Chương 10: Trở lại địa phủ
Đêm khuya tĩnh mịch, vang lên những tiếng công trùng trong màn đêm sâu thẳng như muốn dụ dỗ con người đi vào đó.
Nàng bước lại cạnh giường hắn, vuốt ve gương mặt đang ngủ thanh thản của hắn mà lòng ấm áp. Bước ra ngoài lặp một kết giới ngăn cản những con ruồi bọ muốn đến đây quấy nhiễu hắn
A mới nhắc là có một con, yêu mị liếc mắt qua bụi cỏ cách nhà không xa …
Màu đỏ như bao phủ cả bờ Hoàng Tuyền, những bông hoa mạn sa kiều diễm nhưng cũng quỷ dị đung đưa dẫn dắt theo từng bước chân của những linh hồn đến địa phủ
Vọng Hương Đài
- Mạnh bà bà, con đến thăm người đây_ Bóng dáng màu đỏ thướt tha nhưng không kém phần tinh nghịch, mái tóc đen dài đung đưa theo từng bước chân của nàng, gương mặt yêu mị đầy câu dẫn
- Châu nhi, ngươi đến đây làm gì?_ dường như cũng không mấy kinh ngạc lắm khi nhìn thấy nàng
- Ây da, vị bà bà trước mặt là ai đây, sao mà xinh đẹp thế, chói mắt quá~~_ nàng nhìn thấy Mạnh bà bà đi ra thì vội che mắt lại, làm như bị vầng sáng chói mắt
- Nha đầu, ngươi thật dẻo miệng_ mạnh bà bà cười, đã là nữ nhân ai không thích được khen, dù có là một bà lão mấy ngàn tuổi như bà
- A, ta muốn đến gặp Phán Quan ca ca để hỏi một việc_ nàng ngồi xuống cạnh Mạnh bà nói
- Gặp tiểu tử kia?_ mắt cụp xuống đăm chiêu
Nàng gật đầu, như suy nghĩ cách để nói làm sao về chuyện của Lục Diệp và nàng, người và yêu vốn khác nhau, nếu nàng nói ra không biết có bị Mạnh bà bà quở trách một phen không, thật nhức đầu
- Cạch_ mạnh bà bà đẩy nàng ra, không nói lời nào, đóng cửa lại
- Ơ Mạnh bà bà, có chuyện gì sao?_ nàng tự nhiên bị đuổi ra, không hiểu nổi, lầm bầm_ không lẽ đây là bệnh của người già sao? Khó hiểu thật
Điện Diêm La
- A A A Phán quan soái ca, lâu rồi không gặp, nhớ ta không nè?_ từ xa nàng thấy Phán Quan đang ghi chép, vội chạy lại
- Ngươi là…_ từ trong đóng sổ sách ngước lên, khuôn mặt thư sinh, da trắng trẻo, song mũi cao… đây tuyệt đối là tiểu bạch kiểm trong truyền thuyết
“Dù nhìn bao nhiêu lần cũng thấy giống tiểu bạch kiểm” nàng suy nghĩ, tuy nhiên nghĩ là nghĩ còn có dám nói hay không là chuyện khác
- Ta là Châu nhi nha, ta hóa thành người rồi hihi, sao hả, ngạc nhiên không?_ nàng xoay vòng tròn trước mặt hắn
- Không_ dứt khoát nói một từ, hắn lại cuối đầu xuống ghi ghi chép chép, không để ý bông hoa nào đó đang bị đông cứng
- Không sao, không sao… Ta ngạc nhiên được rồi, đây là quà mọn mong Phán Quan soái ca nhận lấy nha~_ vội vàng cười lấy lòng, từ trong tay áo lấy ra hủ trà ăn cắp từ chỗ Mạnh bà đem ra đưa cho Phán Quan
- Không công không hưởng lộc, nói đi, ngươi tìm ta có chuyện gì_nhìn thái độ đóa hoa ngu ngốc đó là đủ biết có chuyện nhờ vả
- Ây cũng không có chuyện gì, chủ yếu ta muốn mượn sổ sinh thôi_ nàng chạy lại bóp bóp vai hắn
- Không được_ dứt thoát từ chối
- Tại sao chứ? Ta chỉ xem chút xíu thôi
- Không là không
- Vậy ngươi tra giúp ta một người được không?_ nàng nhìn gương mặt kiên quyết của hắn, nói ra yêu cầu khác trước khi hắn đá nàng ra khỏi điện.
- Ai?
- Lục Diệp
- Lục Diệp?_ bàn tay đang viết của hắn cứng lại
- Phải! hắn là người mù, nhưng nguyên nhân không phải do thể chất hay bất kì thứ gì, ta cảm thấy linh hồn hắn có vấn đề_ vừa nói vừa quan sát Phán Quan, nhìn thái độ của hắn nàng cũng đoán tám chín phần là hắn biết gì đó_Ngươi biết hắn?
- Không_ dứt khoát trả lời, chân mày khẽ nhíu lại
- Ngươi biết chuyện gì về hắn sao?_ để một Phán Quan như hắn lưu tâm thì nhất định là phải có chuyện gì đó xảy ra với hắn.
- …_ Phán Quan trầm ngâm một hồi, thở dài một hơi chuyện gì đến thì cũng đến, che dấu cũng vô ích_ Hắn ta thiếu mất 1 hồn vía nhưng lại được cho phép nhập đạo luân hồi…
Nàng suy nghĩ đủ loại lý do nhưng không nghĩ kết quả lại như vậy, nàng trầm ngâm một hồi rồi chợt lên tiếng:
- Có cách nào tìm được không?
- Ta không biết, ngươi đi đi_ nói rồi Phán Quan phất tay thổi bay này ra ngoài
- Ui da, tên đáng ghét, có cần nặng tay vậy không chứ! Hừ!_ nàng bĩu môi giận dữ.
- Ngươi có thể đi hỏi Hắc Bạch Vô Thường_ bên trong vọng ra tiếng nói
Nàng sững người rồi chợt lén cười, xem ra Phán Quan mặt cũng biết thẹn thùng nha…nếu suy nghĩ của nàng bị Phán Quan biết chắc hắn sẽ hộc máu mà rút lại lời nói. Định quay về thì chợt một cái vẩy rắn bay tới trước mặt nàng, đung đưa muốn nàng cầm nó
- Là thức thần của Mạnh bà bà: “lại đây”_ nàng nhìn trên vảy rắn hiện lên hàng chữ nho nhỏ_ lão bà bà khó hỉu
Một lần nữa đi vào Vọng Hương Đài, Mạnh bà bà đã ngồi trên ghế trên chờ nàng
- Ngồi đi_ nhấm một ngụm trà lên tiếng_ ta biết tại sao ngươi lại hồi địa phủ, và cũng biết cách giải quyết giúp ngươi
…