Tương truyền, để đi đến âm phủ, có một con đường tên gọi là Hoàng Tuyền (Suối vàng), có một con sông tên gọi là Vong Xuyên. Trên bờ sông Vong xuyên có một tảng đá gọi là Tam Sinh. Trên sông còn có một cây cầu gọi là Nại Hà. Bên kia cầu là một gò đất gọi là Vọng Hương đài, bên cạnh Vọng Hương đài có một cái đình nhỏ, bên trong cái đình nhỏ này có một bà lão tên là Mạnh Bà…
Tương truyền rằng bên bờ Hoàng Tuyền, dưới cầu Nại Hà, cây hoa đỏ rực, yêu dị diễm lệ vô cùng cứ bừng nở, sinh sôi, dẫn đường cho các đôi tình nhân chia cắt, cho những vong hồn còn nhiều oán khí quay lại luân hồi, nhận lấy nhân quả mà số phận chú định. Đời sau gọi loài hoa này là hoa bỉ ngạn…
Trong hàng vạn đóa hoa đỏ rực cả con đường âm u như mực có một đóa hoa mạn sa đang đung đưa, cánh hoa từ từ rơi xuống bay theo cơn gió của cõi âm…
Ở bên cạnh Vọng Hương đài có một bà lão tóc trắng như mây phủ dài chạm tới nền đất, nhìn theo cơn gió cõi âm mà chợt buồn…
“Số trời đã định, trốn không thoát là trốn không thoát”
Bờ sông Vong Xuyên
“ Nè, tên tiểu yêu nhà ngươi, ngươi có biết con đường nào tới nhân gian không?” Một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần với mái tóc màu đen dài thả tới eo, cặp mắt đen tuyền như bóng tối ở địa ngục, làn da trắng như là tuyết, trên trái là một vết bớt hình hoa mạn sa kiều diễm… thoát lên mình một bộ y phục đỏ rực được thiêu hình bông hoa mạn sa nở rộ…
“ Nè! Ngươi có đang nghe ta nói không vậy? ” nàng bực mình khi tên tiểu yêu đó ngu ngơ không trả lời
“ xì! Lần đầu biến thành người lại gặp phải bệnh thần kinh” nàng bĩu môi quay đi chỗ khác, nhìn cách đó không xa có một linh hồn đi theo con đường tiến đến Vọng Hương đài …
“ Tên đó đi hướng đó vào địa ngục vậy thì…” cười tự mãn “ chỉ cần đi ngược lại là xong… ta thật thông minh… Châu nhi ơi Châu nhi… ai thông minh nhất nè… ” quay qua hỏi đóa hoa mạn hoa bên cạnh và tự trả lời =.=
“ Đó chính là Châu nhi… ahahaha” nàng vừa đi vừa cười theo hướng ngược lại
Nhân giới
Thành Trường An
Bên một góc phố có một sạp hang bày bán những con diều màu trắng đơn bạc không màu sắc.
“ Nương! Con muốn mua diều” một hài tử kéo tay mẹ đi qua chỉ vào con diều màu trắng trên đó chỉ có chữ “nhân”
“ Đi đi a” Mẫu than hài tử kéo hài tử của mình đi “qua sạp khác đi con”
Người bán trên đầu che một tấm lụa trắng vẫn ngồi im bất động thì chợt nghe tiếng của ai đó vang lên
“Ê, cái này là gì vậy?” là tiếng của một cô nương
“ diều” người bán chỉ trả lời một từ
“ sao nó xấu vậy? bên kia có bán những thứ như cái này nhưng nó đẹp và nhiều màu hơn kìa!” cô nương đó vẫn còn nói
… lần này người bán im lặng
….
…
“ ê nè! Sao ngươi không nói vậy?” lại là tiếng của cô nương đó
“ cô nương chưa đi sao” lần nảy người bán kinh ngạc trả lời lại
“ Tại sao? Ta chưa hỏi xong mà!”
“ cô nương muốn hỏi gì?”
“tại sao diều của ngươi xấu vậy? à, tên ta là Châu nhi không phải cô nương” Phải, đại mĩ nữ đang chê diều xấu là nàng Châu nhi
“ha ha lần đầu tiên ta gặp một người như cô nương vậy” hắn cười
“cuối cùng ngươi có trả lời không?” nàng khó chịu
“Tại ta mù a” hắn cười nhẹ “nên không thể vẽ lên được”
Nàng đứng im như bị điểm huyệt, nhìn gương mặt hắn dưới tấm lụa mờ ảo, giọng cười nhẹ nhàng tựa như là một chiếc lá có thể bị cuốn đi bất cứ lúc nào…
“Cô nương sao vậy? không cần tội nghiệp cho ta đâu” hắn cười nhẹ
Lại nữa, lại là nụ cười vân đạm phong khinh như vậy nữa, hắn không thể cười lớn, khóc hay xấu hổ hay sao… nàng chợt nghĩ đến khi hắn khóc thì thế nào, chắc xấu lắm đây… cười gian…
“ ê! Ngươi tên là gì?” nàng cao ngạo nhìn hắn
“Tại hạ Lục Diệp”
“Hừ! ngươi rất may mắn khi làm ta Châu nhi cảm thấy có lỗi với ngươi…”
Hắn chờ đợi này nói tiếp
“ nên ta quyết định ta sẽ làm đôi mắt ngươi sang trở lại và giúp ngươi bán diều trong 1 tháng! Thế nào? Đừng cảm ơn bổn cô nương quá sớm nghe chưa…” nàng đắc ý nói
“Cảm tạ cô nương nhưng ta xin từ chối”
Nàng không ngờ tới việc hắn từ chối, tên này hắn ta là ai mà dám từ chối Châu nhi này chứ, đáng ghét… hừ vậy thì đừng trách bổn cô nương ra tay độc ác.
“Cô nương, cô đừng dính dấp tới hắn ta làm gì” có một phụ nhân đứng xem nãy giờ chợt lên tiếng khuyên ngăn, những người đứng xem kịch vui nãy giờ cũng vội vàng gật đầu
“Tại sao chứ?” nàng không thể nào hiểu nổi, chẳng lẽ tên này đáng ghét đến nỗi gặp người ngưởi ghét, hoa gặp hoa chú ý =.=
“hắn là tên xui xẻo! ây da vị cô nương xin đẹp này, chắc cô là người nơi khác đến nên cô không biết đấy, chứ tên này khắc phụ, khắc mẫu, khắc huynh, khắc muội đến cả con chó cũng bị hắn khắc chết a” một thôn phụ lo lắng kéo tay nàng tránh xa hắn
“gì chứ!” nàng chán ghét né tránh “đừng đụng vào ta, ta muốn dính dấp tới hắn đó, thì sao?” nàng khó chịu
“ây da cái cô nương này không biết phân biệt phải trái, ta đã cố tình muốn giúp cô , đồ lấy ân báo oán”
“ đúng đó”
“đúng đó”
…
…
“ cô nương cô đừng…”
“im miệng!” nàng lườm hắn rồi quay qua mấy người dân đang rối rít mắng nàng lấy ân báo oán “ CÚT” nàng lạnh lẽo phun ra một từ rồi phất tay biến mất
“ TRỜI! YÊU QUÁI”
“YÊU QUÁI”
“À TA BIẾN MẤT RỒI”
…
…
Bờ sông
“ cô là yêu quái…” không phải phỏng đoán mà là khẳng định
“ngươi biết!?”