Định Mệnh Sắp Đặt Ta Yêu Nhau

Chương 7: Gặp lại anh. Không ai quan tâm ai




Trước cửa phòng VIP của Blue. Hạ Thiên Nhạc đang đứng ngó trộm vào bên trong qua tấm cửa kính.

Ông trời đúng là biết trêu cô mà. Đến đây để tìm ý tưởng mà giờ thì hay rồi ý tưởng thì chẳng thấy đâu lại gặp phải người không nên gặp. Hạ Thiên Nhạc vừa nhìn thoáng qua đã nhận ra người đàn ông đó, người làm tan nát tim cô nhưng nực cười là cô lại yêu hắn sâu đậm, người phụ nữ đang ngồi kế bên nhõng nhẽo với hắn không ai khác ngoài Cao Mạc Trân. Xung quanh là một đám thiếu gia, tiểu thư nhà trâm anh thế phiệt đang uống rượu, đùa giỡn, ve vãn lẫn nhau.

" Chúc mừng sinh nhật Mạc Trân của chúng ta. Sinh nhật vui vẻ."

" Cạn ly nào. Sinh nhật vui vẻ."

" Mời Cao tiểu thư. Chúc cô sinh nhật vui vẻ."

" Hôm nay Cao tiểu thư thật xinh đẹp. Hàn thiếu sẽ tặng quà gì cho cô ấy đây. Thật háo hức muốn xem đó là món đồ đắt tiền, quý giá như thế nào."

" Này cậu tò mò gì chứ. Chỉ riêng việc Phong tổng đây bao trọn quán bar này cho Mạc Trân đủ biết anh ấy yêu Mạc Trân tới mức nào rồi. Món đồ quý giá nhất trên đời này nếu Mạc Trân muốn cũng sẽ có ngay thôi. Thật ngưỡng mộ Mạc Trân quá đi thôi."

Thì ra Hàn Phong bao nguyên Blue để mừng sinh nhật Cao Mạc Trân. Hạ Thiên Nhạc nghe mà trong lòng có chút buồn dù đó là điều dễ hiểu thôi. Anh quan tâm cô ta chứ chẳng lẽ lại để ý đến cô sao? Đúng là anh yêu Cao Mạc Trân nhất trên đời này. Mà cô lấy tư cách gì chua xót chứ, cô có là cái thá gì trong lòng anh đâu. Anh vì một nụ cười của người phụ nữ anh yêu mà bao cả quán bar này là chuyện thường thôi mà. Khi yêu người ta nguyện làm tất cả cho người mình yêu. Cô đối với anh hết lòng. Anh đối với Cao Mạc Trân cũng hết lòng.

Cao Mạc Trân ngồi bên cạnh anh nãy giờ nhìn bao ánh mắt ngưỡng mộ xen lẫn đố kị của bạn bè mà rất đắc ý. Cô ả đặt tay lên đùi Hàn Phong sau đó di chuyển từng nhịp từng nhịp lên ngực anh vuốt ve âu yếm.

" Em cảm ơn anh Phong."

Người đàn ông lấy tay cô ả ra khỏi người mình, anh tỏ vẻ khó khó chịu. Tuy Cao Mạc Trân là người yêu của anh nhưng anh không thích người phụ nữ nào chạm vào người mình, nhất là theo kiểu ỏng ẹo, lả lơi. Anh chậm rãi nói.

" Được rồi Mạc Trân. Anh có quà tặng cho em đây."

" Là quà gì vậy anh Phong? "

Trợ lý Huy đưa chiếc hộp nhỏ màu đen đang cầm trên tay cho Cao Mạc Trân. Cậu ta đã đi theo Hàn Phong từ lúc anh mới vào Hàn thị, một lòng trung thành làm việc cho anh. Cậu hiểu được những ưu phiền trong lòng của Hàn Phong và luôn ở bên toàn lực giúp đỡ cho anh. Ngoài mặt ông chủ - trợ lý nhưng thật chất hai người họ là bạn bè chí cốt. Người có thể đi theo Hàn Phong chắc chắn rất tài giỏi, hơn nữa còn là một mỹ nam.

Cao Mạc Trân mở ra, là sợi dây chuyền kim cương The Hope trên thế giới chỉ có ba sợi, cũng sẽ không sản xuất lại lần nào nữa.

" Woaaa. Tôi tìm mua sợi dây chuyền này mãi mà không mua được đấy. Đẹp quá đi thôi. Mạc Trân thật hạnh phúc làm sao."

" Woaa, kim cương lấp lánh quá đi à. Đeo lên sẽ đẹp lắm đây."

" Hàn Phong, cậu đúng là vì người đẹp nguyện làm tất cả. Chắc tốn không ít tiền bạc, công sức rồi ha. Tôi đây bái phục. Kim cương có quý giá đến mấy mà người đeo nó thủ đoạn, tham lam thì chỉ làm mất đi giá trị vốn có của nó." Trần Duy nói giọng mỉa mai. Trần Duy là anh em thân thiết với Hàn Phong, là đại thiếu gia Trần thị, anh trai ruột của Trần Hy. Vì là bạn thân nhiều năm nên Trần Duy không ngại nói năng kiểu đó với Hàn Phong, nếu đổi lại là người khác e rằng đã phải nhận lấy hậu quả đáng sợ.

"Cậu bớt nói lại đi. Không thích ở đây thì cút về." Hàn Phong tức giận.

" Tạm biệt. Hôm nay nể mặt cậu, tôi mới tới chung vui thôi. Chúc mừng sinh nhật nha Cao tiểu thư. Xin lỗi vì không đem theo quà tặng cô. "

" Không sao ạ." Cô ả gượng cười nhưng trong lòng tức tối lắm.

"Áaaaaaaa."

Tất cả bị tiếng la làm cho chú ý, hướng ánh mắt về phía cánh cửa. Cô gái nhỏ đang ngồi trên nền gạch, một tay ôm tay còn lại, thổi thổi chỗ vết bỏng. Phục vụ mang cà phê vào sơ ý đổ lên tay Hạ Thiên Nhạc làm cô bỏng khá nặng. Lúc nãy thấy Hàn Phong uống quá nhiều rượu, trợ lý Huy đã ấn bảng menu gọi cà phê cho anh.

Trần Duy vội chạy tới đỡ cô đứng dậy ra ngoài, sai người mang túi đá tới chườm lên vết bỏng, với tay lấy hộp y tế trong tủ phía trên tường trị thương cho cô.

" Thiên Nhạc, sao em ở đây vậy? Không phải em đi chơi với em gái anh à."

Cô ngồi trên ghế nhìn biết bao con mắt đang hướng về mình trong lòng có chút sợ. Mọi người đều đứng vây quanh cô ngoại trừ Hàn Phong và Cao Mạc Trân vẫn ngồi trong phòng. Cô nói:

" Em tới có chút việc ạ. Em không đi cùng Hy Hy."

" Vậy nó đi với ai ta? Cái con nhỏ chết bầm này."

" Em không biết ạ. Cảm ơn anh đã băng bó cho em ạ."

Đám người xung quanh bàn tán náo lên, to tới mức hai người phía trong kia nghe rõ mồn một.

" Thì ra đây là Hạ Thiên Nhạc tiểu thư sao. Cô ấy thật đẹp quá đi."

" Lần đầu được gặp cô, Hạ tiểu thư."

" Em chào mọi người. " Cô cười một cái xã giao.

" Nè mấy cậu, tim tôi tan chảy rồi."

" Thôi đi. Còn trong đó kìa, cẩn thận rước họa vào người. Cậu thấy gái xinh là không tiết chế gì hết."

Trần Duy nói tất cả giải tán rồi quay sang Thiên Nhạc:

" Anh đưa em về nhà nhé. Lần sau đừng tới đây nữa. Em không hợp với những nơi như này đâu. Là nhóc Hy chỉ em chỗ này phải không? "

" Dạ không phải tại Hy Hy đâu. Em tự tới đây đó. Anh về trước đi, em còn chút việc riêng."

" Nhưng..... em chắc chứ?"

" Em ổn ạ. Anh về đi. Cảm ơn anh nhé."

Trần Duy đành đi về. Mọi người cũng vào tạm biệt Hàn Phong và Cao Mạc Trân rồi ra về. Thấy tình hình này không ai còn dám ở lại uống rượu tiếp nữa.

Hạ Thiên Nhạc ngửa đầu dựa vào sofa nhìn lên mái trần, đột nhiên một ý nghĩ lóe lên trong đầu. Cuối cùng cô cũng tìm được thứ mình cần rồi. Cô đang nghĩ sẽ chọn gam màu của những ánh đèn ở bar đưa vào những mẫu váy trong thiết kế của mình nên muốn ở lại quan sát thật kĩ đã. Còn anh, cô chẳng để tâm anh nữa. Tốt nhất cứ như người xa lạ. Tại sao anh ở đây thì cô phải bỏ việc của mình mà đi về chứ. Đâu phải cô cố ý xuất hiện trước mặt anh đâu. Việc quan trọng trước mắt là cô phải nhanh chóng viết một ý tưởng hoàn chỉnh cho bộ sưu tập thời trang mới.

🃏🃏🃏🃏🃏🃏


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.