Đóa Hoa Mạn Sa

Chương 12 : Thấy được




Đến khi về tới nhà thì trời còn chưa sáng hẳn, thấy hắn còn đang ngủ say thì nàng lấy quyển sách ra xem thử

- Hồn vía… hồn vía… a đây rồi

Nhanh chóng đọc xong nội dung thì nàng đã hiểu tại sao Mạnh bà lại đưa nàng thuốc hóa hình rồi. Trong sách nói nếu muốn tạo hồn vía thì phải truyền hết pháp lực của mình cho đối phương, việc này sẽ biến người đó thành bán yêu, tuy nhiên hồn vía tạm thời này sẽ biến mất sau 1 năm đến lúc đó mà hồn vía thật sự chưa tìm thấy thì sẽ hồn phi phách tán, còn về người truyền pháp lực sẽ đánh mất pháp lực trở về nguyên trạng, yêu quái sẽ trở về hình dạng ban đầu và tu luyện lại.

Nàng rơi vào trầm tư, vấn đề của nàng đã được giải quyết, nhưng còn vấn đề của hắn, 1 năm ư? Canh bạc này hơi liều lĩnh…

Từ đằng sau có một đôi tay vươn ra ôm nàng vào lòng, bên tai vang lên tiếng nói trầm thấp mê người của hắn

- Chào buổi sáng, Châu nhi

- Chào buổi sáng, Diệp ngu ngốc_ nghe giọng nói gợi cảm của hắn, đôi mắt nàng hóa thành hình trái tim, quay ra ôm lấy hắn, còn về vấn đề lúc nãy, xin lỗi, nó làm sao quan trọng bằng ăn đậu hủ trắng trẻo ngon miệng của hắn chứ… nhưng dường như ông trời cũng chán ghét bản tính háo sắc của nàng, hắn lên tiếng:

- Đang suy nghĩ gì sao? Ta cảm giác nàng đang có chuyện gì nó phân vân_ mặc dù đôi mắt hắn không thấy nhưng bù lại hắn vô cùng nhạy cảm đó là lý do dù hai mắt hắn không thấy đường nhưng hắn vẫn có thể tồn tại hai mươi năm.

- Ta…tìm thấy cách có thể chữa trị mắt của ngươi rồi…_ nàng lên tiếng nói cho hắn về nội dung trong cuốn sách_ chàng muốn thử không?

- …_ hắn im lặng một hồi rồi lên tiếng_ được!

- Chàng sợ không? Chàng có thể sẽ hồn phi phách tán đó!_ nàng kích động nói, mặc dù nàng cũng muốn để cho hắn thấy được ánh sáng nhưng… nhưng…canh bạc này quá lớn, rủi ro quá nhiều

- Ta muốn được nhìn thấy nàng…_ hắn dịu dàng nói

Mắt nàng đỏ lên, nàng biết chứ nhưng nhưng lỡ như hắn biến mất thì sao, lỡ như nàng không còn được nhìn thấy hắn nữa thì sao, nếu cuộc đời này không có hắn nắm tay nàng, cười với nàng, thì tất cả còn có ý nghĩa nào nữa. Cả người nàng lạnh đi, thì chợt có bàn tay ấm áp cầm lấy tay nàng

- Tin tưởng ta, Châu nhi, ta nhất định sẽ ỡ bên nàng suốt đời

Hắn muốn đánh liều một phen, thật ra trong tâm tư của hắn đây là cách có thể sẽ giúp hắn đi cũng với nàng suốt đời suốt kiếp. hắn có thể chờ được nàng tìm hồn vía sau đó thấy được ánh sáng nhưng khi đó hắn vẫn là con người, hắn vẫn có sinh lão bệnh tử, hắn cũng sẽ phải rời xa nàng vào một ngày nào đó. Hắn không muốn, lòng tham hắn còn lớn hơn thế nữa, một kiếp thôi chưa đủ, nàng phải đời đời kiếp kiếp ở bên hắn…

Nàng đỡ hắn ngồi trên giường lấy một mảnh vải che mắt hắn lại, đặt kết giới xung quanh xong trở lại giường ngậm viên thuốc hóa hình vào trong miệng nàng vận khí truyền phép thuật dẫn vào cơ thể hắn, từ từ chậm rãi

Ba giờ trôi qua, khi nàng đưa pháp lực cuối cùng của nàng vào đan điền của hắn thì nuốt viên thuốc xuống, nàng và hắn đồng thời ngất đi

Nàng ngửi thấy mùi thơm của cháo, mũi nàng ra sức hít hít, đôi mắt đang nhắm lại bỗng như mở toan ra bật dậy

- Tỉnh rồi hả?_ là Lý Đại thẩm

- A a Châu tỷ tỷ tỉnh rồi_ đang ngồi bên giường nhìn nàng nhưng lại ngủ gục, Bánh đậu xanh vội vàng bật dậy reo

- Sao thẩm lại vào đây được_ nàng khó hiểu nàng nhớ nàng đã lập kết giới rồi mà

- Sáng thức dậy thấy nhà còn đóng cửa, ta cứ nghĩ còn ngủ nên không gõ cửa. Nhưng tới khi đi lấy cháo về ngươi mà nhà con vẫn chưa thức nên trong lòng đoán là có chuyện nên phá cửa đi vào, cũng may là không sao hai vợ chồng chỉ hơi sốt thôi_ Lý đại thẩm giải thích

- A Diệp ngu ngốc_ nàng chợt nhớ ra nàng truyền pháp lực xong thì hắn cũng ngất đi

- Diệp ca ca nằm kế bên Châu tỷ tỷ á, Châu tỷ tỷ đúng là ngốc mà_ Bánh đậu xanh cười nàng

Thấy hắn không sao nàng thở phào nhẹ nhõm, quay sang ngắt mũi bánh đậu xanh vẫn còn cười hì hì bên cạnh, xuống giường, rửa mặt qua loa rồi lại bàn

- Cháo ư?_ nàng kinh ngạc, nàng nhớ hôm qua nhà Lý Đại thẩm đâu có gạo đâu

- À, mỗi tháng Lâm Mãng lầu ở Đông thành sẽ mở một ngày phát cháo miễn phí cho thôn ta, điều là vì tư lợi và danh tiếng nhưng cũng tốt hơn tên tham quan đó, thẩm đã lấy phần cho con, ăn khi còn nóng nha_ nói rồi dắt bánh đậu xanh đi về

Nhìn bát cháo nóng trên bàn, chắc là Lý Đại thẩm đã hâm nóng lại cho nàng, đúng là một người tốt mà, nghe tiếng động phía sau, vội vàng quay lại, thấy hắn đang ngồi dậy, bàn tay muốn gỡ miếng vải bịt mắt xuống nàng lên tiếng:

- Từ từ, để ta_ nàng lại ngồi đối diện hắn, bảo hắn nhắm mắt lại, nàng mở miếng vải ra, bảo hắn mở mắt từ từ, thấy chói thì giữ nguyên đừng gượng ép

Khoảng 1 khắc sau hắn mới có thể thích ứng với ánh sáng, mở mắt ra, đập vào mắt là một cây đỏ (là Châu nhi đó)

- Châu nhi!_ hắn lên tiếng gọi

- Ừm_ nàng mỉn cười

- Châu nhi_ hắn lại gọi

- Ừm ừm ừm

- Ta cuối cùng đã thấy được nàng rồi_ Hắn kéo nàng vào lòng, đặt môi lên đôi môi đỏ mà hắn đã mong ước đã lâu

- Ta muốn nhìn nàng rõ hơn nữa, mắt, mũi, môi, cả làn da này nữa… thật trắng_ môi hắn từ từ lướt qua những chỗ mà hắn điểm, đôi tay hắn cũng không nhàn rỗi, vội vàng lướt theo từng đường cong khắp người nàng

Ánh mắt nàng như phủ một tầng sương, cơ thể nóng bừng, run rẩy theo bàn tay của hắn. Cố gắng lấy lại ý thức, nàng lên tiếng

- Chúng ta còn chưa ăn gì cả

- Làm xong chuyện chính rồi ăn_ hắn vội che cái miệng của nàng lại

Nàng cố đẩy hắn ra, nhưng sức lực của hắn bây giờ đã khác trước, nàng không phải là đối thủ của hắn. Nụ hôn dần dần rơi xuống xương quai xanh, nơi hắn lướt qua thì điều để lại những trái dâu tây nho nhỏ, một bàn tay hắn đặt trên ngực nàng dùng sức nhéo

- A Diệp ngu ngốc này, ai cho ngươi ăn đậu hủ ta hả! ngươi còn chưa quang sát kỹ ta nữa_ nàng bĩu môi hờn giận nhưng giọng nói lại tràn đầy ý làm nũng

- Ha ha ta đang nghiên cứu nàng…_ dừng một lát, hắn chợt xé áo nàng_ …một cách tỉ mỉ đây

Nói rồi rèn rơi xuống che đi cảnh nóng bỏng trên chiếc giường…

Sau một hồi vận động kịch liệt, nàng nằm trên chiếc giường hờn dỗi quay lưng lại với hắn

- Giận rồi hả?_ hắn kéo nàng ôm vào lòng

- Ta không muốn nói chuyện với chàng, Diệp ngu ngốc_ nàng hờn dỗi đáp

- ừ ừ_ nói rồi hắn bước xuống giường mặt quần áo chỉnh tề rồi đi ra khỏi nhà

Nàng trùm chăn, chừa ra cái đầu đen thùi, thấy hắn đi mà đôi hắn cay xòe, nước mắt thi nhau rơi xuống

- Diệp ngu ngốc, tên đáng ghét, ăn xong rồi là phủi mông bỏ chạy vậy là sao chứ, uổng công ta đi tìm cách chữa mắt cho ngươi…_ càng lầm bầm mắt nàng càng đỏ, nước mắt chảy xuống như hai sợ mì

- Cạch_ tiếng mở cửa lại vang lên, nàng vội chui vào chăn trốn

Hắn thấy trên giường u lên một cục tròn tròn thì chợt phì cười, bước lại gần ôm cục tròn vo vào lòng nói khẽ

- Châu nhi, người đầu tiên ta thấy là nàng_ chỉ một câu này đã dập tắt sự giận dỗi trong nàng

- Ta có đẹp không?_ bên trong chăn vang lên tiếng nói

- Đẹp! Châu nhi của ta là người đẹp nhất trên đời, nên ta phải mau mau ăn Châu nhi đi để người khác khỏi nhìn ngắm_ hắn không nói dối, nàng rất đẹp, gương mặt trái xoan trắng hồng, mái tóc đen dài tới eo được cố định bằng cây trâm nhỏ, đôi mắt nàng là đẹp nhất, long lanh đen nhánh và đặc biệt là nó nhìn hắn rất dịu dàng

- Ngươi ba hoa_ nàng ló đầu ra khỏi chăn, hờn dỗi nhìn hắn, bàn tay trắng noãn như không xương vuốt ve đôi mắt hắn_ thế nào rồi?

- Hơi không quen, nhưng không sao cả, mọi thứ xung quanh điều rất đẹp, tràn đầy màu sắc như trong tưởng tượng của ta_ vùi đầu vào hõm vai nàng_ cảm ơn nàng, Châu nhi, ta yêu nàng, có nàng ta thật sự rất hạnh phúc

- Ta cũng vậy_ hắn cúi đầu xuống hôn nàng một cách dịu dàng làm nàng chìm đắm

Nụ hôn kéo dài, hiện giờ hắn rất muốn đè nàng ra tiếp tục nhưng lý trí nhắc nhở hắn, hồi nãy là lần đầu tiên của nàng…Vội ôm nàng thả vào thùng tắm rồi hắn chạy như bay ra ngoài… tắm nước lạnh

Đến khi hắn trở lại thì nàng quần áo đã chỉnh tề ngồi trên bàn húp cháo, nàng thấy hắn rồi cười nhạo, gân xanh nổi lên trong lòng thầm nói

“nàng cứ cười đi, thử xem tối mai ta cho nàng ngủ không thì biết”

Tuy nghĩ vậy nhưng hắn cũng ngồi xuống ăn cháo cùng nàng, không khí tràn ngập ấm áp hạnh phúc

RẦM

- BẮT TÊN LỤC DIỆP LẠI CHO TA

----------------------------------------------------------------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.