Ngày hôm sau mọi người trong văn phòng tò mò hỏi về mối quan hệ của tôi và Tô Dục Mân. Ban đầu tôi giải thích qua loa là cả hai trước kia là bạn học, sau đó bị ép đến ‘bất đắc dĩ’ kể tí chuyện lúc còn học tiểu học của anh ta. Cũng may là mức độ nhiều chuyện thế này cũng chẳng kéo dài lâu, chuyện về Tô Dục Mân rất nhanh đã bị thay thế bởi một dòng chảy lịch sử khác. Dòng chảy thay thế chính là tin sốt dẻo Tổng giám đốc có con riêng với vợ bé.
Lên mạng nói chuyện trực tuyến với nhóm bạn trên Taobao, một vài chủ bán hàng trên Taobao đang thảo luận việc cạnh tranh sản phẩm, bắt đầu liên tục phàn nàn. Sau đó, một trong các chủ bán hàng hỏi tôi chuyện tìm người mẫu chụp hình. Cửa hàng trên Taobao của tôi làm đại lý cho một thương hiệu thời trang nam khá nổi tiếng, tôi nhập hàng nhiều hơn so với mấy chủ hàng khác, tất cả cũng nhờ công của Lý Việt. Trong khi người khác lấy hình mẫu làm quảng cáo, tôi lại bắt Lý Việt mặc những quần áo nam để chụp hình thật người thật làm quảng cáo, người mua tấp nập hẳn lên. Mức độ đẹp trai như Lý Việt ít lắm, lại thêm anh có khí chất, lúc tạo dáng chụp hình, dù là quần áo thanh lý được anh mặc cũng trở thành hàng tốt giá cao. Vì vậy, trong phần bình luận về sản phẩm, những bình luận về Lý Việt ngược lại còn nhiều hơn số ý kiến của khách hàng về chất lượng quần áo.
Bây giờ nghe chủ hàng đó hỏi, tôi mới sực nhớ trước khi chuyện Ân Nặc xảy ra, Lý Việt đã từng làm người mẫu tạp chí, việc giúp tôi chụp quảng cáo quần áo nam đương nhiên cũng dễ như ăn cháo, đáng lẽ lúc trước tôi không nên cảm kích anh.
Mục tin nhắn cũng có khá nhiều tin, đa số đều là ý kiến của khách hàng cả. Một khách nữ có nick là Tử Diệu 022 nhắn lại, “Bà chủ, gần đây XX mới cho ra quần lót nam rất gợi cảm, nhiều khách hàng của chúng tôi rất hy vọng được thấy cô đăng hình chụp tuyên truyền quảng cáo, không biết có thể tìm anh chàng chụp hình quảng cáo quần áo nam XX lần trước chụp nữa không. Đến lúc đó tôi sẽ mua mấy cái. Mong chờ quảng cáo mới ra mắt.”
Tôi chụp màn hình tin nhắn lại rồi đăng trong mục trò chuyện nhóm, cả đám cười đến thở không nổi. Các bạn hàng cũng không biết mối quan hệ giữa tôi và Lý Việt, nên có một chủ hàng mạnh dạn đề nghị, ám chỉ với tôi là cô ta muốn bao Lý Việt một đêm, “Quy Vãn, nói với anh chàng người mẫu đó dùm tôi, có thể bán cho tôi một buổi tối được không, tôi cũng muốn tự mình chụp một ít quảng cáo tuyên truyền, bữa giờ cửa hàng online bên này của tôi người mua giảm xuống quá trời.” Còn chuyện cô ta ngoài chụp hình có làm gì nữa không, không cách nào chứng minh được. Một chủ cửa hàng khác lại nói trúng tim đen, “Quy Vãn, cô không phải bán quần áo đàn ông mà bán sắc đẹp đàn ông! Một anh đẹp trai như vậy không biết sao bị cô thuyết phục anh ta chụp hình quảng cáo nữa. Lợi nhuận từ Taobao chỉ có chút xíu, tôi cũng không tin cô thật có thể thanh toán phí quảng cáo trên trời được.”
Tôi ngẫm nghĩ, cuối cùng chỉ gửi một khuôn mặt cười lên. Nhưng thừa dịp vẫn chưa cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ với Lý Việt, tôi quả thật cũng có chút toan tính, cân nhắc nhờ anh chụp quảng cáo quần lót. Thân hình của anh, khi cởi quần áo ra còn hút hồn hơn khi mặc quần áo nữa, chắc sẽ mang đến món lợi kếch sù cho tôi.
Ngày Quốc Khánh một tháng mười được nghỉ dài hạn. Đang tự hỏi viện cớ gì để hẹn Lý Việt ra gặp mặt, Lý Việt đã gọi tới rồi. Anh bị cảm, sợ lây bệnh cho hai đứa nhỏ, bảo tôi qua rước chúng, còn nói ba mẹ hai bên đều đang rất nhớ hai đứa cháu, kêu tôi dẫn hai cô nhóc đến Di Viên để nghỉ phép.
“Hôm 1/10 anh có rảnh không?” Tôi hỏi.
“Rảnh, chuyện gì?”
“Không có gì.” Tôi thở nhẹ một hơi. Nếu anh đã có thời gian, đến lúc đó có lẽ có thể thuyết phục anh giúp tôi chụp hình quảng cáo nguyên ngày rồi. “Giờ anh đang ở đâu? Còn bọn nhỏ ở đâu?”
“Đang ở công ty. Chiều còn có một cuộc họp. Em trực tiếp tới đón tụi nhỏ đi, anh chắc không có thời gian đưa tụi nó qua em. Anh sẽ gửi hai đứa nó ở lầu bộ phận hành chính.” Lý Việt nói xong, ho khan sùa sụa bên kia điện thoại, mũi như cũng nghẹt đến không thở được.
Năm ngoái, công ty Lý Việt từng thay một loạt nhân viên, hiện tại nhân viên công ty có rất nhiều người mới, mấy cô làm ở bộ phận hành chính đều tốt nghiệp khoá này, nhìn mặt sáng sủa xinh xắn. Tôi cảm thán hơn nửa ngày, băn khoăn một lúc, phát hiện không thấy bóng dáng của Lý Duy Nặc và Ninh Ngôn Nặc.
“Xin hỏi cô tìm ai?” Nhân viên tiếp tân cũng là người mới, tôi chưa gặp qua.
“Tôi tìm hai cô con gái của Lý tổng.” Tôi cười, “Lý tổng nói tụi nhỏ ở bộ phận hành chính, bảo tôi đến tụi nó.”
Nhân viên tiếp tân nhìn tôi dò xét, “Xin hỏi cô là gì của Lý tổng?”
“Tôi là mẹ của Lý Duy Nặc và Ninh Ngôn Nặc.” Tôi dáo dác tìm, “Hai đứa nhỏ đâu rồi?”
Nhân viên tiếp tân giật mình. Đúng lúc tôi nghe thấy tiếng hai cô con gái đang giỡn từ phòng tiếp khách lầu một truyền tới, còn có tiếng khóc trẻ con nữa. Trong lòng tôi hoảng hốt, vội chạy theo nơi phát ra tiếng.
Rất nhiều cô gái ăn mặc quần áo công sở tụ lại, đang vây quanh mấy đứa trẻ.
Lý Duy Nặc và Ninh Ngôn Nặc ngang ngạnh chống nạnh hai tay, hung dữ nhìn chằm chằm vào một cậu bé cao hơn hai đứa nó một cái đầu. Bên cạnh cậu bé là một người đàn ông chừng 30 tuổi đang than khổ không thôi, cúi mình khúm núm xin lỗi hai chị em Lý Duy Nặc.
“Chuyện gì xảy ra?” Không biết chuyện gì nên tôi không tiện ra mặt, kéo một nhân viên văn phòng nghe ngóng. Nhân viên văn phòng kia than thở, “Tiểu Bá Vương lại đang ăn hiếp người ta chứ gì nữa.”
“Ai là tiểu Bá Vương?”
“Thì hai cô công chúa nhỏ xinh xắn đó đó.” Một cô gái khác bất đắc dĩ nói, “Mỗi lần tới công ty đều gây chuyện. Hôm nay không biết con trai giám đốc Trương bộ phận kỹ thuật đụng chạm gì tới hai tiểu Bá Vương này nữa. Lý tổng vẫn còn họp, ai mà dám gọi anh ta đến giải quyết.”
Trong lòng của tôi bỗng nhiên có cảm giác khó hiểu, buồn bực phát sợ. Tôi nhìn hai đứa nhóc này lớn lên đấy nhé, ngày thường tuy chúng có ngang bướng, nhưng tôi chưa từng nghĩ đến chúng sẽ ăn hiếp người khác. Nhìn tụi nó trừng đôi mắt to tròn, ánh mắt lạnh lùng y như của Lý Việt, tôi bỗng cảm nhận được gien của Lý Việt di truyền dễ như trở bàn tay.
“Coi cậu còn từ này có dám khoe ba cậu tài giỏi hơn ba tôi hay không!” Lý Duy Nặc rống lên với cậu bé kia. Hai mắt cậu bé nước mắt đầy rẫy, toàn thân run lập cập. Ba của nó xấu hổ mà nửa ngồi rồi, đau lòng nhìn cánh tay con mình in dấu răng, nhưng lại không thể dạy dỗ con gái cưng của sếp mình, “Hai công chúa nói rất đúng, ba của hai cô tài giỏi nhất.”
“Đương nhiên rồi.” Lý Duy Nặc hung hăng nhìn chằm chằm vào ông giám đốc kia, “Ba của tụi tôi biết chơi Dota, biết rửa chén, còn biết lau cửa nữa, ông biết không?”
Tôi vốn muốn bước ra điều đình rồi, nhưng nghe được hai cô nhóc tự tin khoe khoang, lại thấy dở khóc dở cười, trái lại không còn lo lắng sốt ruột nữa. Mất mặt quá là mất mặt, khoe khoang ba của tụi con thế kia trước mặt cấp dưới, hoàn toàn làm mất mặt ba của con rồi.
“Ba còn chạy trốn nhanh nữa.” Ninh Ngôn Nặc không nóng tính như Lý Duy Nặc, nó luôn biết cách nói chuyện, rõ ràng đâu ra đấy, “Mấy hôm trước ông cố nội cầm gậy đánh ba, ba chạy chạy chạy, ông cố không đánh trúng cây nào hết. Thấy ba giỏi chưa.”
Tôi nghe nói ông nội của Lý Việt nghe tin Lý Việt muốn ly hôn, tức giận từ Quảng Đông tới đây, chắc là để chỉnh đốn Lý Việt. Cây gậy đó rất nặng, bởi vì trước đây do tôi đã tặng đấy. Nghe chuyện bị hai cô nhóc vạch trần thế này, trong lòng tôi thoải mái vô cùng.
“Ba còn biết kể chuyện xưa nữa, có khi còn lấy mấy tin đồn của mấy cô thư ký xinh đẹp bịa thành một câu chuyện cho chúng tôi nghe nữa. Ông biết bịa chuyện không, ông biết không?” Lý Duy Nặc tiếp lời, “Ví dụ ba kể chú Trương bạn của ba ngoại tình sinh ra một bé trai, bé trai đó xấu xí lắm. . .”
Sắc mặt đám người đang vây xem đột nhiên trở nên xấu hổ, tôi bỗng hiểu nếu để đám nhóc này nói tiếp sẽ xảy ra chuyện lớn, bèn quát to một tiếng: “Lý Duy Nặc, Ninh Ngôn Nặc.”
“Đông vui quá nhỉ.” Tiếng nói lạnh lùng của Lý Việt đồng thời cất lên. Anh vừa mới chạy tới, sắc mặt không được tốt, cũng không biết là do cảm mạo hay bị con gái làm xấu hổ. Những người khác thấy anh, nhao nhao kêu một tiếng Lý tổng, rồi phân tán như chim rã bầy. Người đàn ông kia cũng không ngừng xin lỗi Lý Việt, sau đó kéo con của mình hấp tấp rời khỏi hiện trường.
Một khoảng thời gian rất dài không có nghe gì đến cái tên Dương Manh. Tôi cứ ngỡ khi gặp Lý Việt sẽ nghe được chút tin tức của cô ta. Lý Việt lại kín miệng như bưng. Trên đường đến Di Viên, trong lúc vô tình anh hỏi tôi có mua thuốc cảm không, tôi lắc đầu. Anh đột ngột tỏ ra cau có với tôi. Suốt đường đến Di Viên không nói tiếng nào, lúc đến đó chúng tôi đương nhiên không tránh khỏi bị quở trách một trận, ông Lý tiếp đó còn chỉ vào mũi Lý Việt và mắng: “Cái thằng hư hỏng, anh nghe rõ cho tôi, nếu muốn cái con thư ký của anh bước vào cửa, trừ phi tôi nằm vào quan tài! Có vợ hiền con ngoan như vậy, anh còn không biết đủ sao! Tôi cho anh biết, người chú bà con xa của anh làm ở cục dân chính đấy, có chú ấy kiểm định, anh cả đời này cũng đừng nghĩ tới chuyện giải quyết chứng nhận ly hôn của anh.”
Tôi nghe được trong lòng cảm thấy lạnh thật lạnh. Nhịn không được mà rùng mình.
Lý Việt mặt không đổi sắc nắm lấy tay của tôi, đáp gỏn lọn: “Ba, chúng con không có ý định ly hôn. Không còn chuyện gì nữa, chúng con về phòng nghỉ ngơi trước. Con bị cảm rồi, hơi mệt.”
Trở lại gian phòng, mới vừa đóng cửa lại, Lý Việt đột nhiên hăng hái, tôi cũng như trút được gánh nặng.
Hai người thình lình không nói gì. Đã lâu không ở cùng nhau trong phòng, cảm giác có chút lạ lùng.
“Dạo này tốt chứ?” Lý Việt đứng trước mặt tôi thay quần áo mặc ở nhà, tôi nhìn thân thể của anh, vô thức nói, “Khá tốt. Anh có hứng thú làm người mẫu cho em tiếp không? Đại lý quần áo của em trên Taobao chưa tìm được người mẫu, mà dùng hình mẫu của xưởng cung cấp lại chẳng mới mẻ chút nào, không thu hút được khách hàng.”
“Không có vấn đề.” Lý Việt vừa cài nút vừa hỏi tôi, “Vẫn là nhãn hiệu đó à? Anh thấy thương hiệu quần áo đó sử dụng chất liệu không tốt lắm.”
“Lần này là một nhãn hiệu khác. . .” Tôi vừa nói vừa mở túi, lấy máy chụp ảnh và bọc đồ lớn ra, “. . . là đồ lót.”
Lý Việt dĩ nhiên lắp bắp kinh hãi. “Em thiếu tiền lắm sao? Đồ lót mà cũng bán? Anh dù đã từng làm người mẫu, nhưng cũng không rẻ mạt đến nỗi cuồng khoả thân.”
“Anh không chụp thì em tìm người khác.” Tôi nghĩ vậy, không có thuyết phục tiếp. Kêu anh mặc đồ lót chụp quảng cáo, hình như hạ thấp hình tượng của anh thật. Thế thì đành gửi gắm hi vọng vào mấy chủ cửa hàng khác chụp hình rồi.
Lý Việt như hiểu sai ý tôi, giọng điệu bực bội, “Em tìm tên khác chụp? Em khao khát nhìn đàn ông mặc quần lót đứng trước mặt mình lắm sao? Em định tìm ai, cái tên mối tình đầu hèn mọn bỉ ổi mũi tẹt hả?”
Mũi của Tô Dục Mân tuy không cao và thẳng như của Lý Việt, cũng tuyệt đối không tẹt. Tôi lại một lần nữa nghe được lời nói độc địa của anh. Cái người này hình như rất hay cay cú với cách làm của người khác, không biết tại nơi làm việc có phải bị nhiều người thầm ghét không nữa.
“Lý Việt, anh có tin giờ em đánh anh không?” Tôi giơ nắm đấm lên, “Anh không chụp thì thôi, đừng có xen vào chuyện của em. Anh bỉ ổi đến nỗi có cả con riêng rồi, anh đừng nghĩ em còn chút tình cảm lưu luyến nào với anh.”
Lý Việt cười lớn, ánh mắt thì hung hăng ngó tôi, nhưng lại nhẹ nhàng thốt lời: “Em đánh đi.”
Anh còn nói, “Anh cam đoan không đánh trả.”
Anh nghiêng người về phía trước, duỗi hai tay ra ôm tôi sát vào ngực của anh rồi xoay tôi tựa vào vách tường, cúi đầu, đôi mắt đen như mực nhìn tôi không chớp mắt, còn ngoan ngoãn chìa cổ đến trước môi của tôi, “Bắt đầu từ nơi này nè. Như lần trước vậy, dùng răng cắn.” Giọng điệu rõ ràng khá thích thú.
Tôi bỗng nhớ lại lần trước đó, miệng anh còn mong mỏi và cầu xin được hành hạ ‘Anh vẫn còn muốn lắm.’
Tôi thừa nhận cơn giận trong lòng tôi đã bị dập tắt rồi. Chỉ cảm thấy toàn thân ớn lạnh.
“Lý Việt, sao đó giờ em không biết anh buồn nôn thế nhỉ.” Tôi chui qua nách của anh, muốn mở cửa đi ra ngoài.
“Quy Vãn.” Lý Việt uể oải gọi.
Tay của tôi nắm tay cầm cửa, hơi nghiêng đầu.
“Nếu như thật muốn chụp quảng cáo đồ lót, vậy không cần phải tìm tên khác. Mấy tên đó cởi quần áo ra dáng người dị dạng cầm thú.” Lý Việt nói, “Để anh chụp.”
Tôi chưa kịp phản ứng, chợt nghe thấy phía sau lưng có tiếng xột xoạt, kinh ngạc quay đầu lại, đã trông thấy Lý Việt cởi bỏ quần áo mặc ở nhà xuống đất, quần lót màu đen siêu mỏng gợi cảm cũng đã cởi một nửa.
Tôi bỗng nhiên như người mộng du, lẩm bẩm nói: “Anh yên tâm, em sẽ dùng Mosaic che mặt anh lại.”