Đường Tiểu Mẫn ngày đầu tiên đi làm được mọi người kháo rằng Lý tổng trong công ty rất đẹp trai.
Cô vừa mới tốt nghiệp năm nay, rất may mắn được nhận vào trong công ty nổi danh của thành phố làm nhân viên tiếp tân.
Trong đầu YY qua Lý tổng cao thấp thế nào, nghe nói anh ta ngày xưa đẹp trai nhất trường, còn ngày nay là người đàn ông anh tuấn nhất công ty. Nhưng có mơ cô cũng không dám nghĩ, lần đầu gặp Lý tổng điển trai ưu tú, lại thấy anh mỗi tay ôm một em bé.
Hai em bé ăn mặc như công chúa chắc là con của Lý tổng, gương mặt giống anh như đúc, cực kỳ xinh xắn. Lý tổng vừa đi, vừa kể chuyện xưa cho hai đứa trẻ nghe, giọng điệu dịu dàng ngọt ngào như muốn chảy nước.
Đường Tiểu Mẫn mở to hai mắt. Đúng là người đàn ông mẫu mực!
Đồng nghiệp Tiểu Văn đẩy cô, nhỏ giọng nói: “Bình tĩnh đi. Trong lòng Lý tổng của chúng ta, con gái là trời đấy. Mà vợ của Lý tổng chính là thiên lôi trên trời, cô nếu không chịu sức hấp dẫn lạnh lùng điển trai của Lý tổng, háo hức chờ mong, cũng sẽ bị thiên lôi đánh tan thành mây khói.”
“Bà Lý là cọp cái hả?”
“Bà Lý không phải cọp cái. Tuy nhiên, Lý tổng bị vợ quản nghiêm ngặt. Chỉ ăn một bữa cơm với một người phụ nữ nào đó cũng phải gọi điện thoại báo cáo trước.”
Thực sự rất đáng đồng cảm! Đường Tiểu Mẫn lắc đầu.