như hắn chứ? Hắn tự giễu
“không biết!” nàng thản nhiên nói
“cái gì!?” hắn ngạc nhiên
Nàng trầm mặc, thật ra nàng cũng không hiểu tại sao nữa. Thân là một con yêu tinh dù có tốt cỡ nào thì trong xương cũng có một vài bản tính của yêu tinh nhưng tại sao khi nghe thấy tên của hắn nàng lại đau lòng? Cảm giác như là đã nghe cái tên này rất lâu rất lâu rồi nhưng nàng lại không thể nhớ được? nàng nhìn về lên những đám mây, cứ như muốn xóa tan cái hình ảnh mà thấy rõ mọi thứ
Hắn nhìn nàng, nhìn nàng nhìn lên bầu trời với một đôi mắt vô hồn thì sâu thẳm trái tim hắn lại nhói lên nhè nhẹ đến nỗi hắn không thể nào nhận ra được. Hắn lên tiếng phá vỡ bầu không khí nặng nề này
“cô nương, cô nương” hắn khẽ gọi
“cái gì mà cô nương cô nương… ta có tên, tên ta là Châu nhi” nàng nhấn mạnh
Khóe miệng co rút, đúng là vị cô nương không dịu dàng được 1 khắc mà
“trời không còn sớm, ta muốn về nhà… hẹn gặp lại cô nương, tái kiến” hắn nói xong thì quay đầu đi…
1s
2s
3s
Quay đầu lại, hắn cười cười
“xin hỏi Châu nhi cô nương… nơi này là đâu vậy?”
“ta không biết a” Nàng thản nhiên nói, đùa nhau à, nàng mới tới nhân gian thì làm gì biết đường chứ… đồ ngốc! nàng khinh bỉ lần 1
“tại sao? Cô nương đưa ta đến đâu mà!” khóe mắt co rút một lần
“ta biến đi đại chỗ nào à… chứ có biết đâu” khinh bỉ lần 2
“Vậy ta làm sao mà về được” khóe mắt co rút dữ giội
“ngươi ngốc quá, đương nhiên là bằng chân nha” nàng triệt để khinh bỉ hắn (=.=)
‘A haha trời hôm nay xanh quá! Mình có thể giết cái con yêu tinh vô trách nhiệm này được không’ hắn ngước mặt lên trời suy nghĩ (=.=: Anh có thấy đâu mà trời xanh hay đen chứ)
“ay nha! Hôm nay ngươi may mắn nha, Châu nhi ta đây sẽ mở ra một đặc ân mới cho ngươi…” nàng hả hê nhìn hắn
“…” hắn chờ đợi câu sau của nàng… mặc dù cũng không hi vọng cho lắm
“Ta đây sẽ đưa ngươi về nhà… nhưng ngươi nhất định phải cho ta ở tạm nhà ngươi” nàng kiêu ngạo nói
“không! Cảm ơn” biết ngay mà nàng ta nhất định không có ý tốt
“tại sao chứ? Ta mĩ nữ đứng đầu địa phủ mà ngươi dám từ chối” thật chất là nàng mới biến hình không lâu ai biết còn người đẹp hơn không mà thôi kệ… mình cứ nghĩ mình là đẹp nhất là được rồi
“à”
“ Ta… ta… ta… không có nơi… nào để đi cả” nàng giả vờ đáng thương hỏi hắn
“à”
“ngươi có nghe ta nói không vậy?” nàng nổi điên lên nhào lại lắc vai
…