Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 123-126




Chương 123: Bắt Diệp Bắc Minh

Ở trong trường đại học, anh ta cũng từng nghe nói đến võ giả.

Những người này thường không qua lại với người bình thường.

Người bình thường cũng không nhìn thấy võ giả, dù nhìn thấy cũng không nhận ra được.

Diệp Bắc Minh cười gật đầu: “Đi, tôi dẫn anh đi báo thù”.

Nói xong liền kéo Hầu Tử đi lên xe SUV người Hùng Quốc để lại, chạy thẳng đến nhà họ Quân.

...

“Cái gì? Người Hùng Quốc bị giết!”

“Còn giết chết một Đại Tông Sư?”

“Sao có thể!”

Trụ sở chính chịu trách nhiệm đại hội quân võ lần này tại Trung Hải.

Dư Thiên Long thấy Đường Văn Quân đến bẩm báo, ông ta đứng bật dậy khỏi ghế.

“Là ai giết? Lá gan lớn quá!”, Dư Thiên Long nghiêm nghị: “Đại hội quân võ mấy ngày nữa là bắt đầu, lúc này người Hùng Quốc lại chết ở Trung Hải, đến lúc đấy chúng ta sẽ giải thích với cộng đồng quốc tế như thế nào đây?”

Đường Văn Quân lắc đầu: “Vẫn chưa biết ai giết”.

“Chỉ là vừa rồi có người báo cảnh sát, người của chúng ta cũng đi rồi”.

“Huyên Hách đã đi điều tra camera ghi hình lúc đó, rất nhanh sẽ quay trở lại thôi”.

Vừa dứt lời.

Dương Huyên Hách đi đến, cầm máy tính bảng: “Cháu đã phục chế xong camera rồi”.

“Hai người chắc chắn sẽ không ngờ đến là ai giết người Hùng Quốc đâu!”

“Ai?”, Dư Thiên Long nhìn sang.

Dương Huyên Hách phát camera thu hình, nói ra một cái tên: “Diệp Bắc Minh!”

“Cái gì?”

“Diệp Bắc Minh!!!”

“Sao có thể chứ, đây chính là Đại Tông Sư Long Quốc!”, Đường Văn Quân mặt không thể tin nổi.

Sắc mặt Dư Thiên Long không ổn định.

Mấy ngày trước bọn họ đến phủ Diệp ở Giang Nam tìm Diệp Bắc Minh.

Dựa theo mệnh lệnh của cấp trên, mời anh gia nhập Long Hồn!

Đáng tiếc bị Diệp Bắc Minh coi thường, khiến bọn họ chịu nhục.

Không ngờ Diệp Bắc Minh lại đến Trung Hải?

Nhìn về phía camera thu hình.

Video có hơi dài.

Từ lúc hai võ giả Hùng Quốc bắt đầu đánh Hầu Tử.

Diệp Bắc Minh xuất hiện, đánh gãy tứ chi hai võ giả Hùng Quốc!

Tiếp đó, đoàn xe của người Hùng Quốc xuất hiện.

Không một lời liền ra tay.

Sau khi Diệp Bắc Minh giết chết hai võ giả Hùng Quốc, những người còn lại chạy trốn!

“Đây là...”

Dư Thiên Long ngây ra, đè thấp giọng: “Người bị một quyền đánh chết là Hughes, Tông Sư võ đạo của Hùng Quốc”.

“Người bị đạp một cước bể đầu tên O'Neill! Thực lực Đại Tông Sư!”

“Một quyền đánh chết Tông Sư võ đạo, một cước giết chết Đại Tông Sư!”, Đường Văn Quân ngây người, mặt đẹp nóng bừng.

Dương Huyên Hách im lặng không nói, trong mắt đều là ghen tị và cay độc!

Diệp Bắc Minh tuổi tác tương đương với anh ta, thực lực võ đạo vậy mà lại khủng khiếp như vậy.

Dư Thiên Long mặt không thể tin nổi: “Chúng ta đã suy đoán sai về Diệp Bắc Minh này, rốt cuộc hắn có thực lực gì?”

Dương Huyên Hách lạnh giọng nói: “Tướng quân, mặc kệ Diệp Bắc Minh thực lực gì”.

“Hắn giết người trong địa bàn chúng ta quản lý”.

“Trung Hải không phải Giang Nam!”

“Không đến lượt Diệp Bắc Minh ngang ngược!”

“Cháu đề nghị bắt hắn ngay lập tức!”

Chuyện xảy ra ở dạ tiệc từ thiện Long Đô bọn họ không hề biết.

Theo như bọn họ thấy Diệp Bắc Minh cùng lắm chỉ ngạo mạn ở Giang Nam.

Đến Trung Hải còn dám làm điều xằng bậy, chắc chắn là hành động đâm đầu vào chỗ chết.

Tút tút tút!

Điện thoại trên bàn làm việc vang lên.

Sau khi Dư Thiên Long nghe xong, bên trong truyền đến giọng nói phẫn nộ.

Sắc mặt ông ta đen lại, cúp điện thoại: “Cấp trên gọi điện thoại tới, người bên Hùng Quốc rất tức giận”.

“Sự kiện lần này ảnh hưởng vô cùng tồi tệ!”

“Các nước trên thế giới tham gia đại hội quân võ đều chờ xem chuyện cười của chúng ta”.

Ông ta trực tiếp hạ lệnh: “Đi, dẫn người đi bắt Diệp Bắc Minh”.

Tút tút tút!

Lại một cuộc điện thoại gọi tới, Dư Thiên Long kinh hãi: “Cái gì?”

“Diệp Bắc Minh đi đến nhà họ Quân?”

“Hắn… hắn điên rồi sao? Dám khiêu chiến ranh giới cuối cùng của thế gia?!”

Mười giờ tối.

Cửa nhà họ Quân Trung Hải.

Yên tĩnh!

Diệp Bắc Minh lái xe SUV của người Hùng Quốc nghênh ngang dừng ở cửa lớn nhà họ Quân.

“Anh là ai!!!”

“Đúng là to gan, cút mau! Biết đây là đâu không?”

Một đám người làm khí thế hung hăng xông tới.

Hầu Tử có phần lo lắng, anh ta túm lấy cánh tay Diệp Bắc Minh: “Anh Diệp, hay là chúng ta đi thôi”.

Diệp Bắc Minh vỗ vai anh ta, truyền vào một tia nội tình: “Yên tâm, mọi thứ đều có tôi lo!”

Quân Vô Tà không trả giá.

Tâm ma của Hầu Tử không thể biến mất!

Cuộc đời này của anh ta coi như xong.

Diệp Bắc Minh xuống xe.

Hầu Tử nhìn theo bóng lưng Diệp Bắc Minh, toàn thân đang run rẩy.

Anh ta hít sâu một hơi!

Lấy hết dũng khí đẩy cửa xe ra, đi xuống.

Diệp Bắc Minh nhàn nhạt mở miệng: “Ba phút, bảo Quân Vô Tà ra gặp tôi”.

“Con mẹ nó, mày…”, một quản sự đi lên phía trước, chỉ vào mũi Diệp Bắc Minh, đang muốn mắng chửi.

Ầm!

Một tàn ảnh lướt qua!

Tên quản sự này ngay cả cơ hội mở miệng cũng không có.

Bị Diệp Bắc Minh dùng một cước đạp bay, cửa lớn nhà họ Quân xuất hiện một lỗ thủng hình người trông vô cùng khủng khiếp!

Cửa lớn chế tạo từ gỗ cứng lại bị xuyên thủng.

“Rít!”

Những người làm khác trong nhà họ Quân hít một hơi lạnh, toàn bộ lui về phía sau.

Lương tháng có ba ngàn, mày liều mạng làm gì chứ?

“Hầu Tử, đi”.

Diệp Bắc Minh đi vào cửa lớn nhà họ Quân.

Hầu Tử cực kỳ kích động: “Được!”

Hai người một trước một sau, bước vào cửa nhà họ Quân.

Nhà họ Quân rất lớn, kiến trúc sân vườn cổ điển.

Có thể so sánh được với vương phủ cổ đại.

Còn xa hoa và lớn gấp đôi phủ đệ của vua Giang Nam.

Động tĩnh ở cửa khiến một vài người đi ra, sau khi nhìn thấy Diệp Bắc Minh, bọn họ lần lượt trách mắng: “Anh là ai?”

“Nơi này là nhà họ Quân, sao anh dám…”

Bùm!

Diệp Bắc Minh giơ chân đạp bay một người, đi sâu về phía nhà họ Quân.

“Gọi Quân Vô Tà ra đây!”

Chương 124: Tôi không muốn nghe nói nhảm

“Nếu không hôm nay tôi sẽ quậy nhà họ Quân long trời lở đất!”, Diệp Bắc Minh quát lớn, tiếng gào thét trong nháy mắt truyền khắp toàn bộ nhà họ Quân.

“Kẻ nào?”

“Có người xông vào nhà chúng ta?”

“Đi, đi xem sao!”

“Sức mạnh thật khủng khiếp, là võ giả!”

Khắp nơi nhà họ Quân, mọi người đều lần lượt ngẩng đầu.

Diệp Bắc Minh đứng chắp tay, chờ đợi ở trước sân nhà họ Quân.

Chưa đến năm phút, hơn một trăm người từ khắp các hướng đi tới.

Người đàn ông trung niên cau mày: “Cậu thanh niên, cậu biết đây là đâu không?”

“Nửa đêm xông vào đây, biết phải trả giá thế nào không?”

Diệp Bắc Minh nhìn người này, lạnh giọng hỏi: “Ông là người phụ trách của nhà họ Quân?”

“Hừ!”

Người đàn ông trung niên hừ lạnh: “Ngay cả Quân Chính Dương tôi cậu cũng không nhận ra?”

“Còn dám xông vào nhà họ Quân?”

“Cậu tên gì?”

“Diệp Bắc Minh!”, Diệp Bắc Minh nói.

Ba chữ ngắn ngủi!

Vù!

Nhà họ Quân lập tức nổ tung.

Diệp Bắc Minh!!!

Cái tên này quả thực quá quen thuộc.

“Hắn chính là Diệp Bắc Minh?”

“Không thể nào, trông trẻ quá…”

“Chính hắn giết Vô Hối?”

Rất nhiều người cũng ngây ra.

Ngay cả Quân Chính Dương cũng không ngờ cậu thanh niên trước mắt lại là Diệp Bắc Minh.

Trong đám người, một người phụ nữ ăn mặc sang trọng ánh mắt phút chốc trở nên vô cùng cay độc.

Bà ta cắn răng nghiến lợi, lạnh lùng hỏi: “Mày chính là Diệp Bắc Minh?”

“Con trai Quân Vô Hối của tao chết trong tay mày?”

Bà ta là mẹ của Quân Vô Hối, Quân Văn Tịnh.

Một trong những người phụ nữ của Vạn Lăng Phong!

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Phải!”

“Chuyện hôm nay không liên quan đến Quân Vô Hối”.

“Tôi đến tìm Quân Vô Tà!”

“Ha ha ha ha!”, Quân Văn Tịnh bật cười điên cuồng, chỉ vào Diệp Bắc Minh: “Chú Mạc, giết hắn cho tôi!”

“Rõ”.

Trong đám đông một lão già bước ra.

Lưng gù rất nặng.

Toàn thân áo vải màu xám, nhìn giống như một lão nô bộc trung thành.

Có tháp Càn Khôn Trấn Ngục, Diệp Bắc Minh vừa nhìn liền biết!

Đối phương là thực lực Tông Sư võ đạo đỉnh phong!

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Tôi chỉ cần Quân Vô Tà, đừng để người khác đi chết thay”.

Chú Mạc nhếch miệng cười, lạnh lẽo nói: “Diệp Bắc Minh, cậu không nên đến đây”.

“Nhà họ Quân là nơi nào, chắc cậu đã dò hỏi kỹ, không phải…”

“Ồn ào!”

Diệp Bắc Minh cau mày, chẳng buồn nghe người này phí lời.

Anh nhấc chân, đá một hòn đá bay ra!

Vèo!

Tốc độ nhanh gấp ba lần viên đạn!

Phốc!

Máu tươi tung tóe, mắt phải chú Mạc xuất hiện một lỗ thủng, con ngươi biến mất.

Sau gáy xuất hiện một lỗ thủng khác!

Ầm!

Thi thể chú Mạc ngã xuống đất.

Con ngươi Quân Chính Dương có rút lại.

Quân Văn Tịnh cũng kinh hãi.

Những người nhà họ Quân khác mặt đều kinh hoàng, chấn động nhìn Diệp Bắc Minh!

Một Tông Sư võ đạo trấn giữ nhà họ Quân cứ thế chết như vậy!

Bị một hòn đá nhỏ đánh thủng đầu?

Diệp Bắc Minh bước ra, đi đến bên cạnh Quân Chính Dương, một tay khoác lên bả vai ông ta.

Phốc!

Quân Chính Dương không cản nổi áp lực bàn tay Diệp Bắc Minh.

Hai đầu gối mềm nhũn, quỳ sụp xuống đất!

Ông ta tức giận ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, uy hiếp nói: “Diệp Bắc Minh, cậu…”

“Rắc rắc!”

Diệp Bắc Minh giơ chân lên, rơi vào bắp chân Quân Chính Dương, ánh mắt lạnh như băng nhìn xuống: “Tôi không muốn nghe nói nhảm”.

Luồng lửa giận của Quân Chính Dương trong nháy mắt bị dập tắt!

Trong khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Bắc Minh kia, toàn thân ông ta không nhịn được liền run rẩy, giống như đối mặt với tử thần!

Quân Chính Dương biết, mình không liên hệ với Quân Vô Tà thì cậu thanh niên này có thể sẽ giết mình!

“Được…”

Quân Chính Dương lấy điện thoại di động ra, gọi vào số của Quân Vô Tà, giận dữ hét lên: “Thằng nhóc, con mẹ nó mày ở đâu?”

“Cút về cho tao!”

Lúc này.

Trong một khách sạn năm sao ở Trung Hải.

Quân Vô Tà đang trong cơn mê muội thì nhận được điện thoại của Quân Chính Dương: “Bố, sao thế?”

“Gần đây con không đi gây chuyện mà!”

Quân Chính Dương tức giận nói: “Mặc kệ mày gây chuyện không, bây giờ, ngay lập tức lăn về đây cho tao!”

“Nếu không tao không có đứa con trai mày”.

Quân Vô Tà cảm nhận được tính nghiêm trọng của sự việc.

Hắn vội vàng mặc quần, dẫn theo người phụ nữ bên cạnh chạy về nhà họ Quân.

Khi hắn xuất hiện ở cửa lớn nhà họ Quân, cảm thấy tình huống có chút không đúng!

Vừa vào sân trước liền nhìn thấy một đám người đứng ở đó.

Bố Quân Chính Dương của mình đang quỳ xuống bên cạnh một chàng trai trẻ tuổi!

Hả?

Tên phế vật kia sao cũng ở đây?

Ánh mắt của Quân Vô Tà rơi trên người Hầu Tử: “Bố, xảy ra chuyện gì thế, sao cái tên phế vật này cũng ở đây vậy?”

“Bố quỳ ở đó làm gì?”

Toàn thân Hầu Tử run rẩy!

Nhìn chằm chằm Quân Vô Tà!

Cắn răng nghiến lợi!

Người phụ nữ bên cạnh Quân Vô Tà mặt đầy bất ngờ, cười nói: “Vô Tà, anh nhìn kìa, đây không phải con chó kia sao?”

“Sao anh ta lại chạy vào được trong nhà anh thế?”

“Không phải muốn để bố anh làm chủ đó chứ?”

Quân Vô Tà nhướng mày: “Đừng nói bậy bạ…”

Hắn cảm nhận được chuyện này có gì đó không đúng.

Bởi vì chàng trai mà bố hắn đang quỳ trước mặt kia đang từng bước tiến đến bên cạnh Vương Khinh Hậu, vỗ vai anh ta.

“Hầu Tử, là bọn họ hả?”

“Phải!!!”

Hầu Tử nắm chặt hai tay, nghiến chặt răng: “Chính là đôi cẩu nam nữ này…”

Chương 125: Cẩu nam nữ

“Được”.

Diệp Bắc Minh khẽ mỉm cười.

Vèo!

Anh sải bước xuất hiện bên cạnh hai người.

Một cước càn quét!

Lộp cộp!

Một nam một nữ bốn cái chân, trong nháy mắt đứt gãy!

“A!”

Quân Vô Tà và người phụ nữ bên cạnh phát ra tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế, nằm trên đất giống như chó chết!

“Hầu Tử, giao cho anh”, Diệp Bắc Minh mỉm cười nói.

Hầu Tử đỏ mắt, nhớ tới nỗi nhục nhã mình phải chịu.

Anh ta nhặt một cây chổi lên!

Đi về phía Quân Vô Tà và Tô Tiểu Nguyệt, đánh loạn vào đầu họ!

Tô Tiểu Nguyệt đau đến mức nước mắt chảy ròng: “Hu hu, cứu tôi, cứu tôi với…”

“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, tôi biết lỗi rồi”.

Hầu Tử đỏ mắt, toàn thân run rẩy.

Quân Vô Tà gào thét: “Mẹ nó! Khốn kiếp, mày chết chắc!”

“Hai chân của tao… hai chân của tao gãy rồi!”

“Đây là nhà họ Quân, mày thật to gan, tao phải giết chết cả nhà mày!”

Dù Quân Vô Tà bị hành hung, nhưng vẫn mở miệng ra uy hiếp.

Hầu Tử bừng bừng giận dữ!

Ban đầu, Quân Vô Tà đem bố mẹ anh ta ra uy hiếp: “Con mẹ nó mày chết đi!”

Nửa tiếng sau, Quân Vô Tà và Tô Tiểu Nguyệt đã không nhìn ra hình người.

Sau khi Hầu Tử phát tiết xong, anh ta nằm trên đất, miệng thở hổn hển, nước mắt tuôn ào ào: “Ha ha ha... Ha ha ha…”

Diệp Bắc Minh không nói năng gì.

Yên lặng tiến lên, cắm một cây kim bạc vào người Hầu Tử.

Sau khi trải qua niềm vui lẫn đau buồn, anh ta có thể sẽ phát điên.

Diệp Bắc Minh cõng Hầu Tử, đi ra ngoài nhà họ Quân.

Toàn thể nhà họ Quân nhìn theo bóng lưng Diệp Bắc Minh rời đi.

Không một ai dám ngăn cản!

...

Diệp Bắc Minh vừa đi khỏi, Quân Chính Dương liền gào lên: “Con trai! Vô Tà!”

“Xe cứu thương, mau gọi xe cứu thương đi!”

Quân Vô Tà lúc này đã không còn hình người.

“Gia chủ, đã không còn hơi thở”.

Có người kiểm tra cho Quân Vô Tà và Tô Tiểu Nguyệt, sau đó lắc đầu.

“Chuẩn bị xe, chuẩn bị xe cho tôi! Tôi phải lên núi Bàn Long, tôi muốn đích thân nói cho ông cụ!”

Quân Chính Dương giận dữ, ngửa mặt lên trời hét lớn: “Nhà họ Quân! Chúng ta chính là nhà họ Quân ở Trung Hải!”

“Vậy mà lại bị một Diệp Bắc Minh đến cửa, đánh gãy hai chân tôi, đánh chết con trai tôi!!!”

“Diệp Bắc Minh không chết, nhà họ Quân làm sao đứng nổi đây?”

“Làm sao đứng nổi đây!!!”

Đám người Dư Thiên Long đã đến muộn.

Khi bọn họ vào nhà họ Quân, nhìn thấy hai chân Quân Chính Dương bị đánh gãy.

Sau khi nhìn thấy trạng thái chết của Quân Vô Tà và Tô Tiểu Nguyệt, sắc mặt ông ta u ám đến đáng sợ.

“Diệp Bắc Minh!”

Dư Thiên Long cắn răng: “Giang Nam bị mày náo loạn đến mức chướng khí mù mịt, mày lại tới Trung Hải gây chuyện?”

“Truyền lệnh xuống, truy nã Diệp Bắc Minh trong toàn bộ Trung Hải!”

...

Núi Bàn Long cách Trung Hải một trăm sáu mươi kilomet.

Non xanh nước biếc, long mạch chiếm cứ.

Thích hợp dưỡng già.

Ông cụ nhà họ Quân Quân Khiếu Thiên vừa mới ngủ thì nhận được tin dữ.

Nửa đêm Diệp Bắc Minh xông vào nhà họ Quân, phế bỏ hai chân Quân Chính Dương, cháu trai Quân Vô Tà cũng bị đánh chết!

Hai chân con trai bị phế!

Cháu trai ruột chết ở trong nhà mình!

Quân Khiếu Thiên tức giận muốn bùng nổ, nhà họ Quân thành lập hơn một trăm năm, chưa bao giờ chịu nhục nhã như vậy!

Quả thật là vô cùng nhục nhã!

Quân Khiếu Thiên gọi điện cho con trai lớn, tức giận hét lớn: “Quân Kiếm Phong! Hội trưởng hiệp hội võ đạo Trung Hải con đã làm cái gì thế?”

“Có người nửa đêm xông vào nhà họ Quân, giết Vô Tà, con biết chưa?!!”

“Bố, bố đang nói đùa sao, rõ ràng con đã bảo lão Mạc bảo vệ nhà họ Quân rồi, lão Mạc là Tông Sư võ đạo thực lực đỉnh phong đó”, Quân Kiếm Phong đang họp, mặt ngơ ngác.

Sau khi biết chuyện xảy ra ở nhà họ Quân.

“Cái gì?”

“Sao có thể!”

“Bố, điều này không thể nào!”

Quân Kiếm Phong kêu la như sấm.

Quân Khiếu Thiên lạnh giọng nói: “Không có gì không thể, vừa rồi em hai con đã đích thân gọi điện thoại thông báo cho bố”.

“Mấy ngày trước, Vô Hối chết dưới tay Diệp Bắc Minh!”

“Hôm nay, Vô Tà lại chết dưới tay Diệp Bắc Minh!”

“Hai chân em trai con cũng bị phế!”

“Diệp Bắc Minh này muốn làm gì?”

Hắn muốn tiêu diệt nhà họ Quân sao?!”

Da mặt Quân Kiếm Phong nhăn lại, cắn răng nói: “Bố, bố yên tâm, Diệp Bắc Minh này để con xử lý!”

Cúp điện thoại.

“Ầm!”

Quân Kiếm Phong giáng một chưởng xuống, chiếc bàn dài trong nháy mắt vỡ tan, hóa thành vụn.

Trong phòng họp, tất cả mọi người đều đứng dậy, nhanh chóng lui về phía sau.

Tất cả kinh ngạc nhìn Quân Kiếm Phong!

Xảy ra chuyện gì vậy?

Bọn họ chưa từng nhìn thấy hội trưởng giận dữ như vậy!

...

Cõng Hầu Tử rời khỏi nhà họ Quân, Diệp Bắc Minh tìm một khách sạn năm sao.

Chuẩn bị thuê phòng cho Hầu Tử nghỉ ngơi một đêm.

Vừa tiến vào khách sạn, một giọng nói kinh ngạc mừng rỡ truyền tới: “Diệp Bắc Minh, sao anh lại ở đây?”

Một bóng dáng xinh đẹp xuất hiện cách đó không xa, cô ta mặc bộ đồ Chanel tinh xảo.

Chân đi giày cao gót!

Tất màu da!

Thân hình chữ S hấp dẫn, một mùi thơm phả vào mặt.

Ngụy Yên Nhiên chạy đến, xuất hiện bên cạnh Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh nhàn nhạt nói: “Anh em tôi bị thương, bây giờ cần phải tĩnh dưỡng, chuẩn bị thuê phòng để anh ta ngủ một giấc thật ngon”.

“Không dễ đâu, tôi thuê một căn phòng Tổng thống ở chỗ này, anh cõng anh ta đến phòng tôi cũng được”, Ngụy Yên Nhiên cười nói.

Diệp Bắc Minh cau mày: “Bất tiện không?”

Ngụy Yên Nhiên mỉm cười nói: “Phòng Tổng thống có đến mấy phòng, hơn nữa tuyệt đối yên tĩnh”.

“Còn nữa, đây là khách sạn năm sao, cần phải đặt trước nới có phòng”.

“Vậy thì anh chỉ có thể thuê được phòng tiêu chuẩn, sao có thể cho anh em của anh tĩnh dưỡng tốt được?”

Diệp Bắc Minh cân nhắc một lúc rồi đồng ý.

Ngụy Yên Nhiên đi lên trước dẫn đường, đến phòng Tổng thống.

Tìm một căn phòng yên tĩnh nhất.

Ném Hầu Tử lên giường.

Sau khi Diệp Bắc Minh kiểm tra trạng thái của Hầu Tử, anh ta đã chìm sâu vào giấc ngủ.

Cắm mấy chiếc kim bạc xuống, đảm bảo Hầu Tử sẽ không xảy ra vấn đề.

Diệp Bắc Minh mới lui ra khỏi phòng.

Chương 126: Hay là cô làm bạn gái tôi?

Vừa ra phòng khách bên ngoài liền thấy Ngụy Yên Nhiên mái tóc dài ướt nhẹp, mặc đồ ngủ vừa lau tóc vừa đi ra.

Cô ta chỉ mặc mỗi bộ đồ ngủ.

Cộng thêm mới vừa tắm xong, trong phòng tràn đầy hơi thở kích thích.

Bầu không khí có chút mập mờ!

Ngụy Yên Nhiên mở miệng trước: “Ách, tôi còn tưởng rằng anh vẫn ở trong, cho nên mới tắm trước”.

“Ừ”.

Diệp Bắc Minh bình tĩnh trả lời.

Anh tìm ghế sofa ngồi xuống, lấy ra đỉnh Thanh Mộc và đơn thuốc.

Cúi đầu nhìn.

Một lúc lâu cũng không có ý nhìn Ngụy Yên Nhiên!

Ngụy Yên Nhiên thấy vậy liền có chút tức giận!

Người này sao vậy? Bà đây cũng xem như là một đại mỹ nữ yểu điệu, còn vừa tắm xong, ngay cả nhìn anh cũng không thèm nhìn?

Bà đây còn không bằng cục sắt vụn và một tờ giấy rách sao?

Một cảm giác thất bại đột ngột nảy sinh!

Diệp Bắc Minh đang âm thầm trao đổi với tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

“Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, ông có thể nhìn ra đơn thuốc này không?”, Diệp Bắc Minh hỏi.

Giọng nói tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền tới: “Nhóc con, có một đại mỹ nữ ở đây, cậu chắc chắn tối nay muốn trao đổi với tôi, mà không phải trao đổi với cô ta?”

Diệp Bắc Minh không đáp lời, mà tiếp tục nói: “Rốt cuộc ông có biết hay không?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bình luận: “Ha ha ha, không tệ! Không động lòng vì nữ sắc, chỉ có võ giả như vậy mới đi cao hơn, xa hơn”.

“Tôi nhìn thấy đơn thuốc này rồi, rõ ràng thiếu ba loại dược liệu là cỏ Bạch Hạc, sâm Thủ Dương, lá Hoàng Kim!”

“Một đơn thuốc rất rác rưởi, cậu cần nó làm cái gì?”

“Đơn thuốc tầng thứ nhất bên trong Càn Khôn Trấn Ngục không biết lợi hại hơn nó gấp bao nhiêu lần!”

Diệp Bắc Minh sửng sốt: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục còn có thể mở ra?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Đương nhiên có thể, nhưng cậu phải bước vào cảnh giới Võ Vương!”

“Bây giờ tôi là Võ Linh, Võ Vương chính là cảnh giới tiếp theo”.

Trong lòng Diệp Bắc Minh có chút mong đợi.

“Bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục rốt cuộc có thứ gì?”

Tòa bảo tháp như vậy có thể dùng ý thức trao đổi với anh.

Còn có thể khiến thần hồn của anh tiến vào một không gian tương tự với giả tưởng.

Quả thật là thần bí!

Thứ đồ này còn là đồ mẹ để lại, Diệp Bắc Minh muốn biết bí mật của tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thần bí cười: “Các loại công pháp, thân pháp, phương thuốc, thần binh lợi khí, y thuật, tóm lại đồ cậu nghĩ đến thì nó đều có!”

Trao đổi hoàn tất.

Diệp Bắc Minh mở mắt ra.

Ngụy Yên Nhiên đang đắp mặt nạ bên cạnh.

Diệp Bắc Minh đột nhiên nhìn sang, cô ta bị dọa cho giật mình.

Ngã từ xuống ghế sofa, một làn da trắng thoáng qua.

Diệp Bắc Minh nhìn cô ta: “Cô sao thế?”

Ngụy Yên Nhiên ngượng ngùng: “Không, không có gì”.

Diệp Bắc Minh trực tiếp hỏi: “Lần trước tôi giúp cô sửa một đơn thuốc, công việc của cô chắc hẳn được tiếp xúc qua rất nhiều dược liệu?”

“Tôi là người phụ trách về mặt nghiên cứu dược liệu của nhà họ Ngụy, sao vậy?”, Ngụy Yên Nhiên nhìn anh.

Diệp Bắc Minh nói: “Tôi cần ba loại thuốc”.

“Cỏ Bạch Hạc, sâm Thủ Dương, lá Hoàng Kim”.

“Có thể giúp tôi tìm không? Tôi mua theo giá thị trường”.

Ngụy Yên Nhiên trực tiếp đồng ý.

Cô ta rất vui vẻ giúp đỡ Diệp Bắc Minh: “Cái này có vấn đề gì chứ, chút dược liệu thôi mà”.

“Tôi miễn phí cho anh”.

“Cảm ơn”.

Diệp Bắc Minh nói ra hai chữ.

Ngụy Yên Nhiên nhìn người đàn ông trước mặt, đột nhiên hỏi: “Anh có bạn gái chưa?”

Uống một hớp nước, che giấu vẻ ngượng ngùng.

“Cô có hứng thú với tôi?”, Diệp Bắc Minh hỏi ngược lại.

“Khụ khụ… Ách, tôi…”

Ngụy Yên Nhiên phun một hớp nước, ngực ướt cả mảng lớn.

“Không… không có… tôi không có ý này, anh đừng hiểu lầm”.

Diệp Bắc Minh bật cười: “Hay là cô làm bạn gái tôi?”

“Hả? Cái gì? Thật?”, Ngụy Yên Nhiên có chút vui mừng.

“Đương nhiên là giả”.

Diệp Bắc Minh cười tà mị.

“Hừ!”

Ngụy Yên Nhiên thẹn quá thành giận: “Cái gì chứ, ai muốn làm bạn gái anh”.

“Cũng biết nói liều!!!”

Hai tay Diệp Bắc Minh than: “Không phải cô nói liều trước sao?”

“Anh!”

Ngụy Yên Nhiên xem thường: “Không hiểu phong tình!”

Cô ta cảm thấy có gì đó không đúng.

Người đàn ông trước mắt dùng ba quyền đánh bại Đường Kình Thương!

Lại được quốc chủ coi trọng!

Làm sao tán tỉnh đối phương được?

Diệp Bắc Minh mặt tỏ ra không quan trọng.

Đàn ông phong lưu không hạ lưu, đa tình không lạm tình.

Đây là quy tắc xử sự của anh!

“Tút tút tút!”

Đột nhiên, điện thoại của Ngụy Yên Nhiên reo lên, một cuộc điện thoại gọi đến.

Sau khi nghe xong, biểu cảm không ngừng thay đổi!

Cuối cùng là hoan hô nhảy cẫng lên!

“Tốt quá!”

Cúp điện thoại.

Mặt đẹp của Ngụy Yên Nhiên kích động đến đỏ ửng, miệng thở hổn hển: “Diệp Bắc Minh, cảm ơn anh! Thật sự cảm ơn anh, đơn thuốc anh sửa đổi đã có hiệu quả rồi”.

“Phòng thí nghiệm mới vừa thành công, vô cùng viên mãn!”

“Buổi họp báo ngày mai tôi thắng chắc!”

“Tốt quá rồi!”

Trái tim đang treo ngang của Ngụy Yên Nhiên cuối cùng đã hạ xuống đất.

Cô ta tràn đầy mong đợi nhìn Diệp Bắc Minh: “Ngày mai cùng tôi tham gia buổi họp báo được không?”

“Là anh sửa đổi đơn thuốc của tôi, có một phần công lao của anh trong đó”.

Diệp Bắc Minh suy nghĩ một lúc.

Tối nay xem như Ngụy Yên Nhiên đã giúp anh.

Gật đầu đồng ý.

...

Sáu giờ sáng, Ngụy Yên Nhiên bò dậy trang điểm.

Bảy giờ ba mươi phút, bảo người mang đồ ăn sáng đến phòng Tổng thống.

Sau khi hai người ăn sáng xong, Diệp Bắc Minh nhìn Hầu Tử.

Anh ta vẫn đang ngủ say.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.